Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Anh Em Của Tôi Trở Thành Thằng Tồi

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cậu biến con mẹ nó đi.” Tôi trực tiếp bị tức tới mức nở nụ cười, nhìn hắn dựa vào garage qua một lớp cửa sổ, trên người chỉ mặc một cái áo khoác len. Trời ngày đông rất lạnh, tôi không không nhịn được mà mắng hắn: “Cậu có bệnh à, lạnh chết cậu bây giờ, mau lết lên đây ngay cho tôi.”

“Cho tôi lên rồi hả?” Hắn ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía tôi đang đứng trước cửa sổ, còn vẫy vẫy tay trông cực kỳ trẻ con nữa chứ.

“Lên đi, nhanh lên, tôi sẽ chia cho cậu một phần cơm để ăn.”

“Biết rồi ~ ”

Tôi cúp điện thoại, nhìn hắn chạy lon ta lon ton tới trước cửa nhà, quen cửa quen nẻo lấy ra chìa khóa để mở cửa. Tôi xuống giường đi vào nhà vệ sinh, lúc tôi đang đánh răng cũng là lúc tôi nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc cộc.

Trên miệng vẫn còn dính bọt kem đánh răng màu trắng nhưng tôi vẫn lê dép lê đi qua đó để mở cửa cho hắn. Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, cố giữ bình tĩnh để không bật cười thành tiếng.

Trong miệng tôi còn đang bận ngậm bàn chải vì vậy tôi quyết định mặc kệ hắn, thẳng thắn quay về phòng tắm để đánh răng. Sau khi đánh răng rửa mặt xong lại phát hiện Trương Thần đang nằm trên ghế sô pha của tôi y như đại gia với hai bàn tay trống rỗng.

“Trương Thần, qua năm mới rồi, quà tết của tôi đâu?”

“Trần Hòa Bình, qua năm mới rồi, tiền lì xì của tôi đâu?”

“Không phải tôi đã nói là tôi đưa nó cho Tiểu Điền rồi à?”

“Tôi không quan tâm, không có tiền lì xì thì sẽ không có quà tết, tiền trao cháo múc.”

“Được, không có tiền đâu, tôi cũng không cần quà nữa.”

Tôi và Trương Thần đấu đá vài câu ngoài miệng, sau đó tôi vẫn nhẫn nhục chịu khó mà tiến vào nhà bếp chuẩn bị làm đồ ăn sáng. Trương Thần bò dậy khỏi ghế sa lông, trực tiếp dựa vào cửa phòng bếp nhà tôi, bày ra một dáng vẻ vô cùng lười biếng.

Tôi đập vài quả trứng gà bỏ vào bát, vừa đánh trứng vừa hỏi hắn: “Cậu cả có chỉ thị hay dặn dò gì không ạ?”

“Không có chỉ thị gì, chỉ là muốn qua đây nói cho cậu biết là quà mừng năm mới dành cho cậu có nhiều lắm, mà tôi thì lại lười xách, thế nên buổi chiều người giao hàng sẽ mang chúng đến rồi đặt trước cửa nhà cậu.”

“Há, vậy cám ơn nhá.” Tôi bật bếp gas tự nhiên, bắt đầu đổ dầu vào rồi đun nóng dầu, chuẩn bị rán trứng gà.

“Cậu vẫn thấy không vui à?”

“Bao giờ quà tết được mang tới đây thì người ta sẽ thấy vui thôi.”

“Quan điểm này của cậu cũng quá mức truyền thống rồi đấy.”

“Ông nội tôi dạy đấy, cậu có giỏi thì đi tìm ông mà kháng nghị đi.”

“... Cậu vẫn biết là tôi luôn giả vờ ngoan ngoãn khi ở trước mặt ông mà.”

Tôi bắt đầu đổ phần trứng lỏng vào, kèm theo những tiếng xèo xèo vang dội, bọt khí trứng gà trở thành màu vàng óng ánh. Tôi lấy xẻng cơm nhanh chóng lật lật đảo đảo, sau khi rán kỹ thì trực tiếp múc chúng ra.

“Trần Hòa Bình, hình như cậu không bỏ muối vào thì phải.”

Tay của tôi khựng lại một chút, sau đó tôi nói với vẻ cực kỳ bình tĩnh: “Đợi lát nữa tôi sẽ bọc nó thành món bánh sandwich, thế nên sẽ không thêm muối.”

