Trần Tái nhặt được một cô gái bị mất trí nhớ.
Khắp cả người cô gái bị thương, rất mảnh mai, từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ cứ khóc khóc khóc.
Nhìn lông mi nàng đẫm nước, nước mắt lưng tròng thổi thổi hơi vào mu bàn tay bị thương cho mình, đau đến mức âm giọng rung lên, thút tha thút thít nói: "Thổi một thổi...... Sẽ không đau nữa...... Phù......"
Trần Tái: "......"
Anh hỏi cô gái tên gì.
Cô gái nói: "Tô Nga."
Trần Tái: "Tên chẳng ra gì."
Tô Nga nghe xong rất là bực mình, cúi đầu lau nước mắt.
"Cô có thổi nữa thì đau vẫn đau thôi, đứng lên đi, đi tìm thuốc với tôi." Trần Tái vươn tay ra với nàng.
Tô Nga nói: "Tôi không muốn đi theo anh."
Trần Tái: "?"
Cô gái chùi nước mắt, tủi thân nức nở nói: "Anh, anh ghét bỏ tên của tôi không dễ nghe, anh tránh ra đi!"
Đù, vậy mà rất có khí khái.
Trần Tái cũng dứt khoát, nói đi là đi.
Mới vừa đi đến cửa cầu thang, lập tức nghe thấy cô gái khóc lóc đuổi theo: "Sao anh lại đi thật thế chứ!"
Trần Tái hỏi lại: "Không phải cô bảo tôi đi?"
"Anh quay lại đi!" Tô Nga vừa khóc vừa chạy, "Hu hu hu có zombie —— cứu với!"
Trần Tái vặn gãy cổ con zombie đuổi theo, quay đầu lại nhìn nàng.
Trên mặt Tô Nga tràn đầy nước mắt.
Nàng nói: "Tôi, tôi đi theo anh, anh bảo vệ tôi đi, tôi sẽ đối rất tốt với anh!"
Trần Tái muốn cười.
Nhìn nàng cùng lắm chỉ là học sinh cấp ba, chưa trải qua đòn hiểm gì của xã hội, không biết vào hoàn cảnh hiện giờ, nói một câu như vậy sẽ có ý nghĩa gì.
Trần Tái từ chối đề nghị của Tô Nga.
"Đừng đi theo tôi, mấy thứ này cho cô, tự mình gắng sống sót, tạm biệt."
Khi ánh mặt trời sáng sớm ló dạng, Trần Tái chia cho Tô Nga một chút vật tư, ném người lại trên con đường bị tắc nghẽn xe, tiêu sái xoay người rời đi.
Ngay sau đó, thiếu nữ dùng hết toàn lực đuổi theo anh.
Trần Tái bị thiếu nữ lì lợm la liếʍ, ôm anh không buông tay, nháy mắt đen mặt.
Muốn động tay thì lại cảm thấy động tay với một cô gái thì không thú vị, vì thế cuối cùng thỏa hiệp, đưa theo nàng lên đường.
Anh hỏi cô gái có người thân bạn bè gì không, trước đó đã gặp phải những chuyện gì.
Nhưng Tô Nga không nhớ cái gì hết.
Nàng chỉ biết tên của mình.
"Cô cho rằng giả vờ mất trí nhớ là có thể lừa gạt lòng đồng cảm của tôi rồi tôi sẽ giữ cô lại sao?" Trần Tái cao thâm khó đoán nhìn nàng.
Tô Nga tủi thân nói: "Tôi thật sự không nhớ rõ."
Trần Tái chỉ chỉ ngoài cửa sổ xe, nói: "Trạm tiếp theo là khu an toàn, bên đó không có zombie, đến đó rồi cô xuống xe đi."
Tô Nga vươn tay ra với anh, lòng bàn tay có một xoáy nước cuồn cuộn không dứt, mang theo giọng mũi nói: "Nhưng tôi biết cái này nên dùng thế nào."
Trần Tái: "......"
Nguồn nước sạch dùng để ăn uống hiện giờ cực kỳ khan hiếm.
Tới khu an toàn rồi, mặt Trần Tái không đổi sắc đạp mạnh chân ga, kiên quyết phóng qua, không hề dừng lại.
Anh đưa theo một cô gái bị mất trí nhớ lên đường.
Lang thang ở tận thế.
Tính tình cô gái kiêu căng, ăn không đủ no ngủ không giấc sẽ phát giận.
Nhưng Trần Tái không dung túng cho nàng, Tô Nga cãi lý với Trần Tái chưa từng thắng lần nào.
