Dù vẫn khủng bố, nhưng vẫn tốt hơn kết cục rắn nuốt thỏ vào bụng, Tạ Kiều nói bằng giọng ngái ngủ: "Cảm ơn Ngu tiên sinh đã kể chuyện cho em."
Mi mắt cậu dần dần díp lại, thẳng đến khi nhắm mắt, tiến vào mộng đẹp, tiếng hít thở đều đặn kéo dài.
Hôm nay cậu ngủ không ngon lắm, chăn rơi một nửa xuống giường.
Ngu Hàn Sinh thức khuya đọc tài liệu, vẫn không quên ngó điện thoại đúng giờ, nhẹ nhàng kéo chăn cho bé thỏ tai cụp.
Tạ Kiều ngủ say sưa không hề hay biết.
Ngày hôm sau, cậu đánh cái ngáp, tỉnh dậy.
Cậu nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ sáng.
Vẫn chưa đến giờ cho chúng vật nuôi ăn cơm, thế nên cậu làm cho mình một bát salad, cho thêm rất nhiều sốt salad ceasar, nhấc thìa lên là ăn sạch sẽ.
Ăn xong cảm thấy hơi no, Tạ Kiều liền hóa nguyên hình, chạy vào phòng khách nghịch đường hầm cho mèo.
*
Hiếm có lúc tiệm sửa điện thoại không làm việc vào giờ hành chính.
Ngu Hàn Sinh ra ngoài giao nốt tiền mua đất, Lý Trạch thì kiểm tra CV của người xin việc, Hạ Giản cũng giúp chọn vị trí phòng làm việc.
Hạ Giản tra cứu đến trưa, tiền thuê nhà đất ở Biên thành tăng cao, kể cả phòng ở ngoại thành cũng đã tăng gấp năm lần.
Giờ nghỉ buổi trưa, nhớ tới câu trả lời hôm qua đã gửi, Hạ Giản lại lên diễn đàn cập nhật câu trả lời.
----- phải rồi, đất bạn tôi mua là ở Biên thành
Câu trả lời vốn không ai thèm ngó tới bỗng chốc trở nên hót hòn họt, loáng cái đã hơn trăm lượt thích và bình luận.
[thỏ chua ngọt] Biên thành?! Hâm mộ vãi, với giá nhà hiện nay ở Biên thành, xây đại một cái chung cư cho thuê cũng kiếm về trăm triệu
[súp hải sản] tôi cũng muốn làm bạn với bạn bác, tiện thể giới thiệu tí đi
[sườn cừu nướng than] chảy giọt nước mắt nghèo khổ
Nhà đầu tư hôm qua gọi điện cho Lý Trạch, thấy Lý Trạch lề rề không chịu trả lời, cũng xuống nước gọi một cú điện thoại tới.
"Quả là một triệu có hơi thấp, thế này đi, nếu cậu đồng ý bán kỹ thuật, thì công ty chúng tôi có thể trả ba triệu để mua."
Lý Trạch vừa lật CV vừa nhận điện qua tai nghe: "Không cần, bây giờ chúng tôi không định bán kỹ thuật nữa."
Có lẽ là do giọng điệu của cậu ta quá kiên quyết, khiến cho nhà đầu tư ngạo mạn nọ phải nhún nhường một bước: "Được rồi, nếu bên các cậu không có ý định bán kỹ thuật, thì có thể cân nhắc nhận vốn đầu tư của công ty chúng tôi chăng? Tỷ lệ vốn góp có thể thương lượng."
"Xin lỗi anh, chúng tôi không có nhu cầu."
Lý Trạch lễ phép dập máy.
Ngu Hàn Sinh vay thế chấp mảnh đất được mười triệu, như vậy bọn họ đã có đủ vốn để mời một đội nghiên cứu chuyên nghiệp, hoàn thành công cuộc nghiên cứu người máy giúp việc.
Tuy nhiên, cậu ta còn lo lắng vấn đề vốn lưu động dùng để khai thác bất động sản, đợi Ngu Hàn Sinh quay lại cậu ta bèn hỏi: "Chỉ giữ ba triệu để phát triển bất động sản có đủ không?"
Ngu Hàn Sinh cất hợp đồng, cụp mắt nhìn điện thoại, dường như cũng đang suy nghĩ.
"Hay là mình xây chung cư trước rồi hẵng bỏ vốn nghiên cứu người máy gia dụng?"
So với sự quyết đoán và liều lĩnh của Ngu Hàn Sinh, Hạ Giản suy nghĩ cẩn thận và có tính an toàn hơn rất nhiều.
Ngu Hàn Sinh không đáp.
Bầu không khí trở nên yên lặng.
