Sau khi Mộ Hàn Vương thắp nhang cho người đã mất hắn định trở ra siêu xe đi về ngay thì Đường lão gia và Mộ Thụy Vi ngăn hắn lại, họ có chuyện quan trọng muốn nói
_Mộ thiếu, tôi thật sự không muốn đôi co với cậu, nhưng sau khi lo hậu sự xong tôi phải đón Mộ Hiểu Yên về Đường gia, nếu lúc đó cậu còn giữ người thì chúng ta phải nói chuyện bằng súng
Mộ Hàn Vương ngồi trên siêu xe, ánh mắt nhìn thẳng không quan tâm, ngang ngược như không muốn nói chuyện nhẹ nhàng
_Hiểu Yên mang thai, sức khoẻ yếu không biết chuyện mẹ mình mất, muốn gì các người đợi cô ấy sinh xong
Hắn cảnh báo cho Đường lão gia biết tình hình, ông rất tức giận vì chuyện không hay xảy ra, bây giờ vợ đã mất, ông không muốn con gái mang cốt nhục của Mộ gia nhưng rồi mọi chuyện không thay đổi được
_Con của cậu thì cậu cần, con của tôi tôi thương, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, Đường Thụy Vi mãi mãi là con gái tôi còn Mộ Hiểu Yên cũng vậy, cả Thụy Vũ nữa chúng nó nhất định phải sống hoàn hợp là một gia đình, còn hơn là kẻ đi nhận vơ huyết thống
Mộ Hàn Vương lái xe phóng nhanh, hắn không muốn tranh luận thêm lời nào, bỏ lại phía sau Đường lão gia vẫn còn tức giận vì chưa nói xong
_Thụy Vi con là con của bố không được có suy nghĩ tiêu cực gì hết
Đường lão gia xoay sang Đường Thụy Vi dỗ dành, đối với ông cô mãi mãi là con gái dù sự thật có ra sao
_Bố ơi, con không phải vì gia sản nhà họ Đường đâu con thật sự rất thương gia đình chúng ta, con biết con không phải con bố nhưng Đường gia đối với con là tất cả và Mộ Hiểu Yên cũng vậy cô ta không thuộc về Mộ gia nhưng nơi đó là tất cả với cô ta, con chỉ mong bố đừng vì chuyện này mà sức khoẻ bị ảnh hưởng, mọi hành động mà Đường gia nhắm đến Mộ gia hay ngược lại đều là khổ sở mà cả con và Hiểu Yên phải hứng chịu
Đường Thụy Vi đau khổ oà khóc, khung cảnh đám tang trước mắt như nhấn chìm cảm xúc của cô, Đường lão gia ôm chặt đứa con gái mà ông hết mực thương yêu, ông không chịu được cảm giác xa đứa con gái này cho nên chuyện Mộ Hàn Vương rời xa Hiểu Yên là rất khó, dù cho ở bất kỳ hoàn cảnh nào thì tình cảm vẫn là sợi dây duy nhất có thể hoá giải mọi thứ
_Mộ Hiểu Yên, cô ta không đến đám tang mẹ ruột thì em nghĩ do sự sai khiến của ai? Đừng có mà suy nghĩ viễn vong, em đọc được suy nghĩ của cô ta sao?
Đường Thụy Vũ đi tìm bố và em gái thì nghe được một nửa câu chuyện, anh ta ấm ức đã lâu nên quát tháo lung, anh ta không hề biết là Mộ Hiểu Yên đang có thai
***
Cũng đã năm tháng trôi qua kể từ ngày Mộ Hiểu Yên nằm dưỡng thai trên giường bệnh, quảng thời gian này trôi qua rất nhanh nhưng cô lại cảm thấy nó vô cùng dài đổi lại nó là thời gian để cô chiêm nghiệm ngẫm nghĩ lại những chuyện đã qua, không còn tức giận, oán hận hay có một mục đích nào đó để trả thù, cô suy nghĩ nhiều hơn về những chuyện sắp tới, dù cho có chuyện gì xảy ra thì bản thân vẫn giữ tâm trạng tĩnh lặng không muốn xô bồ với những điều tiêu cực trong quá khứ nữa
_Chú Vương, nói chuyện một lát được không?
