"Ừ” Cô nói: "Ta không làm việc ở căng tin trường nữa."
Giang Dạ không lên tiếng, cô nói thêm: "Đừng lo lắng, ta vẫn còn tiền, nuôi được con, công việc lại tìm là được."
Cô bực bội ngồi xuống ghế băng, một tay chống cằm, nghĩ răng cô, một sinh viên đại học tử tế, lại mỗi ngày làm công việc rửa bát, quét sàn, phân loại thức ăn, thật là lãng phí.
Hệ thống cũng nói: "Cũng không có cách này khác, ký chủ, cô nhìn xem, ở thời đại này, phụ nữ tìm việc rất khó, chưa kể cô còn không có bằng cấp."
"Vậy thì sau này con sẽ không thể gặp Tiểu Mộ vào buổi trưa nữa." Giang Dạ chống tay trèo lên băng ghế dài ngồi bên cạnh cô, chân nó quá ngắn, treo lơ lửng trên không.
Cô sợ nó ngã, vòng tay quanh lưng nó: "Buổi tối con có thể nhìn thấy ta."
"Vâng"
Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, không những mất việc, ngay cả cái máy giặt cũng chống đối cô.
Nó chạy mấy vòng rồi không thấy động tĩnh, cô mở nắp ra nhìn đống quần áo bẩn đã tích tụ lại mấy ngà đen đủi như vậy chứ?”
Giang Dạ cầm qυầи ɭóŧ xuống giặt, nhìn thấy Lâm Giang Mộ ngồi ở trước máy giặt, cau mày nhìn về phía trước, liền hỏi: "Tiểu Mộ bị làm sao vậy?”
Cuối cùng cô cũng tìm được một đối tượng để giãi bày hết, cô đã trút hết ra với một đứa trẻ sáu tui iang Dạ, sao ta lại xui xẻo như vậy, ta bỏ ra sáu trăm tệ, mới dùng được bao lâu đâu mà đã hỏng rồi. Trời lạnh như vậy, lại có nhiều
quần áo thế này, ta làm sao mà nổi”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mộ nói chuyện với nó với giọng điệu như vậy, trong đầu nó không tìm ra được từ nào để hình dung, nhưng trong lòng nó cảm thấy có chút phấn khích, nó thích cô dùng thái độ đó nói chuyện với nó.
Nó suy nghĩ một chút, đề nghị nói: "Tiểu Mộ, sao không để con giặt chứ?"
Lâm Giang Mộ bät đầu dạy Giang Dạ tự giặt đồ lót khi nó lên bốn tuổi, nó rất nghe lời, hoàn thành tốt tất cả những việc cô yêu cầu.
Hệ thống thường xuyên kêu oan thay cho Giang Dạ: "Làm gì có đứa trẻ nào còn bé thế này đã tự giặt quần áo cơ chứ!.
TruyenHDKý chủ, cô lười quá đấy!"
Lâm Giang Mộ: "Việc này đã là gì, lúc ta bốn tuổi một tháng mới tắm một lần đây."
Trước kia cô còn thảm thương hơn Giang Dạ bây giờ nhiều.
Lúc Giang Dạ tỏ ý nó sẽ giặt quần áo, cô bật dậy chạy đến nhéo khuôn mặt của Giang Dạ, nói: "Heo Con, vậy làm
phiền con rồi, ta đi tảm đây."
Hệ thống: "Ký chủ, có thật không vậy? Nhiều quần áo thế này mà cô để một mình Giang Dạ nhỏ giặt?"
"Cứ để nó giặt một lúc cái đã, lát nữa ta sẽ ra giúp nó."
"Ký chủ... tôi thật sự không còn gì để nói với cô..."