Chương 6: Canh Sâm

Editor: Khả Kỳ

Nghĩ đến trong lòng Bùi Lạc Bạch vẫn tâm tâm niệm niệm tiểu tiện tì kia, chưa chắc đã thật sự chịu cùng Chi Chi viên phòng, lão phu nhân lập tức gọi người nấu canh sâm, để Lỗ ma ma tự mình đưa đến Lãm Nguyệt Các, tốt nhất là có thể nhìn chằm chằm bọn họ uống hết.

Trong bát canh đã được tăng thêm đồ tốt, thích hợp nhất cho bọn họ đêm nay.

Chờ Chi Chi thành công sinh hạ con trai trưởng, hài tử từ trong bụng tiểu tiện tỳ kia bò ra tự nhiên phải đứng qua một bên.

Lão phu nhân vẫn không quên sai người nhìn kỹ hai mẹ con sát vách kia, ngăn trở bọn họ nếu lỡ gây thêm cái gì nhiễu loạn, làm hỏng đại sự đêm nay của bà.

Bùi Lạc Bạch vừa đi, Giang Lâm Nguyệt đã khẩn trương lên. Nàng ta cắn môi, gắt gao nắm chặt tay, không đứng ở trong phòng mà đi tới đi lui. Chẳng biết tại sao trong nội tâm nàng ta vô cùng bất an. Tuy nói Bùi Lạc Bạch son sắt thề nguyền cam đoan với nàng tuyệt sẽ không đυ.ng vào một đầu ngón tay Cố Nam Chi, nhưng nam nhân mà, sao có thể tin được. Huống chi đêm nay lại là làm theo ý lão phu nhân.

Lão phu nhân nhất định không muốn chuyện của bọn họ không thành, tự nhiên sẽ có biện pháp. Muốn cho một người nam nhân tình mê ý loạn, vậy còn không đơn giản sao?

Ngay tại thời điểm nàng ta hoảng loạn, nghe phía bên ngoài có động tĩnh, Giang Lâm Nguyệt bước mấy bước đến bên cửa sổ, xốc lên một khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy tâm phúc của lão phu nhân là Lỗ ma ma mang theo một hộp cơm. Trong nội tâm nàng ta lộp bộp một tiếng, liền nghe thấy Lỗ ma ma bảo tôi tớ thủ vệ mở cửa, bà ta muốn đi đưa canh sâm cho thế tử và phu nhân.

Canh sâm?!

Ầm!

Thoáng chốc trong đầu Giang Lâm Nguyệt trống rỗng. Nàng ta nghĩ cái gì liền tới cái đó. Lão phu nhân tuyệt đối sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu. Giang Lâm Nguyệt gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, mùa đông khắc nghiệt mà trên trán đã kín đáo thấm ra tầng mồ hôi dày đặc.

Không, không được, tuyệt đối không thể để cho Cố Nam Chi thành công sinh hạ con trai trưởng. Đến lúc đó lão phu nhân nhất định sẽ diệt trừ hai mẹ con nàng ta. Không có ai hiểu rõ suy nghĩ của lão phu nhân hơn nàng ta. Lão phu nhân sở dĩ đồng ý loại yêu cầu này của Bùi Lạc Bạch, chẳng qua là vì để cho hắn yên tâm trước, cho nên Giang Lâm Nguyệt mới có thể nghĩ hết biện pháp, không cho Bùi Lạc Bạch đυ.ng vào Cố Nam Chi.

Nhưng bây giờ...... Lão phu nhân đây là muốn tuyệt đường lui của nàng.

Mặc dù nàng đã làm ra đề phòng, nhưng đây chẳng qua là như lời của giang hồ thuật sĩ, sao có thể tin hết được?

Giang Lâm Nguyệt quyết không thể ngồi chờ chết. Đột nhiên, nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía hài tử đang ngủ say trên giường, trên mặt hiện lên một tia áy náy, từng bước một đi về phía thằng bé.

Thời gian sáu năm đã qua đi, đây là lần đầu tiên Bùi Lạc Bạch bước vào Lãm Nguyệt Các.

Đêm đông thanh hàn lạnh lẽo, tuyết vẫn chưa tan, trong viện treo mấy ngọn đèn l*иg chập chờn, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy rải rác mấy phần dáng vẻ lúc trước. Đây là viện tử hắn vì nữ tử âu yếm mà chuẩn bị, cũng là dựa theo yêu thích của Giang Lâm Nguyệt mà bố trí.

Nhưng người ở bên trong lại không phải là người hắn muốn.