Vốn dĩ tôi định rán ít trứng gà, nấu chút cháo, mà bây giờ trứng gà không thêm muối, vì vậy tôi bèn rán thêm ít thịt xông khói, rửa sạch rau xà lách, nướng thêm vài lát bánh mì, miễn cưỡng làm ra loại bánh toast sandwich(*) rồi cho thêm cả chỗ trứng gà nguyên vị kia vào.

Khi tôi đang lấy đũa gắp thì không biết Trương Thần lấy từ đâu ra một cái đĩa xinh đẹp dùng để đựng mấy cái bánh sandwich; sau đó hắn chọn lựa một cái chế độ có ánh sáng dịu dàng mất một lúc lâu, lại dùng dao nĩa để tạo hình trong mười phút. Và cuối cùng, người đóng vai thợ chụp ảnh đương nhiên là tôi —— tổng cộng có tám mươi bảy bức ảnh đã bị lãng phí.

Hắn đăng tấm hình này lên vòng bạn bè, còn kêu tôi đi bình luận lời khen tặng. Tôi không hề ngại ngùng nói với hắn là tôi đã chặn vòng bạn bè của hắn từ lâu rồi. Quay ngược trở lại thời gian năm ngoái hay năm kia gì đó, hắn đã chụp một bức ảnh mông trơn bóng cực kỳ xinh đẹp, còn kèm thêm cả một nửa vòng eo của hắn nữa; hẳn là hắn vừa cầm vừa chụp. Tôi bấm thích vào bức ảnh đó, không đến ba phút sau, bức ảnh đã không thấy tăm hơi đâu nữa; hắn gửi cho tôi một cái biểu tượng cảm xúc qua Wechat, không giải thích gì thêm, chỉ nói rõ là hắn sẽ đến chỗ tôi vào ngày mai. Tôi nhắn lại hắn một câu được, sau đó cực kỳ tiện tay mà chặn luôn nick Wechat của hắn.

Mắt không thấy, tâm không phiền, cũng không sẽ không bị chọc giận thêm nữa.

Trương Thần ném điện thoại di động đi, vô cùng tự nhiên mà cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Tôi hỏi hắn: “Không cần sử dụng đến dao dĩa à?”

Hắn nói: “Dao dĩa là dùng để giả vờ, còn đũa là dùng để tiếp tục duy trì sự sống.”

Lời nói này mang theo một loại ý tứ sâu xa, có chút giống như đang an ủi người vợ đáng thương đã ở bên mình từ lúc nghèo khó; đầu óc tôi cảm thấy khá là đau nhức nhưng trên mặt tôi cũng không biểu lộ điều đó ra ngoài. Đầu năm mới không nên cãi nhau, tôi tạm thời nhẫn nhịn hắn vậy.

Cuối cùng thì bữa sáng cũng ăn xong, bát đĩa được vứt vào trong bồn rửa bát. Vào lúc tôi đang rửa bát, sau lưng chợt cảm thấy nằng nặng, eo cũng bị ôm siết lại. Tôi lau một vòng quanh thành bát, gõ lên chỗ bát vừa được rửa sạch rồi hỏi: “Qua đây làm gì?”

“Đến đòi cᏂị©Ꮒ, cậu có làm không?”

Tôi liếc mắt nhìn chỗ bát còn lại trong bồn rửa, thở dài một tiếng trong câm lặng, sau đó tôi lau lau tay vào khăn lông khô: “Cậu thật biết cách gây thêm phiền phức cho tôi đấy.”

Đầu hắn tựa lên lưng tôi, cố nhịn để không nở nụ cười: “Tại tôi thích cậu mà.”

“Cậu buông ra ngay, cậu ghìm chặt quá tôi không xoay người được.” Tôi vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn.

Hắn buông lỏng tay, lại không nhịn được mà nói một câu đầy sự oán giận: “Cậu thật sự biết cách phá hoại bầu không khí đấy.”

Cuối cùng thì tôi cũng có thể xoay người, chỉ thấy khóe môi hắn hơi nhếch lên, bày ra dáng vẻ cực kỳ thèm cᏂị©Ꮒ. Da dẻ trắng đến phát sáng, đôi môi lại vô cùng hồng hào và căng mọng, như thể hắn mới vừa lén lút đánh thêm một lớp son tint —— đừng hỏi tôi lý do tại sao một tên đàn ông như hắn lại mang thứ này bên người.