Lý Trạch và Hạ Giản liếc nhìn nhau, bọn họ có chung một suy nghĩ, dù cả hai đều hy vọng chứng kiến nghiên cứu của mình được áp dụng ngoài thực tế, nhưng không mong chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Ngu Hàn Sinh.
Nhưng sự chú ý của Ngu Hàn Sinh lúc này không nằm trên người bọn họ, hắn vẫn đang lẳng lặng xem màn hình.
[bạn đời của bạn đã ăn hết sạch salad]
[có vẻ là cậu ấy hơi no quá, chắc chắn xung quanh không có người, rồi mới bắt đầu chui đường hầm cho mèo trong phòng khách]
[thật không may, cậu ấy mắc kẹt ở cửa đường hầm]
Trên màn mình, cửa hầm lộ ra cái mông xù lông trắng muốt của bé thỏ tai cụp đang bị mắc kẹt bên trong, không chui đi đâu được.
Tạ Kiều dùng hết sức bình sinh để lách ra ngoài, nhưng mà chỉ được mỗi cái đuôi tròn tròn là run run, còn lại đều kẹt cứng bên trong đường hầm.
Thỏ tai cụp bé bỏng ỉu xìu nằm bẹp bên trong đường hầm, không nhúc nhích.
Ngu Hàn Sinh híp đôi mắt hẹp dài nhìn đầy cẩn thận, dường như không hiểu nổi tại sao Tạ Kiều lại kẹt được như thế.
Qua một hồi lâu.
Hắn duỗi tay trượt màn hình, nhúp đuôi thỏ tai cụp, kéo cậu ra khỏi đường hầm cho mèo.
Cuối cùng Tạ Kiều cũng thoát khỏi đường hầm mèo, theo quán tính còn lăn ùng ục hai vòng trên sàn nhà phòng khách.
Thỏ tai cụp bé bỏng xoa xoa cái đầu bị va phải chân bàn, nói rất chi là yếu ớt: "Làm phiền Ngu tiên sinh rồi."
Nếu lúc này đang ở hình người thì cậu đã ngượng chín mặt luôn, nghịch đường hầm cho mèo mà còn bị kẹt.... mất mặt muốn chết.
Ngu tiên sinh gửi tin nhắn trả lời.
---- quen rồi.
Thế là cậu càng ngượng hơn nữa, vùi đầu lên đệm ghế sofa, chỉ để lộ nửa thỏ ra ngoài không khí, trốn, không cho ai nhìn thấy.
Bờ môi luôn mím chặt của Ngu Hàn Sinh thoáng nhếch lên rồi biến mất, lúc này mới dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu nói với đám Lý Trạch: "Ba triệu là đủ."
Hạ Giản đang định mở miệng, Ngu Hàn Sinh đã ngắt lời cậu ta, nói: "Tiền cho bản thiết kế, phòng cháy chữa cháy và lệ phí hành chính không thể cắt giảm, việc thi công có thể ứng trước, sau đó yêu cầu bên bọn họ hoàn thành rồi mới trả khoản còn thiếu."
"Đồng thời, cho bán nhà off-plan nhằm mục đích thu hồi vốn."
(*nhà trên bản vẽ, chưa xây)
Ngu Hàn Sinh trình bày thong thả, Hạ Giản nghe xong chợt hiểu ra: "Thế này không phải là tay không bắt sói à?"
Khoản tiền chi cho đội thi công chỉ cần ứng trước, chung cư chưa hoàn thành đã có thể rao bán, trong quá trình này, họ chỉ cần bỏ ra số vốn cực ít.
"Hợp pháp."
Ngu Hàn Sinh rũ mắt.
Khoảng thời gian gần đây hắn đã nghiên cứu tất cả chính sách và luật pháp liên quan đến bất động sản.
Lý Trạch nuốt nước bọt, thẳng đến hôm nay cậu ta mới ý thức được, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, cự xà đã giống người hơn bất kỳ một con người nào, hắn sống dưới xã hội loài người đầy luật lệ lại chẳng khác nào cá gặp nước.
Nếu hắn có nhiều thời gian hơn nữa thì sao?
*
Sau khi nhận thấy Ngu tiên sinh đã rời đi, Tạ Kiều chui ra khỏi sofa, chải chuốt bộ lông bù xù của mình, liếʍ lông xong xuôi mới trở lại hình người, vào bếp nấu cơm.
Cậu bưng đồ ăn vào trại chăn nuôi, ba sinh vật khác biệt chủng tộc đồng loạt nhìn về phía cậu, ai nấy đều có quầng mắt thâm xì.
Thế này là lại thức đêm xem hoạt hình phải không?
