Và khi Giang Dạ đi xuống, Lâm Giang Mộ đã kéo hai đứa trẻ lại với nhau.
Triệu An Minh đã cư xử với Giang Dạ, người thấp hơn cậu ta nửa cái đầu, ngoan như một chú gà con: "Em trai A Dạ, em đã rời giường rồi."
Giang Dạ không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chăm cốc sữa. bò trong tay cậu ta
"Em muốn uống cái này à?" Triệu An Minh cũng chú ý tới ánh mắt của nó liền đưa cốc sữa trong tay ra: "Em trai A Dạ, cho em uống nè."
Giang Dạ thực sự cầm lấy cốc sữa bò, rồi đi về phía Lâm Giang Mộ.
"Giang Dạ." Lâm Giang Mộ ngăn lại: 'Anh Đại Hổ đến đây chơi với con, không phải chúng ta nên tiếp đãi anh ấy thật tốt sao? Đem đồ ăn ngon ngày hôm qua ta mua cho con chia cho. anh ấy đi”
Giang Dạ đứng cách cô vài bước, bàn tay cầm cốc sữa bò lặng lẽ siết chặt, nó yên lặng nhìn Lâm Giang Mộ.
"Thậm chí Triệu Miêu Phượng ở bên cạnh cô cũng có thể nhìn ra vẻ không muốn của đứa trẻ: "Bỏ đi, Tiểu Mộ, đừng cho Đại Hổ ăn quà vặt, không tối về nó lại không muốn ăn cơm."
"Giang Dạ." Lâm Giang Mộ lại gọi nó.
Giang Dạ mím môi quay người đi lên lầu lấy đồ, nhìn bóng lưng có chút đau lòng.
"Tiểu Mộ." Triệu Miêu Phượng buồn bực nhìn bóng lưng của Giang Dạ: "A Dạ vẫn không chịu nói sao?"
Lâm Giang Mộ gật đầu một cái.
"Tiếp tục như vậy sẽ không tốt đâu, sao em không đưa A. Dạ đến bệnh viện trên thành phố lớn kiểm tra xem sao?”
Giang Dạ xuất hiện trong tầm nhìn, mang theo một túi nhựa nhỏ, hệ thống nói với cô: "Giang Dạ nhỏ bị thiếu hụt giao tiếp xã hội ở một mức độ nhất định, nhưng khả năng ngôn ngữ của nó không có vấn đề gì với. Bây giờ nó không nói được là bởi vì nó không thích, ký chủ, cô đã không dạy nó."
Giang Dạ đưa cái túi nhỏ đến trước mặt Triệu An Minh, bên trong có mấy túi bánh quy và một túi hạt hướng dương nhỏ.
Triệu An Minh nhìn thấy, cười hở cả răng, vui vẻ mà ôm lấy chiếc túi, nói: "Em trai A Dạ, chúng ta cùng nhau ăn đi."
Sau đó cậu ta lấy ra một túi bánh quy đưa cho Giang Dạ.
Lâm Giang Mộ liếc mắt nhìn Giang Dạ nói: "Để một thời gian nữa xem thế nào."
"Triệu Miêu Phượng gật đầu nói: "Đúng vậy, đứa nhỏ này nhìn thông minh, có lẽ sau này sẽ phát huy tác dụng."
Nhìn hình ảnh hai đứa trẻ hòa hợp với nhau, chị đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Lâm Giang Mộ rồi nói: "Tiểu Mộ, em có thể đặt cho A Dạ một cái biệt danh, giống như Đại Hổ của chị, hay Nhị Cẩu, Thiết Trụ nhà bên cạnh, sẽ dễ thương hơn."