Tôi giơ tay lên nhéo nhéo má hắn, con mắt của hắn chớp chớp liên tục, trông có vẻ vừa ngoan ngoãn lại vừa xảo quyệt.

Nếu như hắn vẫn luôn có bộ dạng như thế này thì tôi sợ là tôi sẽ chết trên người hắn mất.

“Dịu dàng chút đi mà?”

“Thôi dẹp mẹ đi.”

Tôi thả lỏng bàn tay đang nhéo má hắn, sau đó đưa tay đè lên sau gáy của hắn rồi cắn vào đôi môi hắn, có vị mật đào. Tiếng cười tràn ra từ bờ môi hắn, chẳng mấy chốc đã biến thành tiếng nước đầy sự mập mờ, tiếng môi lưỡi quấn quýt nghe vừa dâʍ đãиɠ lại vừa nguy hiểm.

Đôi mắt hắn được bao phủ bởi một tầng nước xinh đẹp, nhưng chẳng bao lâu đã trong sáng trở lại.

Tôi ngẩng đầu lên để kết thúc nụ hôn này, ngón tay xẹt qua sau đầu hắn, sờ sờ gáy của hắn.

Hắn co rụt cổ lại, kêu ngứa, nhưng lại chẳng hề sợ sệt chút nào.

“Bé Thần, cậu có gầy đi không đấy?”

“Không gầy, ăn tết xong tôi còn béo lên tận ba cân nữa đấy, làm... Trần Hòa Bình, cậu...”

Có lẽ là tôi đã điên rồi. Tôi khiêng Trương Thần lên tựa như đang khiêng một cái bao tải, hắn lấy chân đá tôi mấy phát, cũng không mạnh, chỉ như là đang đùa giỡn nhau thôi.

Tôi vác hắn đi ra khỏi nhà bếp, đạp cửa phòng ngủ ra rồi vứt hắn lên trên giường. Hắn nằm ở trên giường, cười nói: “Cậu đấy, khiêng cái gì mà khiêng, trên mặt đổ hết mồ hôi ra rồi kìa.”

“Gầy chút rồi đó, về sau cậu ăn nhiều hơn chút đi.” Tôi lau đi mồ hôi trên mặt, hất dép lê đi rồi cũng leo lên giường, cực kỳ tỉ mỉ mà bắt đầu cởi đống quần áo trên người hắn.

“Cậu không thể xé quần áo của tôi ra để làm thành một trường hợp cưỡng ép làʍ t̠ìиɦ à?”

Ngón tay của tôi khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn rất nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Trên giường mà, dù cậu có làm thế nào thì cũng được phép hết.”

Tôi vẫn tiếp tục cởi cúc trên quần áo hắn, lại bảo hắn giơ tay nhấc chân lên, lột hắn đến khi chỉ còn lại mỗi làn da trắng nõn trắng nà: “Đừng có dày vò quần áo của mình nữa, chúng đắt lắm đấy.”

Hăn không nói gì thêm cả, chỉ là vừa buồn bực lại vừa ngán ngẩm, thân thể hắn trần như nhộng, hai chân gập lại, dưới mông được lót một cái đệm mềm; tôi quệt dầu bôi trơn vào ngón tay rồi dùng ngón tay nới rộng nơi đó của hắn. Hắn xoay đầu, nói một câu vu vơ: “Cái chai này có vẻ ít nước hơn so với lần trước.”

“Lần trước hiệu quả tốt thật đấy nhưng tác dụng phụ của nó cũng quá lớn rồi, nếu dùng nhiều thì chẳng bao lâu nữa đằng sau của cậu sẽ dễ dàng bị mắc bệnh trĩ.”

Tôi vừa nói như vậy bèn phát hiện lỗ nhỏ của hắn ngay lập tức chặt hơn không ít. Tôi ngẩng đầu thì bắt gặp vẻ mặt tối tăm của Trương Thần, hắn nói: “Trần Hòa Bình, cậu lo xa thật đấy.”