Cách Trần Tái làm rất đơn giản.
"Chia tay." Anh nói, "Cô đi đường cô, tôi đi đường tôi."
Tô Nga khóc càng thêm thương tâm, "Anh thật đúng không phải đàn ông!"
Trần Tái đứng ở xa xa nhướng mày nhìn nàng, lên giọng: "Ngoại trừ biết khóc cô còn biết làm gì?"
Tô Nga lên án: "Đều tại anh chọc tôi khóc!"
"Phải không?" Trần Tái cười như không cười đi đến trước người nàng, cúi đầu nhìn nàng, "Vậy cô nói tôi nghe thử tôi chọc cô thế nào?"
Tô Nga giơ tay chỉ vào anh, sắc mặt đỏ lên, vừa thẹn vừa bực, "Anh tránh ra! Tôi không muốn nói chuyện với anh! Tôi, tôi khóc xong rồi sẽ tìm anh, anh không được phép đi!"
Tính tình đại tiểu thư.
Trần Tái cười hừ một tiếng, nhưng không biết vì sao lại không đi thật.
Lúc này Tô Nga không biết nên sinh tồn như thế nào ở thế giới này, sợ hãi zombie cực độ, cho dù có dị năng tương đối cường đại, nhưng lại bởi vì sợ hãi nên không biết sử dụng như thế nào.
Trần Tái là cọng rơm cứu mạng mà nàng nắm chặt lấy trong lỗ hổng ký ức của mình.
Tô Nga mảnh mai, thích khóc, động một cái là tủi thân rơi nước mắt, bị thương một xíu lại càng có thể khóc dai dẳng một hồi, bị Trần Tái mắng cũng sẽ khổ sở rớt vài giọt nước mắt.
Trần Tái lần đầu tiên khắc sâu ý niệm cái gì gọi là con gái làm từ nước.
"Sao cô thích khóc như thế?"
"Tôi cứ muốn khóc đó, chuyện này cũng e ngại anh sao?" Tô Nga xấu tính đáp.
Trần Tái cười lạnh, "Tính tình vậy mà rất cay đó."
Tô Nga tức giận phồng mặt nhìn anh.
Trần Tái sẽ không dỗ nàng, kết nhóm nhanh chóng được ba tháng, Tô Nga có thể khóc bốn năm lần một ngày, nhưng Trần Tái không dỗ dù chỉ một lần.
Với anh mà nói, có Tô Nga đi theo thì có nguồn nước, không đi theo anh thì cũng không có tổn thất, còn mừng rỡ vì được thanh tĩnh.
Vì thế tính tình Tô Nga trong những ngày này, bị Trần Tái không nhân nhượng và khắc nghiệt độc miệng mài dũa, từng chút hiền hoà.
Trần Tái nói hôm nay ăn mì gói.
Vừa ngửi thấy mùi mì gói là Tô Nga mím môi muốn nôn, nhưng không nói lời nào, hốc mắt đỏ một vòng.
Đổi là trước kia, nàng khẳng định hô to làm loạn nói không ăn, đánh chết nàng cũng không ăn, sẽ khóc sướt mướt mệnh lệnh Trần Tái đi tìm nguyên liệu nấu ăn, sau đó bị Trần Tái không khách khí khiến cho dỗi một trận, khóc thảm hại hơn.
Nhưng hiện tại —— Tô Nga thậm chí sẽ chủ động hỗ trợ đốt lửa nấu nước.
Trần Tái cố ý chọc nàng, hỏi: "Hiện tại biết mì gói ăn ngon rồi?"
"Khó ăn muốn chết." Tô Nga ghét bỏ nói, ánh lửa rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hốc mắt đỏ một vòng khiến nàng nhìn nhu nhược đáng thương, "Nhưng anh nói ăn cái này thì ăn cái này."
Trần Tái lần đầu tiên ý thức được cô gái này đã có đôi điều thay đổi.
Sau này, bọn họ gặp phải một đội người của căn cứ nào đó.
Đội người này khiến Trần Tái bị thương nặng, bắt Tô Nga đi.
Trần Tái vốn không muốn đuổi theo.
Nhưng khi anh nằm một chỗ không nhúc nhích, trong lòng lại tràn đầy nôn nóng phẫn nộ.
Không phải phẫn nộ với mình vì một thân bị thương, mà vì bọn họ bắt người nào đó đi.
Vì thế anh đuổi theo.
