Hai người ngồi xuống, Triệu An Minh nắm chặt tay bắn lên trời: "Đi thôi."
Có tổng cộng tám lớp học ở thị trấn Đồng An, Giang Dạ và Triệu An Minh đều được phân vào một lớp.
Ở cửa lớp, Tiền Tú Tú mỉm cười với họ: "Đến rồi à, mẹ Giang Dạ”.
TruyenHDGiáo viên chủ nhiệm của Triệu An Minh và Giang Dạ là cô giáo chấm thi lần trước.
Cô ta để tóc dài chấm vai và mặc một chiếc váy màu hồng nhạt dài đến đầu gối, trông giống như một giáo viên rất dịu dàng và nhãn nại.
Hôm nay Tiền Tú Tú đã nói điều này với các cha mẹ nhiều lần, nhưng khi đối mặt với Lâm Giang Mộ, vẻ mặt của cô ta càng thêm trịnh trọng: "Mẹ Giang Dạ, mẹ đừng lo lắng, tôi sẽ dạy Giang Dạ thật tốt.
Tặng Giang Dạ sáu năm học phí là do quyết định của thầy hiệu phó chuyên môn, nhưng nếu Giang Dạ không bộc lộ được tài năng, làm cho nhà trường thất vọng thì cô ta và hiệu phó chuyên môn sẽ là người chịu trách nhiệm cao nhất.
Lâm Giang Mộ làm việc ở thị trấn nhỏ ở thị trấn Đồng An gần ba năm, cô thường ở nhà bếp phía sau, vì vậy khi Tiền Tú Tú biết rằng cô là nhân viên của trường học, cô ta đã rất ngạc. nhiên: "Mẹ Giang Dạ, chị đã làm việc ở đây ba năm, tại sao tôi chưa từng gặp chị lần nào nhỉ?"
Vương Chí, người đứng đầu căng tin, biết rằng con trai của Lâm Giang Mộ hôm nay đi học ngày đầu tiên nên đã cho cô nghỉ hai giờ.
Đã gần đến giờ làm, Lâm Giang Mộ chào tạm biệt Tiền Tú Tú và chạy đến căng tin để chọn rau, rửa và nấu ăn...
Bếp đã ngay ngắn có thứ tự, cô nhanh chóng đeo tạp dề và cùng mọi người chia bát đĩa vào các thùng inox của các lớp khác nhau, trên thân mỗi thùng viết tên lớp bằng bút dạ màu đỏ, mỗi lớp có ba thùng đựng rau.
Sáu khối, bốn mươi tám lớp, hàng ngày vào lúc 11 giờ 30 trưa.
Bọn họ có trách nhiệm chuyển đĩa cơm và thùng rau đến lớp và phân phát cho học sinh ăn, sau khi học sinh ăn xong họ lại lấy lại thùng và đĩa về để rửa và chuẩn bị các nguyên liệu cho ngày hôm sau.
Giang Dạ được xếp vào bàn đầu tiên vì nó thấp bé.
Bạn cùng bàn của nó là một cô bé với hai quả bóng trên đầu, trên bàn bày đầy đồ văn phòng phẩm màu hồng.
"Cậu đang đọc cuốn sách gì vậy?" Cô bé tò mò nghiêng đầu nhìn Giang Dạ nấy giờ không hề phát ra tiếng động, khi cô bé mím môi có hai lúm đồng tiền nông trên má.
Thấy người bạn cùng bàn mới không trả lời mình, Hà Y Y. tưởng nó không nghe thấy liền hỏi lại: "Cậu đang xem gì vậy?"