Tôi rút ngón tay ra, dùng khăn giấy lau đi chất lỏng trên tay rồi đáp lại hắn một câu: “Tí nữa tôi sẽ đưa nhãn hiệu đó cho cậu, về sau cậu có đổi bạn cᏂị©Ꮒ thì tốt nhất là hãy dùng cái của nhãn hàng này, đỡ cho việc về sau tôi lại phải đi thăm cậu ở khoa hậu môn rửa ruột.”

“Trần Hòa Bình...” Rất rõ ràng là hắn đã bị tôi chọc tức, nhưng có lẽ là do cố kỵ giờ khắc này nên cuối cùng lại nhịn cơn giận xuống.

Tôi cầm lấy gậy thịt của mình rồi từ từ đâm vào bên trong lỗ nhỏ của hắn. Hắn nắm chặt khăn trải giường, thoải mái thở ra một hơi.

Tôi không quá chắc chắn về xu hướng tính dục của mình, nhưng trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© đầu tiên của tôi là do Trương Thần khẩu giao cho tôi và tôi đã nhanh chóng bắn tinh vào trong miệng của hắn. Hắn nuốt xuống một ngụm tϊиɧ ŧяùиɠ, sau khi kịp nhận ra rồi ngay lập tức phun ra ngoài, vừa lau miệng vừa buông lời trêu chọc tôi: “Cậu bắn ra sớm thế? Giống y như mấy bé trai mới lớn vậy.”

Tôi sờ sờ đầu của Trương Thần, khi đó tôi vẫn còn có thể mặt đỏ mà nói một câu đáp lại hắn: “Không phải là bị bắn sớm đâu mà.”

Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú tôi hết ba giây đồng hồ, mắng một câu đệch.

Khi đó chúng tôi đều đang học đại học, Trương Thần từ sáng đến tối đều không chịu lên lớp, toàn chạy theo những người khác để bắt đầu kinh doanh ở bên ngoài, tôi cũng kết bạn với một đám bạn bè mới. Có lúc Trương Thần quay về để làm việc cho trường học, chúng tôi sẽ đi ăn một bữa cơm ở trước cổng trường và chúng tôi chỉ toàn vùi đầu vào ăn mà không nói với nhau lời nào —— vì cuộc sống đã trở nên hoàn toàn khác biệt, chúng tôi không còn gì để nói chuyện phiếm với nhau nữa. Thế giới của hắn không thể nào mở rộng cửa với tôi, mà thế giới của tôi thì lại quá mức bình thường và giản dị với hắn.

Tôi và Trương Thần giống như tất cả những người bạn thân khác, đều đang trải qua quá trình chuyển đổi sang một tình bạn ngày càng trưởng thành hơn —— trở nên không còn thành thật tâm sự mọi thứ với nhau hay là thường nghĩ đến lẫn nhau như đã từng nữa, có khi có đến mấy chục ngày chúng tôi không hề gặp mặt cũng chẳng hề liên lạc gì với nhau, nhưng nếu như đối phương có việc gì cần thì nhất định sẽ chạy tới trong khoảng thời gian sớm nhất, cố gắng sử dụng hết sức lực của mình để hỗ trợ người kia.

Chỉ là lý trí đã nhận ra rằng thế giới này quá lớn, một phần tình cảm anh em này cũng không đại biểu cho tất cả mọi điều. Rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày chúng tôi sẽ muốn thành lập một thế giới của chính mình và gia đình của riêng mình, tình hữu nghị này chắc chắn sẽ phải nhường bước cho những điều đó.

Những người anh em bè bạn khác của chúng tôi, người cần ra nước ngoài thì ra nước ngoài, người muốn đi những thành phố khác thì đi những thành phố khác; đến cuối cùng người ở lại cũng không còn được bao nhiêu. Trương Thần quá bận rộn, bận đến mức khó có thể duy trì một chút tình cảm mong manh —— đây là chuyện bình thường, cũng là thứ nhất định phải trải qua.

Tôi đã thích nghi rất tốt với điều này và tôi cho là Trương Thần cũng sẽ giống như vậy nhưng hắn lại mong manh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, có lẽ là do hắn đã phải trải qua quá nhiều chuyện tồi tệ, nhìn thấy quá nhiều mặt đen tối của xã hội, thế nên giờ đây hắn chỉ muốn cố gắng bắt lấy một chút gì đó một cách tuyệt vọng.