Một chọi sáu, cả người toàn là máu cứu Tô Nga từ trong tay kẻ địch trở về.
Phía sau là ánh lửa cháy lớn, ánh mặt trời màu đỏ chìm vào đường chân trời, xe chạy trên đường rất lâu, Trần Tái ôm cô gái đi xa.
Tô Nga rúc vào trong lòng ngực anh, đôi tay ôm chặt cổ anh.
Giờ này khắc này, nàng đã biết nơi an toàn nhất trên thế giới này —— là trong lòng ngực Trần Tái.
Tô Nga thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn người đàn ông, thấp giọng nói: "Em cho rằng anh sẽ không tới cứu em."
Trần Tái cười lạnh, cánh tay ôm nàng siết lại, giọng điệu nảy sinh ác độc nói: "Trừ khi em tự rời đi, tôi không cho phép ai cướp em đi dưới mí mắt của tôi."
Tô Nga ngơ ngẩn nhìn sườn mặt người đàn ông.
Đáng tiếc dáng vẻ oai hùng không thể duy trì lâu lắm, Trần Tái bởi vì mất máu quá nhiều nên ngã xuống.
Tô Nga một mình cực cực khổ khổ kéo anh lên trên xe, mệt muốn khóc, nhưng cắn răng nhịn xuống.
Nàng tự nhủ nói: "Không thể khóc...... Khóc cũng vô dụng, anh ấy không thích mình khóc......"
Tô Nga lau mồ hồi tuôn ra, chùi chùi cái mũi hơi xót, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, ép nước mắt trở vào.
Sau này không khí giữa hai người trở nên vi diệu.
Từ trước đến nay vốn không khách khí với nàng, nhưng bây giờ mỗi khi Trần Tái chạm phải đôi mắt hồng hồng của nàng sẽ có chút không tự nhiên, xấu hổ đông cứng dời tầm mắt, ra vẻ hung dữ nói chuyện.
Tuy rằng Tô Nga tủi thân, nhưng ghi nhớ lời dặn không thể khóc.
Có hôm hai người cãi nhau, vừa vặn ngay bên cạnh là hồ nước, Tô Nga tức giận đến xót hết cả đôi mắt, trực tiếp nhảy vào trong hồ.
Trần Tái sửng sốt nửa giây, mắng tục một tiếng rồi lập tức nhảy xuống vớt người.
Vây Tô Nga ở trong ngực rồi trồi lên mặt nước, Trần Tái thậm chí không phát hiện tay mình đã hơi hơi phát run, anh hung hăng trừng mắt cô gái quát: "Tô Nga, có phải em muốn tìm chết?"
"Anh tránh ra!" Tô Nga đẩy anh, đuôi mắt hồng hết lên, trên mặt tràn đầy vệt nước, nàng nói, "Em không muốn anh thấy em khóc! Em, em thật sự là không nhịn được thôi, anh đừng nhìn! Anh tránh ra......"
Nhẫn rồi nhịn không được, quá muốn khóc, nhưng không muốn cho Trần Tái thấy, Tô Nga dứt khoát nhảy vào trong nước.
Trần Tái nghe nàng nói như vậy, cảm thấy không phải nàng có bệnh mà là mình có bệnh.
Anh tì đầu Tô Nga vào trong ngực, tức giận nói: "Muốn khóc thì cứ khóc ở đây đi, tôi không nhìn đâu."
Tô Nga nắm quần áo anh, ở trong lòng ngực anh khóc đủ rồi mới nín.
Nhờ Trần Tái dẫn dắt, Tô Nga thay đổi rất nhiều.
Thu gọn tính xấu, không còn là quỷ thích khóc, biết cách sinh tồn như thế nào ở tận thế, học được rất nhiều kỹ năng sinh tồn dã ngoại.
Tô Nga từ một cô gái mảnh mai, trở nên hiểu chuyện ngoan ngoãn.
Trần Tái phát hiện thời gian ánh mắt anh dừng trên người Tô Nga càng ngày càng lâu.
Nhưng anh cảm thấy mình không có tư cách kéo lây người ta.
Vì thế buổi tối ngày nọ anh làm bộ lơ đãng hỏi Tô Nga: "Em còn người nhà nào không?"
"Không còn." Tô Nga lắc đầu.
Trần Tái nói: "Nghĩ ra rồi thì chúng ta đi tìm xem xem."
Tô Nga đã không còn yếu ớt như trước, nhưng nàng cảm thấy Trần Tái là một người kì dị, có thể chỉ với một câu nói đã khiến nàng muốn khóc dễ như trở bàn tay.
