Chương 65: Có Thể Cùng Đau Với Nàng Cũng Tốt

Editor: Khả Kỳ

Nghe lão phu nhân lời nói này, Cố Nam Chi không nhịn được cười. Nhà quyền quý ở kinh đô, ngoại trừ Cố gia bọn họ, nhà ai còn không có con thứ nam thứ nữ, nhưng giống cái dạng Bùi gia này, khắp nơi đè ép con thứ, không xem con thứ như con người thì thật đúng là hiếm thấy.

Lão phu nhân cho Triệu thị một cái nhắc nhở, bà ta một mặt giả cười:

"Ai u! Vừa rồi đều là mẫu thân không phải, không nên không phân tốt xấu liền oan uổng con. Tổ mẫu của con nói đúng, con đây đi nói cho Chu đại nho, đệ tử này con không làm, để hắn thu Khiêm ca nhi làm đồ đệ, Chu đại nho đã coi trọng con, khẳng định sẽ cho con mặt mũi này."

Bà ta vội vã không nhịn nổi nói:

"Con mau đứng dậy đi a!"

Nói rồi nhìn về phía Bùi Lạc Bạch:

"Lạc bạch, con tự mình tiễn hắn đi đi."

Cố Nam Chi từng gặp qua người vô tri, lại chưa từng gặp qua dạng người giống bọn họ, bọn họ đây là đem Chu đại nho xem như cái gì?

"Thỉnh tổ mẫu, mẫu thân thứ tội, nhận ta làm đồ đệ là Chu đại nho quyết định, ta lại há có thể tuỳ tiện cứu vãn? Không nói đến nếu như ta đi, Chu đại nho sẽ chỉ cho rằng Bùi gia không biết điều, ông ấy cho dù không thu nhận ta, cũng tuyệt đối sẽ không thu nhận Khiêm ca nhi."

Thiếu niên nói chữ chữ có lý, chỗ sâu trong đôi mắt của hắn cất giấu một tầng chán ghét. Nếu là đổi thành những người khác nhà, tuyệt đối không làm được chuyện tình ngu xuẩn đến như vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lão phu nhân, còn có Triệu thị, chỉ sợ đến ngay cả Bùi Lạc Bạch đều cảm thấy việc này có thể thực hiện.

"Ngươi tên nghiệp chướng này nói lời vô dụng làm gì? Ta bảo ngươi đi, ngươi chính là phải đi, không thì chính là bất hiếu."

Triệu thị tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, lại không tiếc cầm hiếu đạo tới dọa Bùi Chiếu Giang. Bùi Chiếu Giang quỳ ở nơi đó bất động, hắn thật vất vả mới bắt lấy cơ hội này, tuyệt sẽ không tuỳ tiện bỏ qua.

Bùi Lạc Bạch nhìn hắn lạnh lùng nói:

"Tam đệ, gia tộc nuôi đệ nhiều năm như vậy, vì gia tộc làm ra chút hi sinh, là khó khăn như thế sao? Đệ có thể kiểm tra lo rõ ràng, một khi thanh danh bất hiếu với mẹ cả truyền đi, Chu đại nho còn sẽ thu đệ làm đồ đệ sao?"

Lão phu nhân ục cả mặt xuống:

"Chiếu Giang, ngươi cũng không nên hồ đồ!"

Bọn họ từng người tất cả đều buộc hắn cúi đầu, buộc hắn thỏa hiệp.

Gương mặt thanh tuấn của thiếu niên kiên định lạ thường, hắn nhìn lão phu nhân và Triệu thị một chút rồi liên tục đem đầu dập đầu xuống dưới, đây chính là thái độ của hắn.

"Tốt! Ngươi tên nghiệp chướng này thật sự là lật trời luôn rồi. Khiêm ca nhi không thể làm đệ tử Chu đại nho, ngươi cũng đừng hòng. Ta đây sẽ đánh chết ngươi đứa con bất hiếu này, xem xem một người chết còn thế nào làm đệ tử Chu đại nho."

Triệu thị cầm chén trà trên bàn lên, hướng vào đầu Bùi Chiếu Giang hung hăng đập xuống.



Trên mặt lão phu nhân hiện lên một tia cười lạnh, đây chính là kết quả của việc không nghe lời.

Bùi Lạc Bạch nhàn nhạt nhìn thoáng qua, ngay cả một chút ý tứ ngăn cản đều không có. Hắn mỉa mai nhếch khóe miệng nhẹ cười. Hừ, một đứa con thứ ti tiện cũng vọng tưởng trở nên nổi bật, quả thực không biết sống chết.

Mắt thấy chén trà đựng đầy trà nóng đã sắp nện ở trên đầu Bùi Chiếu Giang, Cố Nam Chi cất bước ngăn ở trước mặt hắn.

Ầm!

Chén trà màu thiên thanh đập ầm ầm tại bắp chân của nàng, nước trà nóng hổi vung vãi mà ra khiến nàng không khỏi nhíu mày.

"Tẩu tẩu......"

Thiếu niên nhìn qua thân ảnh ngăn tại trước mặt hắn, hốc mắt nóng lên, cánh môi im ắng lại khẽ động phun ra hai chữ.

"Chi Chi, ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng muốn ngỗ nghịch với ta sao?"

Triệu thị chỉ về phía mũi nàng:

"Ngươi vì sao muốn che chở cho cái thứ bất hiếu này? Không lẽ là Chu đại nho nhận hắn làm đồ đệ, tất cả đều do ngươi đã làm ra sao?"

"Đúng, đúng vậy, khẳng định là ngươi, không phải là ngươi thì vì sao lại đưa ra ý để hắn làm thư đồng cho Khiêm ca nhi, lại vì sao để hắn cùng Khiêm ca nhi cùng đi gặp Chu đại nho?"