Có một đoạn thời gian Trương Thần sống một cuộc sống cực kỳ xa hoa lãng phí, hắn điên cuồng tiêu xài tiền bạc, liên tục thay đổi những tùy tùng của mình, các mối quan hệ nam nữ tương đối hỗn loạn, mặc dù bây giờ cũng không khấm khá hơn mấy. Có lúc chỉ cần tôi ra khỏi thư viện với một chiếc máy tính trên lưng là đã có thể nhìn thấy hắn và một đám người tôi không hề quen biết đang đi dạo dưới gốc cây bạch quả, trên mặt hắn đầy ý cười, dường như hắn đang cảm thấy vô cùng sung sướиɠ.

Mãi cho đến đêm khuya ngày hôm đó, hắn uống rượu say rồi gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến tìm hắn. Tôi tìm thấy hắn đang ngồi trên một tảng đá ở cửa công viên Cảnh Sơn, hắn có vẻ là đã uống say, cũng có vẻ như là không hề say xỉn. Chỉ thấy hắn nghiêng đầu bảo tôi mau đến cõng hắn về.

Tôi cõng hắn trên lưng, đưa lưng về phía bầu trời đêm đen kịt với những tòa nhà lầu các lập lòe ánh sáng mơ hồ. Tôi từ từ đi ra khỏi công viên, hỏi hắn xe ở đâu, hắn nói vị trí, nơi đó vẫn còn cách lối vào công viên một đoạn nữa.

Hắn say khướt mà gối lên bả vai của tôi, lầm bà lầm bầm nói mấy câu tôi nghe không hiểu, khi đó tôi cũng không có kiên nhẫn để đi hỏi hắn xem đến tột cùng là hắn đang nói cái gì; vì hắn thật sự không hề nhẹ, nặng tới nỗi khiến đầu tôi đổ đầy mồ hôi, tôi lúc đó chỉ biết lo lắng về chuyện đi tìm xe.

Đợi đến lúc tôi tìm được xe của hắn, lại lấy chìa khóa xe từ bên hông của hắn; sau đó tôi ném hắn vào chỗ ngồi phía sau của xe. Khi tôi đang định đóng cửa lại thì bỗng nghe thấy hắn nói một câu cực kỳ rõ ràng: “Trần Hòa Bình, tôi nhớ cậu.”

Tay của tôi run lên, nhưng tôi vẫn đóng cửa lại, quay người mở cửa trước ra rồi leo lên xe, sau đó bật máy sưởi trong xe lên.

Tôi cũng nhớ hắn, nhớ những lúc chúng tôi cùng nhau học tập, nhớ những lúc chúng tôi cùng nhau trượt băng, nhớ những lúc cùng nhau nằm trên giường xem phim Hồng Kông.

Tôi cũng rất nhớ hắn, nhưng tôi lại biết rất rõ ràng là chúng tôi không còn có thể trở về thời đó được nữa.

Tôi đạp chân ga lái xe đưa hắn về đến căn nhà ở gần trường học. Hắn có một xấp thẻ phòng và chìa khóa, thử mấy lần mới đúng. Tôi nửa khiêng nửa bế hắn lên trên giường, đút nước đút thuốc rồi lại giúp hắn cởϊ qυầи áo; khi tôi đang định qua phòng dành cho khách để nghỉ ngơi thì Trương Thần lại mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói: “Đêm nay hai chúng ta ngủ cùng đi.”

Khi đó tôi vẫn không biết ý nghĩa sâu xa của câu nói này là gì, chỉ biết lo lắng nửa đêm hắn không cảm thấy thoải mái sẽ làm ầm làm ĩ, thế nên tôi đã thẳng thắn đóng cửa, cởϊ qυầи áo rồi leo lên giường, vừa cảm giác chìm vào mộng đẹp thì đã đến lúc bình minh.

Lúc tỉnh lại vào ngày hôm sau, tôi chỉ cảm thấy phía dưới có gì đó không đúng, nhưng tôi cho là tại tôi đã mơ một giấc mộng xuân. Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy hình như có gì đó quá mức chân thật, vừa mở mắt ra bèn phát hiện Trương Thần đang nằm nhoài giữa hai chân của tôi, còn thứ đó của tôi thì đang nằm trong miệng hắn, chẳng được bao lâu đã bắn ra.

Đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy xấu hổ, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác cuối cùng cũng đã đến rồi, thậm chí tôi còn không hề cảm thấy kinh ngạc. Năm đó Trương Thần dám ngủ với Lê Dương, sau đó lại dám ngủ với đàn em của hắn, giờ hắn có đòi ngủ với tôi thì hình như cũng chẳng có gì khác biệt lắm.

Hắn mắng một câu đệch, tôi cũng đáp lễ lại hắn bằng một câu đệch, sau đó tôi thẳng thắn xuống giường lục lọi để tìm qυầи ɭóŧ.

Tôi đã đến nhà hắn vài lần, và tôi nhớ mang máng là dưới gầm giường có để qυầи ɭóŧ sạch sẽ. Tôi lấy chúng ra một cách dễ dàng, khi tôi đang định mặc quần vào thì lại nghe thấy Trương Thần hỏi tôi: “Cậu vẫn còn là trai tân à?”

Cái từ trai tân này đối với đàn ông mà nói thì đây cũng coi là một thuật ngữ mang tính xúc phạm.

Thấy tôi không đáp lời, hắn bèn hỏi tiếp một câu: “Cậu và Lâm Đan Ny chưa từng làm, cũng chưa từng làm với Lý Sướиɠ luôn á?

Lâm Đan Ny là bạn gái hồi tôi học cấp ba, về sau cô ấy muốn ra nước ngoài nên đã thẳng thắn nói lời chia tay với tôi. Khoảng thời gian đó, Lý Sướиɠ là một bạn học sinh khá là thân thiết với tôi, cũng không biết là Trương Thần thám thính được tin tức này từ nơi nào nữa.

“Tôi và Lý Sướиɠ chẳng có quan hệ gì cả.” Suy nghĩ một chút, tôi còn nói một câu giải thích với hắn.

“Là chưa kịp có quan hệ gì.” Phía sau truyền đến tiếng vang của bật lửa, Trương Thần châm một điếu thuốc, như là buồn bực cũng như là đang cảm thấy vui sướиɠ. “Đó là một nhóc gay, một người đàn ông vừa tốt bụng lại vừa sạch sẽ như cậu, cậu ta còn đang ước có thể quyến rũ cậu để làm một phát nữa đấy.”

“Đừng có nói người ta như vậy.”

“Cái vòng tròn này cực kỳ loạn, cậu đừng có mà lên giường với cậu ta, lỡ như bị bệnh thì chẳng có gì có thể cứu nổi cậu.”

“Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không lên giường với cậu ta đâu.”

“Hay là cậu lên giường với tôi đi?”

Tôi vân vê một xấp qυầи ɭóŧ trong tay, quay đầu lại, Trương Thần với thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang ngậm thuốc lá, hai chân giơ lên rất cao, da dẻ trắng đến phát sáng, eo thon nhỏ mông mềm mại, nhưng tiếc là vùng trước ngực lại phẳng lì, giữa hai chân còn có nhiều hơn hai lạng thịt.

“Không có hứng thú, chuyện sáng sớm hôm nay coi như là tôi và cậu tuốt hộ nhau một cái, sau này cũng đừng nói đến nó nữa.”

Trương Thần hút một hơi cuối cùng của điếu thuốc, sau đó hắn tiện tay ném tàn thuốc đi. Hai chân hắn hạ xuống, hai chân gầy và trắng nõn của hắn gập lại thành hình chữ M, cực kỳ phóng túng mà mở rộng hai đùi ra.

“Cậu sạch sẽ như vậy, tôi cho cậu làm một lần này, coi như là chúng ta trợ giúp lẫn nhau, cùng chơi đoạn thời gian đi được không?”

Tôi thật sự không nhìn ra được vẻ đẹp và sự mê hoặc trong đó, cũng chẳng có chút kích động nào. Tôi thẳng thắn túm một góc chăn lên rồi ném vào người hắn, nói: “Mới sáng sớm, cậu đừng có lên cơn điên.”

---

Bàn tay của Trương Thần bấu lấy lưng tôi khiến tôi tỉnh táo trở lại, cơ thể chúng tôi đang hòa quyện vào nhau, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của tôi đang cắm sâu vào trong cơ thể hắn, đâm chọc lỗ nhỏ của hắn từng chút từng chút một. Trương Thần luôn có tính khí cực kỳ phóng đãng, hễ hắn thấy thoải mái là lại liều mạng, chẳng mấy chốc đã bị cᏂị©Ꮒ thành một mớ hỗn độn, cứ liên tục gọi tôi là anh mãi không ngừng nghỉ.