Tạ Kiều lại bắt đầu suy tính kế hoạch cúp điện vào buổi tối.
Arcus ghét bỏ tất cả các bộ phim hoạt hình, trừ khi là phim về ác ma, nhưng mà hắn ta vẫn vừa chê bai vừa xem như thật.
"Nhìn đã biết là phim rác, ở đâu ra ma cà rồng đẹp như thế, bọn chúng vừa gầy trơ xương vừa da tái trắng, không loài nào muốn ở gần bọn chúng."
Ni Ni tức ác ma muốn chết, nhưng đánh không lại, chỉ đành phải nhịn.
Người cá thì chỉ xem hoạt hình không chớp mắt, cô bé vừa xem vừa bi bô khoa chân múa tay, cũng không rõ là có hiểu gì hay không.
Tạ Kiều mở cửa gian phòng, đặt đĩa vào trong, đúng lúc thả đĩa xuống, chân cậu bỗng lạnh toát, một chiếc đuôi cá lạnh băng và trơn nhẵn quấn lấy cậu.
Cậu ngã thẳng xuống đất, ngay sau đó, khuôn mặt xinh đẹp của người cá đã kề sát mặt cậu.
Cặp con ngươi xanh biếc màu biển khơi, vảy bên trán sáng lấp lánh, chỉ tiếc cổ cô bé toàn vết sẹo lớn nhỏ, giống như từng bị dây thép siết chặt, lôi đi.
Đột nhiên, cô bé ngoác miệng với Tạ Kiều, để lộ hàm răng sắc bén, làm Tạ Kiều kinh hãi toát mồ hôi.
Tiếp xúc với cô bé lâu, làm cậu quên mất tính nguy hiểm của người cá .
Đúng lúc cậu định cầm chiếc đĩa dưới đất, người cá bỗng cười, nhìn cậu mà cười vui vẻ, sau đó lúng búng nói ra điều gì không rõ.
Tạ Kiều cố gắng bình tĩnh lắng nghe, nghe hồi lâu mới nhận ra người cá vẫn luôn lặp đi lặp lại mấy chữ, cậu chợt hoàn hồn, nhẹ nhàng hỏi: "Linsel Pamela?"
Người cá gật đầu, cặp mắt long lanh nước.
"Đó là tên em sao?"
Cậu lại hỏi.
Người cá cố gắng đoán ý trong câu hỏi của Tạ Kiều, thế rồi cô bé gật đầu, chiếc đuôi cuốn Tạ Kiều lại chặt thêm một chút.
"Vậy thì về sau anh gọi em là Linlin nhé?" Tạ Kiều lấy hết can đảm, sờ cái đuôi màu bạc xinh đẹp của người cá.
Nhưng mà cậu còn chưa chạm tay vào, người cá đã trốn thoắt vào tận trong góc, giấu cẩn thận kỹ lưỡng cái đuôi đi.
Arcus bên cạnh cười sung sướиɠ: "Chỉ có bạn đời của người cá mới có thể sờ đuôi của họ, mi làm vậy chính là cố tình quấy rối, con nhóc mới là một bé gái thôi đấy."
Tạ Kiều: ??!!
Đây là lần đầu Tạ Kiều nghe nói tới chuyện này, để biểu đạt lòng áy náy, cậu làm cho Linlin canh rong biển mà cô bé thích, lúc này cô bé mới chậm rãi chui ra.
Tạ Kiều liền đến phòng làm việc, tiếp tục điền báo cáo chăn nuôi lâu không ngó tới, giở sang báo cáo về người cá, điền tên Linsel Pamela vào phần tên họ.
Chỉ còn nhược điểm và sở thích của người cá nữa.
Cậu nhớ Arcus từng nói người cá sợ lửa, bèn viết xuống, chữ trên trang giấy không biến mất, xem ra là đã đúng.
Về phần sở thích của người cá...
Cậu thử viết 'canh rong biển'.
Không ngờ lại đoán đúng thật, trang giấy mới trong sổ báo cáo chăn nuôi chậm rãi hiện lên dòng in đen nằm ngay ngắn.
----- gửi nhân viên chăn nuôi mới: bạn đã hoàn thành thuận lợi phần ba của bản báo cáo chăn nuôi, cảm ơn bạn đã đóng góp cho trại chăn nuôi, chỉ cần hoàn thành phần báo cáo cuối cùng là bạn có thể rời đi, đồng thời, đối tượng chăn nuôi cũng mới đã có mặt!
Rời đi?!
Tạ Kiều kiềm nén đáy lòng mừng rỡ, để ý tới lời nhắn cuối, đối tượng chăn nuôi đã có mặt? Nhưng cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng động gì.
Cậu bèn đi mở cửa.