Mộ Hiểu Yên nắm vạt áo người đàng ông đang ngồi trên giường bệnh của mình, suốt mấy tháng qua ngoài việc chăm sóc cô thì hắn không hề biết chăm sóc bản thân, râu tóc dài ra làm khuôn mặt điển trai mất đi khí chất của một tổng tài thay vào đó ánh mắt thâm sâu không bao giờ thay đổi, hắn vẫn ở đó vẫn ánh nhìn thu hút nhưng không còn tàn ác hiếu chiến muốn trả thù nữa, hắn hiện giờ là người đàn ông ôn nhu sâu sắc mà ai cũng muốn được ở gần
_Nói đi
_Sau khi khoẻ lại tôi muốn đến Đường gia dù chỉ 1 lần, muốn làm lại giấy tờ, muốn họ yên lòng và không truy cứu nữa
Cô nắm bàn tay hắn lay nhẹ, hắn chỉ nhìn cô hồi lâu sau đó gật đầu nhếch khoé môi khô hạn bày tỏ
_Được…
Mộ Hiểu Yên kinh ngạc khi hắn bình thản đồng ý, cô cứ tưởng hắn sẽ bực dọc phản bác và ép buộc cô nào ngờ hắn thay đổi khiến cho cô không tin được người đối diện có phải là hắn
_Chú thật sự cam tâm sao?
Cô cười nhạt xoa nhẹ hai bên thái dương hắn, chẳng phải con người của hắn xưa nay luôn tàn ác nhẫn tâm hay sao? Việc bắt cô đi từ bé cũng là để chia rẽ cô và gia đình rốt cuộc hắn lại trả cô về Đường gia thật dễ dàng
_Ừ…
Mộ Hàn Vương lại đáp lửng, ánh mắt thâm tình nhìn người mình yêu, hắn không phải vì che giấu chuyện mẹ cô mất rồi nên sợ hãi trả cô về nhà đoàn tụ mà là sâu trong thâm tâm hắn biết hắn đã yêu cô từ lâu, đối với hắn bây giờ bất cứ chuyện gì có thể khiến cô an lòng hắn đều sẽ đáp ứng, riêng chuyện mẹ cô hắn chỉ đợi sức khoẻ cô đủ ổn định thì lập tức nói ra
_Hiểu Yên…em có hận tôi không?
Hắn bất chợt hỏi, câu hỏi quan trọng hơn tất cả, nếu người mình yêu hận mình thì hắn ngàn lần chết tâm, cuộc đời của hắn từ lâu chỉ có hận và trả thù chỉ khi cô xuất hiện, mang một làng gió dịu nhẹ thổi qua tưởng chừng cả đời cũng không bao giờ có những phút giây thanh mát làm tan rã suy nghĩ tàn ác, chỉ tiếc số mệnh đã sắp đặt hai nguoi chỉ có thể nhìn nhau nuối tiếc mà không thể một đời bên nhau
_Chú chia rẻ tình cảm của tôi với Thụy Vũ, phá hỏng lễ cưới của tôi nhưng sau này tôi mới biết tất cả những chuyện đó đều là giúp tôi thoát khỏi tội lσạи ɭυâи, chú vì chia cắt gia đình tôi, để người khác cướp mất vị trí của tôi ở Đường gia nhưng rồi chú lại cho tôi tuổi thơ rất hạnh phúc, rất ngọt ngào và có cả tình yêu nữa, tôi được chú nuôi dưỡng từ bé nhưng chẳng bao giờ học theo cái thói hận thù của chú đâu, dù mỗi lần muốn hận thì lương tâm không làm được, nếu chú vẫn tàn ác thì sau này chú tự cảm thấy ray rứt thôi, tôi nghĩ người khổ nhất là người không buông xuống được
Mộ Hàn Vương nghe xong trong tâm hắn như trút được gánh nặng, hắn đã nuôi dạy cô trở thành cô gái tốt, một người hiểu chuyện đến đau lòng, hắn muốn yêu cô trọn vẹn một đời nhưng chính hành động của hắn đã không thể giữ được đoạn tình cảm này, người trong lòng chỉ còn là mớ hỗn độn mà mỗi khi nhớ lại sẽ là những hồi ức đau thương đầy ray rứt