"Có phải anh muốn đuổi em đi đúng không?" Tô Nga nhút nhát hỏi, "Lại muốn chia tay em nữa có phải không?"
Trần Tái: "Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đó, tôi không có nói vậy! Em ăn cơm đi."
Một lần nọ bọn họ gặp phải vài con Dị Khôi vây đánh.
Trần Tái không địch lại, chỉ liều mạng kiếm cơ hội cho Tô Nga chạy trước.
Một chặng đường đi tới nay, tuy rằng ngoài miệng Trần Tái ghét bỏ, nhưng vẫn là anh bảo hộ Tô Nga.
Tô Nga không chạy, nàng rốt cuộc chiến thắng sợ hãi trong lòng, thuận lợi dùng dị năng đả đảo Dị Khôi, hóa giải nguy cơ.
Trần Tái nằm trên mặt đất nghe thấy Tô Nga khóc lóc bảo rằng không đi nữa, thiếu chút nữa bị tức chết.
Tô Nga khóc lóc lại gần ôm lấy anh, lau máu trên mặt anh đi, nói: "Trần Tái, anh đừng chết...... Em không đi, em không muốn xa anh, em thích anh như vậy...... Em không đi, cũng không khóc, anh, anh đừng bỏ em lại, anh đừng chết......"
Càng nói về sau càng nói năng lộn xộn, chỉ lặp đi lặp lại nhấn mạnh Trần Tái đừng chết.
Trần Tái không chết, anh giãy giụa vươn tay, ôm Tô Nga vào trong ngực, cười hỏi: "Em nói thích ai?"
Tô Nga vội xoa nước mắt, nhưng bị Trần Tái ngăn lại, hồng hồng mắt nhìn anh nói: "Thích anh, cho nên anh đừng chết."
Trần Tái thay nàng lau nước mắt, rốt cuộc đã dám nhìn thẳng vào mặt nàng, để lộ ra sự dịu dàng và tình yêu say đắm trong mắt.
Người có tình cuối cùng sẽ thành người một nhà.
Vốn nên là thế.
Nhưng sau khi Tô Nga sinh Cổn Cổn được một năm, nàng bỏ Trần Tái lại rời đi.
Bốn năm qua và ký ức có Trần Tái, Tô Nga quên sạch.
Nàng trở thành nữ vương gϊếŧ chết vua zombie, thành chủ nhân của căn cứ Băng Phượng.
Tô Nga đi theo cốt truyện hưởng thụ người người bên cạnh ái mộ nàng, cũng lâu lâu đáp lại sơ sài, nhưng nếu đang tiến hành tiếp xúc thân mật thì tiềm thức trong lúc đó bỗng phản kháng.
Lâu lâu ký ức sẽ trống rỗng, sẽ khiến nàng mờ mịt trong nháy mắt, nhưng rồi rất nhanh bởi vì chuyện zombie mà quên mất.
Nàng sẽ không nhớ rõ.
Ở chỗ trống ngắn ngủi trong trí nhớ, có một người đàn ông tìm nàng mấy mươi lần, luôn bị nàng vô tình từ chối.
Trần Tái lâu lâu sẽ cảm thấy đó là báo ứng.
Ai bảo anh hồi trước ngay từ đầu đã đối xử xấu tính với Tô Nga như thế.
Anh không muốn từ bỏ.
Nhưng rồi không thể nhìn cảnh Tô Nga khó chịu.
Mãi đến khi thế giới khôi phục ——
Buổi tối ngày đó, Trần Tái thấy Tô Nga khóc lóc chạy từ nhà Tuyết Tiêu ra.
Tô Nga khóc thở hổn hển, quỳ rạp xuống ven đường, còn may là xung quanh vắng người, còn là buổi tối, nàng quá khổ sở, thật sự không nhịn được.
Khi Trần Tái đến gần, nghe thấy Tô Nga thấp giọng nói: "Không khóc, mình không được khóc, anh ấy không thích......"
Đôi mắt Trần Tái chua xót.
Anh đi đến trước người Tô Nga, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, vươn tay ra với nàng, tay chỉ chỉ trái tim mình, "Anh nói rồi, em có thể khóc ở đây."
———————————
"Dù ai nói ngả nói nghiêng, tui là tui hong có thích cái ngoại truyện này nghen cả nhà 🙂 Tui biết tui xấu tính nhưng tui vẫn hì hục edit đàng hoàng nên là vẫn phải thả sao cho tui đó nghen 🤧"