Chương 5: Ngày xa nhau

Thêm 2 năm nữa trôi qua, bây giờ tiểu nhà đầu đã 16 tuổi , chỉ 2 năm nữa sẽ trở thành thiếu nữ xinh đẹp với độ tuổi nở rộ, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Đường Thụy Vũ sinh nhật đánh dấu cột mốc anh 18 tuổi, buổi tiệc sinh nhật những tưởng hạnh phúc nhất nhưng nào ngờ là ngày ảm đạm buồn tẻ nhất khi anh phải lên đường đi du học ở Đức, tuy lòng không muốn nhưng vẫn phải để cô ở lại vì bố mẹ anh muốn anh đi du học, không còn cách nào khác đành làm vui lòng bố mẹ

Sân bay chính là nơi chứng kiến nhiều nụ hôn chân thành hơn cả lễ đường, ngày hôm nay cũng vậy nụ hôn lên tráng người yêu của Thụy Vũ làm anh xao xuyến đau lòng, anh nắm bàn tay nhỏ ve vuốt

_Tiểu Yên, đợi anh 2 năm nữa, khi em 18 anh nhất định sẽ lấy em làm vợ

_Thụy Vũ, em sẽ đợi...em sẽ làm cô dâu của anh

Mộ Hiểu Yên bậc khóc nức nở trong vòng tay người yêu, những hẹn ước ngày thanh xuân luôn là khát vọng cháy bỏng nhất, nhưng để đổi lấy những ngày tháng bình yên thì phải bỏ lại đằng sau muôn vàng nuối tiếc và thứ hối tiếc nhất trong cuộc đời đôi khi là mối tình đầu.

_Tiểu Yên hãy tin anh, nếu không phải là em thì anh nguyện cả đời không yêu ai khác

Đường Thụy Vũ trao cho cô sợi dây chuyền có khắc tên anh, để nó ở bên cô giúp cô nguôi ngoa nỗi nhớ thương anh, anh đeo nó trên cổ cô mà tim luyến tiếc không muốn rời. Giờ bay cũng đã đến anh đành tạm biệt cô trong nỗi nhớ nhung gửi lại nơi này, đợi 2 năm nữa anh sẽ tìm cách hoãn lại việc học về nước kết hôn với cô.

***

Mộ Hiểu Yên về đến biệt thự, chỉ vừa mới bước vào đại sảnh đã nhìn thấy Mộ Hàn Vương cầm roi đợi sẵn, linh tính chuyện chẳng lành cô vội vàng tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống rồi gấp gáp cất vào túi

_Chú Vương....

Cô lên tiếng trước, ánh mắt buồn bã nhìn Vũ Phi thất vọng, có lẽ nào anh đã bán đứng cô đi kể hết mọi chuyện cho Mộ Hàn Vương nghe, nhưng cô không suy nghĩ ra nổi lý do gì mà đợi đến hai năm rồi thuộc hạ này mới đi kể ra mọi chuyện

_Hôm nay là ngày gì?



Mộ Hàn Vương châm ngòi điếu thuốc, hắn buông roi da đặt xuống bàn rồi chậm rãi hút một hơi thuốc kéo dài, giọng nói trầm lặng đáng sợ

_Hôm nay...chú Vương ơi, hôm nay Thụy Vũ đi du học Đức con chỉ là muốn tiễn anh ấy thôi mà, con vẫn kể chú nghe anh ấy là "bạn thân" của con rồi đó thôi.

