Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 64

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 64

Lương Tiểu Ý đầu đầy mồ hôi, trong tay cầm một ống tiêm y tế, tự tiêm vào chính bắp tay của mình. Cảnh tượng này khiến Tô Lương Mặc liên tưởng ngay tới hai chữ “chích thuốc”.

Nhưng sau đó lại nhận ra, biểu cảm của cô không hề giống như là tinh thần không rõ sau khi chích thuốc, ngược lại càng giống như đang nhãn nhịn đau đớn.

“Két!”

Trong đêm tối yên tĩnh, cửa phòng ngủ phát ra tiếng động chói tai, Lương Tiểu Ý sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên, tay khế run, ống tiêm trong tay “cạch” rơi xuống đất, cũng may sàn nhà được làm bằng gỗ nguyên chất nên không có rơi vỡ.

Lương Tiểu Ý nghe thấy người đàn ông với sắc mặt tái mét kia đang hét lên hỏi cô: “Em đang làm cái gì vậy hả!”

Nhìn anh đang nhấc chân bước về phía mình, trái tim khế run rẩy, cô cúi xuống nhanh chóng nhặt ống tiêm rơi trên mặt đất lên, giấu sau người, lắp bắp nói: “Em không, không làm gì hết. Anh, anh Tô, ngày mai anh còn phải đi làm, chúng, chúng mình đi ngủ thôi!”

Đôi mắt kinh ngạc nhìn cô đem “bằng chứng phạm tội” giấu đi một cách nhanh chóng, sắc mặt Tô Lương Mặc càng thêm khó coi. Vài bước liền đi đến trước người Lương Tiểu Ý, “Đưa cho anh!”

Lương Tiểu Ý nhìn bàn tay to rộng duỗi ra trước ngực mình, mở miệng nói: “Đưa cái gì ạ?”

“Lương Tiểu Ý, đừng để anh nói lại lần thứ ba, đem ống tiêm em giấu sau lưng đưa cho anh”

“Ống, ống tiêm nào? Anh nhìn nhầm rồi, em không có giấu ống tiêm”

Lúc này Tô Lương Mặc đã tức điên lên rồi, cái đồ ngốc này ngược lại cũng giỏi lắm, dám nói dối trước mặt anh. Chính bản thân cô cũng không biết rằng, mỗi khi cô nói dối thường có tật nói lắp.

“Đưa cho anh” Tô Lương Mặc lạnh lùng nói. Vừa muốn quát đồ ngốc trước mặt, cúi đầu liền nhìn thấy cô bướng bỉnh cắn chặt môi, vành mắt đỏ hoe, không nói bất cứ câu nào. Ai, trong lòng Tô Lương Mặc than khẽ một tiếng, cái đồ ngốc này bướng bỉnh chết đi được!

Lương Tiểu Ý đang run rẩy. Đây là bí mật của cô, cô không muốn để người đàn ông trước mặt biết. Nếu như để anh biết, liệu anh còn tiếp tục đối xử tốt với cô như bây giờ không? Rõ ràng bây giờ họ ở chung với nhau càng ngày càng hòa hợp, rõ ràng anh cũng bắt đầu đối xử tốt với cô.

Nêu như để anh biết cô sắp chết, anh sẽ đòi lại sự sự dịu dàng mà anh đưa cho cô hay không? Dù sao chẳng ai muốn trao tình cảm của mình cho một kẻ sắp chết. Coi như cô ích kỷ một lần vậy.

“Ài.” Tô Lương Mặc khẽ thở dài một tiếng, nhấc tay lên xoa đầu Lương Tiểu Ý, bất đắc dĩ nói: “Ngoan, không được khóc, thôi được rồi, không muốn đưa thì không đưa. Nhưng mà em phải nói với anh, đó là cái gì?”

Lương Tiểu Ý cắn môi, do dự một chút, lắp bắp nói: “Là, là thuốc, thuốc giảm đau” Cô cũng không có nói dối, đây thực sự là thuốc giảm đau, nhưng không phải thuốc giảm đau bình thường. Đây thuốc giảm đau Savvy nghiên cứu điều chế cho cô, sử dụng thường xuyên, thì tác dụng phụ rất nghiêm trọng. Nếu như ống tiêm bị Tô Lương Mặc lấy đi, dựa vào quyền thế và năng lực nhất định có thể kiểm trắc ra thành phần của thuốc giảm đau, từ đó phân tích được chuyện tình trạng của cô đã vô cùng nguy kịch.

Lương Tiểu Ý trả lời xong, đôi mắt hẹp dài của Tô Lương Mặc khẽ nheo lại, ánh mắt càng trở nên thâm thúy. Cô đang nói dối, lúc Lương Tiểu Ý nói dối sẽ vô ý thức nói lắp.

Tô Lương Mặc nhíu mày, anh cũng không bóc mẽ lời nói dối của cô, cánh tay rắn chắc đem cô ôm vào trong lòng, anh tì cằm lêи đỉиɦ đầu cô, lúc Lương Tiểu Ý căng thẳng đến sắp khóc, anh mới nói: “Đi, chúng ta đi ngủ thôi!”

Cô gái trong lòng nghe thấy vậy, rõ ràng thở phào một hơi, khóe mắt Tô Lương Mặc liếc nhìn cô gái ngốc nghếch tự cho mình thông minh ở trong lòng cùng ống tiêm bị giấu vội dưới khăn trải giường. Đồ ngốc, đến giấu đồ cũng không biết giấu.

Sau khi ôm Lương Tiểu Ý về phòng ngủ trên tầng ba, Tô Lương Mặc mới nhận ra cơ thể mềm mại trong ngực đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhíu lại mày, trong lòng anh càng cảm thấy về nghi ngờ chất lỏng trong ống tiêm.
« Chương TrướcChương Tiếp »