Chương 57: Nó bị đặt biệt danh

Tiền Tú Tú yêu cầu tất cả các nam sinh tham gia lần này. phải đứng dậy.

Bọn trẻ nói dối không giỏi lắm, dưới áp lực của giáo viên, tất cả nam sinh trong lớp đều đứng dậy trừ Giang Dạ ở bàn đầu tiên.

Giang Dạ là cậu bé nhỏ và gầy nhất trong lớp, nó không bao giờ rời khỏi chỗ ngồi của mình sau giờ học.

Nó còn luôn đọc sách và viết một số chữ viết kỳ lạ mà những đứa khác không thể hiểu được.

Mọi người đều không thích chơi với nó và coi thường nó, vậy mà hôm nay bọn chúng đều bị mất thể diện.

Cô giáo phê bình bọn chúng và chỉ khen ngợi một mình Giang Dạ, mọi người đều cúi đầu xấu hổ, trong lòng căm hận Giang Dạ.

Trong giờ thể dục, Giang Dạ luôn chạy cuối cùng.

Lúc này, Ngô Thông và một vài người đang đợi ở vạch đích chỉ vào nó và cười nhạo: "Mọi người mau nhìn Giang Dạ, nó chạy chậm hơn cả con gái. Thật là xấu hổ muốn chết. Nếu là tao thì sẽ không ngẩng đầu lên được."

Một cậu nhóc trong đó vẫn còn vết nước mũi cũng đồng tình: "Bọn mày xem, đến 'con béo' cũng vượt qua nó rồi. Giang Dạ đúng là còn không bằng cả con gái."

Giang Dạ nhìn thẳng về phía trước, chạy với tốc độ không đổi và không bị ảnh hưởng bởi âm thanh ở mép đường băng.

Thay vào đó, cô bé bị đặt biệt danh đang chạy trước nó đã loạng choạng và ngã xuống đường băng, nước mắt rơi lã chã.

Thầy giáo chạy lại kiểm tra vết thương của rồi vội vàng đưa cô bé đến phòng ý tế.

Triệu An Minh mới hôm qua bị mời phụ huynh đến, hôm nay cũng không dám gây chuyện.

Cậu ta to gan hung hăng đi tới, khiến mấy đứa kia liền khϊếp sợ.

"Các cậu còn dám nói A Dạ một câu nữa, có tin tôi đánh các cậu răng rơi đầy đất không?"

Đứa cầm đầu Ngô Thông ngậm miệng đi qua, chỉ hừ một tiếng, rồi dẫn người đi.

"Hãy nhìn vào thằng chó con đó đi." Đây gần như đã trở thành câu cửa miệng của Ngô Thông.

Khi nhìn thấy Giang Dạ, cậu ta liền nói điều này với bạn bè bên cạnh. Cậu ta thích gọi người khác bằng biệt danh.

Giang Dạ không quan tâm, nhưng mỗi lần Triệu An Minh nghe thấy đều sẽ xắn tay áo lao tới đánh bọn họ.

Cậu ta thông minh hơn, đánh người không đánh vào mặt, mà đạp vào bụng, vào mông.

Bị đánh mấy lần, bọn Ngô Thông đã có kinh nghiệm, không gọi biệt danh của Giang Dạ ngay trước mặt Triệu An Minh nữa.

Bài tập về nhà của Giang Dạ lần nào cũng làm đúng hết, cô giáo cũng thích kêu nó đứng dậy trả lời câu hỏi, và nó thì không bao giờ trả lời sai.