Mộ Hiểu Yên nhỏ giọng giải thích, ánh mắt chỉ dán nhìn xuống sàn lạnh, không khí xung quanh cô từ từ bị thu hẹp rất ngột ngạt

_Nếu không chịu học hành, vạn dặm đường cũng chỉ là người "đưa thư"

Hắn ngồi xuống ghế so pha lắc đầu cười khinh, nụ cười u ám che giấu sự tàn ác, đáy mắt vô hồn nhìn ngắm tiểu nha đầu ngây ngốc không thể nào nói dối một cách trôi chảy, đám thuộc hạ nghe xong liền bậc cười dè bỉu, cô nghe đến lá thư mới hiểu ra cuối cùng mọi chuyện mình cố giấu kín thì ra đã bị bại lộ từ ngay phút đầu tiên chứ đừng nói gì đến 2 năm sau

_...con lại là đứa trẻ dễ bị gục ngã vì những lời đường mật

Mộ Hàn Vương kéo tay cô ngồi xuống ghế cùng mình, hắn vuốt mái tóc dài đen mượt, nhìn thái độ run rẩy chưa biết tính sao lại càng muốn dồn cô vào ngõ cụt

_Chú Vương...con giấu chú là sai nhưng con và anh Thụy Vũ yêu nhau thật lòng, xin chú tha cho con và anh ấy có được không...hức...

Cô oà khóc thật to, với thiếu nữ 16 tuổi thì việc kiềm chế cảm xúc rất khó khăn, cô chỉ còn biết ôm mặt khóc vì sợ hãi, cô ngồi cạnh hắn mà như ngồi cạnh tản băng âm độ, lạnh buốt thấu xương

_Con yêu đương ta không cấm, Thụy Vũ rất hợp với con

Hắn nắm bàn tay nhỏ đang run rẩy, ánh mắt thâm tình nhìn thiếu nữ đang khóc nức nở, bàn tay vội lau nước mắt trên gò má ửng đỏ, nhìn thấy sợ dây chuyền trong túi cô rơi xuống sô pha hắn nhặt lại rồi cẩn thận đeo cho cô

_Kẻ lụy tình thì thương người vô tâm, con bỏ thi học kỳ vì tiễn Thụy Vũ, như vậy đã là yêu nhau thật lòng chưa?

_Chú Vương con xin lỗi con không nên bỏ thi học kỳ nhưng mà ...con không sống thiếu Thụy Vũ được



Mộ Hiểu Yên chớp mắt liên tục không dám đối diện với gương mặt băng lãnh của hắn, hắn cũng biết cô đã đến độ tuổi tò mò còn rất nhạy cảm nếu không sớm dạy dỗ cô thì sớm muộn cũng sẽ gây hoạ

_Chạy đi kiếm người thương, cuối cùng người đáng thương nhất lại là chính mình

Mộ Hàn Vương gằn giọng dạy bảo, hắn kéo tay cô đứng dậy rồi đẩy cô nằm úp mặt xuống sô pha, hôm nay phải đánh cô một trận nhớ đời để lần sau không dám qua mặt hắn nữa

Cô cắn răng chịu đau mà không than vãn, nước mắt cũng cố nuốt ngược vào trong, từng trận đòn roi quất vào mông cô rướm máu, tủi thân nghẹn ngào trong lòng, bây giờ Thụy Vũ đi du học rồi nên cô cảm thấy rất trống vắng

_Chát!!!

Roi da trên tay hắn vẫn đều đều quất xuống thô bạo và nặng nề bao trùm, thuộc hạ đứng một bên nhún vai sợ hãi nên không một ai dám can ngăn, mỗi lần như vậy thế nào cô cũng không bước xuống giường nổi

_Mộ thiếu bỏ qua cho tiểu Yên đi, nha đầu mới yêu lần đầu nên rất nhạy cảm, từ từ tôi sẽ khuyên nhủ mà

Giai quản gia khẩn khoản cầu xin, chỉ có bà ấy là người gần gũi quan tâm cô mỗi khi cô có chuyện thầm kín khó nói

_Lần sau có còn dám nói dối hay không?

Hắn thét lớn đe doạ, thanh âm ma quỷ khiến ai nấy đều run sợ, roi da gia tăng lực nặng nề đánh cô nhiều hơn

_Hức....

Mộ Hiểu Yên không kịp trả lời, chỉ vừa hít lên một hơi đã ngất xỉu tại chỗ, từ hôm đó trở đi cô không bao giờ dám cãi lời hắn một lần nào nữa.