"Nói, giữa các ngươi có phải là có cái gì không muốn để người khác biết hay không?"

Triệu thị nói câu nói này, đây là muốn ép nàng đi chết.

Thiếu niên thanh tuấn trước sau luôn khiêm tốn, che kín một tầng doạ người sâu trong đáy mắt, dám nói xấu tẩu tẩu, bọn họ đều đáng chết......

Bùi Lạc Bạch lập tức cũng dùng ánh mắt chất vấn nhìn nàng. Cố Nam Chi chậm rãi ngước mắt, thần sắc của nàng ung dung:

"Mẫu thân, dưới mắt chính là thời điểm then chốt thế tử kế tục tước vị, người có bao giờ nghĩ tới, chút việc nhỏ này của tam đệ nếu như lúc này truyền ra chuyện Hầu phủ khắt khe, chèn ép con thứ, để cho đám người kinh đô cùng Thánh thượng nhìn Bùi gia như thế nào đây?"

"Chẳng bằng lui một bước, để tam đệ bái Chu đại nho làm sư phụ, ngày sau nếu như hắn có tiền đồ, không phải cũng là trợ lực cho Khiêm ca nhi sao? Ta một lát sẽ viết thư cho phụ thân để ông ấy tìm cách đem Khiêm ca nhi đưa đến Quốc Tử Giám. Mấy ngày nay sớm chiều ở chung, không có người nào hiểu rõ Khiêm ca nhi hơn so với ta. Thằng bé cũng không phải là gỗ mục, chính là một khối ngọc thô, ngày mà thằng bé thành tài, lời nói Chu đại nho hôm nay tự nhiên là chuyện tiếu lâm."

Lão phu nhân và Triệu thị hai mắt sáng lên, có thể thấy được tất cả đều động tâm tư. Bùi Lạc Bạch tiến lên một bước, kích động không thôi nhìn nàng.

"Chi Chi, nàng thật sự có thể để Khiêm ca nhi thuận lợi tiến vào Quốc Tử Giám sao?"

Cố Nam Chi đã sớm nghĩ kỹ đối sách, nếu Khiêm ca nhi không vào được Quốc Tử Giám, như kiếp trước làm sao nhào vào cái sọt lớn bằng trời vậy, chẳng qua nàng cũng không nói lời chắc chắn:

"Ít nhất có chắc chắn tám phần mười."

Lão phu nhân và Triệu thị lúc này mới bỏ qua nàng.

Nghĩ đến tiền đồ con trai mình, Triệu thị chỉ có thể đem lửa giận đè xuống, bà ta lạnh lùng mắt liếc Bùi Chiếu Giang:



"Ngươi cái đồ chướng mắt này, còn không mau cút đi."

Lão phu nhân và Triệu thị, Bùi Lạc Bạch còn có lời mình muốn nói, bọn họ cũng đem Khiêm ca nhi giữ lại.

Cố Nam Chi biết, bọn họ muốn hỏi Khiêm ca nhi ở Giản Vân Trai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cố Nam Chi vẫn luôn biểu hiện rất đoan trang, thẳng đến lúc từ Hạc Bạch Viện đi ra, tư thế nàng đi đường mới lộ ra sơ hở, khiến Hạ Linh lên tiếng kinh hô:

"Tiểu thư người bị thương sao?"

Bùi Chiếu Giang ngay tại phía sau nàng, chẳng qua vẫn tận lực duy trì một khoảng cách.

"Tẩu tẩu......"

Thiếu niên khắc chế kiềm lại nhìn nàng, bàn tay giấu ở dưới ống tay áo nổi cả gân xanh.

Cố Nam Chi ngoái lại nhìn về phía hắn:

"Ta không sao, ngươi mau trở về đi thôi!"

Trở lại Lãm Nguyệt Các, Hạ Linh vén ống quần Cố Nam Chi lên xem xét, trên bàn chân trắng như sứ đã đỏ lên một mảng lớn, đều đã nổi lên bong bóng, nàng ta nói như sắp khóc đến nơi:

“Tiểu thư ngươi đều bị thương thành đến như thế này còn nói không có việc gì."

"Không phải chuyện gì to tát, bôi chút thuốc thuốc trị bỏng là thì đươc rồi."

Cố Nam Chi không để ý bảo Thu Từ mang giấy bút tới. Nàng nâng bút chấm mực viết thư cho Cố Văn Hạc, Khiêm ca nhi nhất định phải vào Quốc Tử Giám đọc sách.

Bên kia, Bùi Chiếu Giang mới trở lại viện tử của mình.

"Tam thiếu gia, phu nhân nói để ngươi quỳ gối trên gạch đá xanh thượng hạng trong viện hảo hảo phản tỉnh lại."

Bà tử bên người Triệu thị bước đến, bà ta chỉ nói để Bùi Chiếu Giang phản tỉnh lại, lại không nói để hắn phản tỉnh tới khi nào, có thể thấy được là cố ý làm khó dễ.

Lông mày Bùi Chiếu Giang đều không hề nhíu lấy một lần, quy quy củ củ quỳ trên mặt đất.

"Phi! Một thứ đồ chơi hạ lưu từ trong bụng tiện tỳ bò ra cũng muốn trở nên nổi bật, cũng không nhìn một chút ngươi xứng sao?"

Thời điểm rời đi, bà tử kia quay đầu hung hăng phỉ nhổ cho hắn một ngụm.

Lưng thiếu niên thẳng tắp, mặt không đổi sắc, đôi mắt mỏng lạnh lướt qua mỉm cười.

Có thể cùng đau với nàng cũng tốt rồi......