Cô bước vào mới để ý trước mặt nó có một thứ gì đó màu đen, đầy lông, chẳng lẽ là búp bê gì sao?
Tay nó rời khỏi "con búp bê", cô nhìn thấy trong lòng bàn tay nó dính chất dịch màu đỏ.
"Giang Dạ", cô gọi nó một tiếng, thằng bé ngẩng đầu lên.
Hôm nay nó mặc một chiếc áo màu xám và quần bò. Trong khoảng khắc nó ngẩng đầu lên kia, thời gian như quay ngược lại một cách nhanh chóng, cảnh tượng trước mắt này trùng với một cảnh tượng nào đó trong trí nhớ.
Ánh mắt lạnh lùng đến mất hết tính người, da thịt tái nhợt và sức lực dũng mãnh hoàn toàn không thể chống cự được.
Cô lùi về phía sau một bước, lúc này trong đầu có một giọng nói: "Máu! Kia là mèo chết!"
Hệ thống từng nói với cô rằng những người mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội như Giang Dạ khi còn nhỏ sẽ xuất hiện những hành vi bất thường, bọn họ không thể kiểm soát được bản thân, thường xuyên làm ra những hành vi phạm tội mà không có mục đích như phóng hỏa, ngược đãi các loài động vật.
Bởi vì bọn họ thiếu đi sự đồng cảm nên khi đối mặt với những động vật bị tra tấn đến chết cũng không nảy sinh bất kỳ sự dao động cảm xúc nào.
Hệ thống: "Tiểu Mộ, làm sao bây giờ! Cô nhất định phải dạy dỗ Giang Dạ cho tốt, không thể để thằng bé trở nên giống như đời trước được!"
Giang Dạ nhìn thấy nét hoảng sợ xẹt qua nơi đáy mắt của Tiểu Mộ trong nháy mắt, nó hơi nghiêng đầu, mở to hai mắt: "Tiểu Mộ."
Triệu An Minh khóc sướt mướt đã chạy đến, miệng còn lẩm bẩm: "Miêu Miêu, Miêu Miêu đừng sợ, anh đến đây..."
Cậu ta cầm một cái thìa sắt trong tay, lảo đảo chạy đến trước mặt Giang Dạ rồi ôm lấy con mèo vào trong lòng.
Cậu ta tìm một góc khuất, lấy thìa đào ra một cái hố.
Sau khi chôn mèo xong, Triệu An Minh xoa xoa hai mắt đẫm lệ quay về, giữ chặt tay Lâm Giang Mộ: "Dì Tiểu Mộ, chúng ta về thôi, Miêu Miêu đã ngủ rồi."
"Giang Dạ." Lâm Giang Mộ vươn một bàn tay khác về phía Giang Dạ: "Chúng ta đi thôi."
Màn đêm buông xuống, trên ghế sau xe điện ba bánh của Triệu Miêu Phượng, Triệu An Minh dần gục đầu xuống, cuối
cùng thì tựa vào vai của Giang Dạ ngủ thϊếp đi.
Bị gió mát thổi cho tỉnh táo, Lâm Giang Mộ chuyển tâm mắt từ cảnh vật đang lùi lại sang khuôn mặt của Giang Dạ.
Tuy nó chưa nói gì nhưng cô cảm nhận được nó hơi suy SỤP.
Xe dừng ở cửa nhà, Giang Dạ vẫn cúi đầu nhìn xuống chân của mình.
Cô đi xuống trước rồi bế Giang Dạ xuống sau.
Vừa nãy hai người ở ngoài gió lạnh rất lâu, Lâm Giang Mộ đun siêu nước nóng để hâm sữa cho Giang Dạ.