Hệ thống bất thình lình nói: "Ký chủ, bọn họ chỉ đang tự hỏi tên ngốc nào đã mua một thứ không dùng được như vậy."
Lâm Giang Mộ: "À"
Mọi người đã không ngạc nhiên khi biết đó là của nhà Giang Mộ, bởi người phụ nữ này luôn thích thể hiện và khoe khoang.
Đợi đám đông giải tán, nhân viên cũng sắp lắp xong máy. giặt.
Lâm Giang Mộ mời Triệu Miêu Phượng và Ngưu Xuyên Hồng uống trà nóng. Ba người phụ nữ vừa ngồi vừa trò chuyện.
Giang Dạ ngồi bên cạnh Lâm Giang Mộ, bàn tay nhỏ cầm tập thẻ màu sắc rực rỡ, lật sang trang đầu tiên có chữ "yêu", nó nghiêm túc nhìn chăm chằm vào nó một lúc lâu, sau đó lật
sang trang tiếp theo.
Một trăm thẻ, Giang Dạ lật nó trong vòng chưa đầy nửa giờ.
Sau khi Triệu Miêu Phượng và Ngưu Xuyên Hồng rời đi, Giang Dạ lại lật trang đầu tiên.
"Giang Dạ, ta sẽ dạy cho con" Lâm Giang Mộ chỉ: "Chữ này đọc là yêu, nào đọc theo ta."
Cô đọc hàng chục lần, Giang Dạ cũng không đọc theo mà chỉ nhìn cô.
Cô vẫn tiếp tục lật sang trang kế tiếp, là chữ "nhỏ' và tiếp tục dạy nó.
Sau ba mươi phút, Giang Dạ vẫn không nói.
Hệ thống lo lắng: "Ký chủ, thực sự Giang Dạ không có vấn đề gì chứ? Hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra?"
Lâm Giang Mộ: "Mi cũng không biết nó có vấn gì à?" "Chuyện này đúng là tôi cũng không biết..." "Hơn nữa ta đã tiêu hết tiền để mua máy giặt rồi."
"Này, thật sự là ký chủ, cô lãng phí tiền làm gì. Chỉ cần tiện tay giặt sạch là được. Bây giờ thì xong rồi, nếu Giang Dạ nhỏ thực sự có bệnh, chúng ta lại không có tiền đi bệnh viện. Bây giờ cô trả lại máy giặt có được không?”
"A, giờ mà trả máy giặt, thì sau này để Giang Dạ giặt quần. áo của ta à?”
Hệ thống im lặng một hồi rồi nói: "Đừng trả ký chủ, cô hãy nói chuyện với Giang Dạ nhiều hơn đi."
Mỗi buổi sáng sau đó, Lâm Giang Mộ đều dành một tiếng đọc sách cho nó nghe.
Giang Dạ chăm chú nghe cô, hai mắt mở to chớp chớp, nhìn dáng vẻ như là đã hiểu, nhưng cái chính là không chịu mở miệng.
Trước giao thừa một ngày, Triệu Miêu Phượng mang đến một thùng pháo lớn. Triệu An Minh cũng đến, một cậu bé to béo mặc quần áo màu đỏ, rất vui mừng mang theo một túi đồ ăn vặt lớn chia cho Giang Dạ.
Cậu ta ngồi bên cạnh nó như một người anh trai, rồi nói: "Em trai A Dạ, em có muốn chơi cái này không?"
Một lúc sau, cậu ta lại nói: "Em A Dạ, em có thể ăn cái này, rất ngon."
Lâm Giang Mộ: "Mi cũng không biết nó có vấn gì à?"