Hắn muốn bảo tôi nhanh hơn một chút nữa, lại tàn nhẫn thêm một ít nữa, nhưng nếu như tôi làm nhanh hơn và tàn nhẫn hơn thì hắn sẽ phát rồ, trên tay sẽ liên tục khi nặng khi nhẹ mà để lại vô vàn dấu vết trên eo và trên bả vai tôi.

Tôi và hắn đều chảy mồ hôi ròng ròng, hắn nhìn tôi đắm đuối đến mức tôi không nỡ từ chối hắn. Tôi hơi dừng lại, hắn khàn giọng nói với vẻ thúc giục: “Anh ơi, muốn.”

“Muốn thì thành thật chút đi.” Tôi ôm hắn lên rồi lật người hắn lại, hắn do dự trong phút chốc, sau đó ngoan ngoãn quỳ bò xuống giường, vùi đầu vào trong gối.

Hắn không thích bị tôi tiến vào từ phía sau, có thể là do động tác này khiến hắn cảm thấy áp bức, hắn luôn là người quyết đoán nói một không nói hai, thế nên hắn không quá thích thú với cảm giác bị áp chế.

Nhưng tôi lại rất thích tấm lưng đẹp đẽ và cặp mông tròn trịa của hắn, cũng cực kỳ thích thích dáng vẻ gò bó và ngoan ngoãn của hắn. Dươиɠ ѵậŧ của tôi vùi sâu vào trong thân thể hắn, phần lớn trọng lượng cơ thể tôi đều đè ép lên người hắn, mỗi một cú thúc đều được đưa vào rất sâu, lúc mới bắt đầu thân thể của hắn còn trong trạng thái căng thẳng nhưng chẳng bao lâu sau đã trở nên mềm nhũn, thậm chí còn vô thức nhấc mông lên nghênh đón từng đợt đâm chọc thô bạo.

Dây dưa hơn nửa giờ, lỗ thịt đột nhiên siết chặt lại, qυყ đầυ vùi vào càng sâu hơn, tôi đưa tay sờ sờ gậy thịt của hắn, ẩm ướt, hắn lại bị cᏂị©Ꮒ đến mức bắn ra rồi.

Tôi cũng có chút không kìm được nữa, tôi muốn bắn tinh lắm rồi nhưng khi gậy thịt của tôi mới hơi rút ra một chút thì Trương Thần đã nghiêng mặt sang, mơ hồ nói một câu: “Bắn vào bên trong đi.”

“Không tiện rửa ráy.”

“Tôi nói là cậu bắn vào bên trong đi.”

Tôi không nghe theo hắn, thẳng thắn rút dươиɠ ѵậŧ ra, con mắt của hắn ngay lập tức biến thành màu đỏ rực: “Trần Hòa Bình, cái đệch con mẹ cậu...”

Có lẽ là tôi đã trở nên táo tợn hơn, tôi túm tóc hắn, dứt khoát đè hắn xuống giường, nhân lúc thân thể hắn đang suy yếu nên không có lực phản kháng, tôi chĩa gậy thịt thẳng vào mặt của hắn, tuốt mấy cái, trực tiếp bắn tinh lên mặt hắn.

Chất lỏng màu trắng đυ.c đọng trên lông mày, sống mũi và môi hắn, Trương Thần ngây ra một chút, qua một lúc lâu mới mắng một câu: “Đệt mẹ.”

Tôi được voi đòi tiên, dùng dươиɠ ѵậŧ bán cương chọc chọc mặt hắn. Hắn lại quay mặt sang, ngậm lấy qυყ đầυ của tôi, sau đó mơ hồ nói một câu: “Tôi giúp cậu khẩu giao.”

Chú thích:

*bánh toast sandwich: là một món bánh mì ruột mềm được nướng lên và ăn cùng với topping như kem tươi, mứt, mật ong hoặc các loại hoa quả tươi. Đây là một món bánh được yêu thích và khá phổ biến ở các nước phương Tây. Bánh toast thường được dùng như một món bánh tráng miệng hoặc món ăn nhẹ bữa sáng hoặc bữa xế.
« Chương TrướcChương Tiếp »