Có một giọng nói lớn hơn bao trùm lấy cô ta từ Lâm Giang Mộ: "Đủ rồi, giữ miệng sạch sẽ một chút. Chị nói không sai, mẹ nào con lấy. Tôi đã chứng kiến Triệu An Minh lớn lên từ nhỏ, nó sẽ không đánh người bừa bãi đâu. Chắc chắn là con trai chị mồm mép không sạch nên đã bị dạy cho một bài học rồi”
Cô nói một cách mạnh mẽ, giọng trong trẻo, giữa hai lông mày có một luồng khí bất khả xâm phạm.
Trịnh Đàn lập tức ngây người, không nghĩ ra lời phản bác.
Lâm Giang Mộ quát bà ta một cách hùng hồn, sau đó quay đầu kéo Triệu An Minh đang hoảng sợ đi và nói với Tiền Tú Tú: "Cô giáo Tiền, tôi cần biết tình hình thực tế, nhưng tôi từ chối nói chuyện trực tiếp với cha mẹ vô học. Nếu đối phương vẫn có thái độ này, chúng ta có thể gặp nhau ở đồn cảnh sát. Tôi đi trước."
Cô dẫn Triệu An Minh ra khỏi phòng làm việc.
Giang Dạ đứng trước bức tường trắng như tuyết đối diện với văn phòng, cúi đầu, nhìn xuống chân, năm tay thật chặt.
"Giang Dạ, đi thôi." Cô chìa tay còn lại ra, Giang Dạ đặt tay vào trong lòng bàn tay cô.
Dọc đường đi, hai đứa trẻ không nói gì, mỗi đứa đều đang. suy nghĩ về việc riêng của mình.
Sau khi đến cửa lớp, Lâm Giang Mộ võ vào vai hai đứa bé: "Đại Hổ, đừng sợ, mẹ con và dì sẽ giải quyết công bằng cho con"
"Heo Con, nghe nói hôm nay con bị ngất xỉu, có sao. không?" Cô lấy tay chống đầu gối, khom người nhìn Giang Dạ, mặt mũi dịu dàng như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Giang Dạ năm chặt tay buông ra: "Con không sao."
*Ừ, vào lớp đi."
Hệ thống cũng thở dài một hơi: "Giang Mộ này thật đúng là muốn làm phiền chúng ta. Cô ta trước kia đã làm gì sai để phải trả giá thế này."
Lớp học cách xa phòng làm việc nhất, nhưng vẫn có thể nghe thấy một chút tiếng động. Bọn nhỏ đang xì xào bàn tán, chờ hai bên tiến vào, mọi người đều yên lặng trở lại.
Triệu An Minh và Giang Dạ về chỗ ngồi, Giang Dạ lại lấy sách ra, đọc như không có chuyện gì xảy ra.
Hà Y Y nhận thấy cậu bạn cùng bàn đã lâu không lật trang, liền hỏi: "Giang Dạ xảy ra chuyện gì vậy, hình như cậu không vui?"
Giang Dạ không trả lời cô bé như không nghe thấy.
Hà Y Y tức giận đến lúc tan học cũng không nói tạm biệt với Giang Dạ.
Triệu An Minh đi tới, ngồi xuống chỗ của Hà Y Y, ôm cặp. sách vào lòng, kéo quần áo của Giang Dạ, cả người giống như: một con chó con sắp chết đuối: "Em A Dạ, anh rất buồn và tức. giận."