Đám Ni Ni đang tập trung xem ti vi, các gian khác đều trống huơ trống hoác.
Có lẽ là báo cáo bị nhầm rồi.
Tạ Kiều lại đóng cửa.
Nhưng đến tối, cậu mới thấy có gì đó sai sai.
Cậu đang ngồi trong phòng làm việc len lén đọc đống truyện tranh vừa được nhặt về từ thùng rác, thì bỗng, một cốc nước ấm xuất hiện trong tay.
Chắc chắn không phải là Ngu tiên sinh!
Vì nếu là Ngu tiên sinh, thì đừng nói đến chuyện đưa nước cho cậu, số truyện tranh trong tay cậu sẽ được phi hành về thùng rác trước.
Tạ Kiều không còn tâm trạng đọc truyện nữa, cậu rời khỏi phòng đọc sách định về phòng ngủ, nhưng vừa bước ra đã ngửi được mùi thơm của bò bít tết.
Cậu men theo mùi thơm tiến tới phòng bếp, kinh hãi dụi dụi mắt, trên bàn ăn không biết từ đâu xuất hiện một phần bít tết mới ra lò.
Chẳng lẽ là quỷ ám?
Tạ Kiều lạnh toát toàn thân, vội vã lấy một con dao trong bếp, rồi chạy phắt về phòng.
*
Buổi sáng, sau khi trải qua một đêm bận rộn, Ngu Hàn Sinh đã bàn xong chuyện ký hợp đồng thuê phòng làm việc, khi đi ra khỏi phòng họp, hắn lại mở điện thoại.
Trên màn hình, một bé thỏ tai cụp ôm con dao phay còn cao hơn nó, run lẩy bẩy mà rúc trong chăn, đã sáng bảnh mắt rồi còn chưa muốn thức giấc.
[bạn đời của bạn dính giường rồi]
[hình như cậu ấy đang sợ một con quái vật trong nhà]
[có lẽ bạn nên khuyên cậu ấy bỏ dao xuống]
Ngu Hàn Sinh nhìn chăm chú hồi lâu.
Hắn kéo con dao trong lòng Tạ Kiều một cái, nhưng mà không kéo ra được, vì thỏ tai cụp nhắm tịt hai mắt còn ôm chặt cứng, may là có bộ lông dày, nên mới không làm mình bị thương.
Hắn liền gửi một tin nhắn.
Tạ Kiều nghe tiếng điện thoại rung, có hơi do dự, sau đó cũng ôm dao nhích lên gối, quẹt màn hình.
----- bỏ dao xuống.
Là tin nhắn của Ngu tiên sinh.
Tạ Kiều không biết có nên bỏ hay không, nhỡ mà có ma thật, xách dao lên còn có cơ may choảng nhau một trận.
Điện thoại lại rung một tiếng.
Khi nhìn thấy tin nhắn ấy, Tạ Kiều vẫn bất giác thả con dao vừa ôm suốt một đêm, bởi Ngu tiên sinh đã nhắn.
----- tôi ở đây.
Tuy nhiên thỏ tai cụp bé nhỏ vẫn không dám xuống giường, chỉ dám núp trong chăn, Ngu tiên sinh đành phải hạ mình ôm cậu dậy, bế cậu lên bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, rồi lại rửa mặt luôn cho cậu.
Đến cả cỏ Timothy cũng là do Ngu tiên sinh bón cho cậu từng miếng từng miếng.
Tạ Kiều cảm thấy mình được chăm như một đứa trẻ, cái đầu xù lông cọ lên tay Ngu tiên sinh một cái: "Cảm ơn Ngu tiên sinh."
[bạn đời của bạn đã ăn xong cỏ Timothy, trông cậu ấy rất vui vẻ]
[cậu ấy dùng đầu cọ tay bạn một tí]
[bạn có muốn mua nhiều cỏ Timothy hơn không?]
Ngu Hàn Sinh im lặng nhìn cái bụng bị bón đến tròn vo của bé thỏ tai cụp, lựa chọn từ chối.
Tạ Kiều xoa xoa cái bụng tròn, hỏi câu được câu chớ: "Ngu tiên sinh, anh có từng nuôi thỏ không?" Chăm thỏ tốt lắm luôn.
Trừ việc cứ thích đút cậu ăn cà rốt.
Ngu tiên sinh thoáng ngừng tay, một lát sau, điện thoại Tạ Kiều lại rung một cái.
Cậu mở điện thoại, ngẩn người.
----- chỉ có một mình em.
Ngu Hàn Sinh nhìn bé thỏ tai cụp sững sờ trong điện thoại, cụp mắt, bổ sung một câu nữa.
----- sẽ chỉ có một mình em.