Cố Nam Chi sớm biết Bùi Lạc Bạch sẽ đến, nàng đã đã phân phó Hạ Linh và Thu Từ.

Nghe tiếng bước chân bên ngoài, Hạ Linh lập tức kéo rèm ra, nghênh đón hắn vào.



"Nô tỳ gặp qua thế tử."

Trong phòng đốt địa long, ấm áp như xuân. Sau khi Thu Từ hành lễ, tiếp nhận cởϊ áσ khoác Bùi Lạc Bạch, hắn mặc bên trong một bộ đồ màu xanh rũ thẳng xuống, thân hình cao ráo, dung mạo tuấn mỹ, bên trong lạnh lùng mang theo vài phần nho nhã, ánh mắt xa cách lộ ra đạm mạc.

(đốt địa long: đốt lò sưởi)

Hắn vừa nâng mắt, liền bắt gặp nữ tử toàn thân mặc một bộ váy dài màu be, chậm rãi bước đến, khom mình hành lễ với hắn.

"Bái kiến thế tử."

Là người hắn vừa quen thuộc, mà vừa thấy chán ghét. Nhưng nét mặt của nàng lại là nhàn nhạt, nhìn thấy hắn tới, đã không mừng rỡ lại cũng không nửa phần vui sướиɠ, chỉ hướng hắn hành lễ một cách có lễ.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Bùi Lạc Bạch có chút không vui. Nàng bày ra bộ dáng này là cho ai xem?

Ngày đó thành thân, hắn xác thực không nên để lại một mình nàng đối mặt với tất cả tân khách, vì tức giận mà trốn đi. Nhưng đã qua đã nhiều năm như vậy, nàng vì sao còn muốn níu lấy không buông, nàng không thể có chút rộng lượng sao?

Nhưng nhớ tới nàng đối đãi tốt với Khiêm ca nhi, ở trong chuyện Khiêm ca nhi, hắn rốt cuộc vẫn hổ thẹn với nàng, liền nhàn nhạt bảo nàng đứng lên.

Cố Nam Chi rũ đôi mắt xuống, tiện tay rót cho hắn một chén trà. Bùi Lạc Bạch tiếp nhận, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, liền cau mày đem chén trà đặt xuống một bên. Chén trà phát ra âm thanh va chạm thanh thúy, làm Hạ Linh và Thu Từ giật nảy mình.

Cố Nam Chi có chút ngước mắt, liền thấy Bùi Lạc Bạch lạnh giọng nói:

"Làm sao lại là Lư Sơn Vân Vụ, nàng chẳng lẽ không biết ta chỉ uống Tây Hồ Long Tỉnh sao?"

Trong lòng Cố Nam Chi cười lạnh một tiếng, nàng đương nhiên biết, nhưng nàng chính là không để hắn như ý, dù chỉ là một ngụm trà nho nhỏ.

"Ây dô, lão nô gặp qua thế tử, thế tử phu nhân."

Ngay lúc đó Lỗ ma ma đem theo canh sâm cười nhẹ nhàng đi đến. Bà ta vừa rồi ở ngoài cửa nghe được rõ ràng, đương nhiên biết đây là chuyện gì.

"Lão phu nhân cố ý lệnh cho phòng bếp hầm canh sâm, uống trà ban đêm vốn dĩ sẽ không thể ngủ ngon, thế tử và phu nhân nhân dịp còn nóng mau uống một chén canh sâm ủ ấm thân thể, một lát cũng tiện nghỉ ngơi."

Bà ta múc ra canh sâm nóng hôi hổi, rất cung kính đặt ở trước mặt hai người bọn họ.

Tư thế rất ra dáng muốn tự mình nhìn bọn họ uống vào.

Bùi Lạc Bạch còn có cái gì không hiểu, sắc mặt hắn trầm xuống.

"Làm sao, Lỗ ma ma đêm nay muốn ở lại phòng này cùng ta và phu nhân sao?"



Lỗ ma ma vội nói không dám, bà ta thu hồi hộp cơm vội vã rời đi, lúc gần đi còn tha thiết nhìn Cố Nam Chi một cái. Thế tử phu nhân, lão phu nhân cũng chỉ có thể giúp người đến đây, chính người cần phải không chịu thua kém chút, nói sao cũng phải giữ lại trái tim của thế tử.

Cố Nam Chi cũng biết đưa canh sâm là chuyện gì xảy ra. Bởi vì ở kiếp trước, nàng cũng đã trải qua một lần, khi đó nàng không biết, ngây ngốc bưng đến cho Bùi Lạc Bạch.

Con người mà! Cũng nên ngã một lần để khôn hơn một chút.

Cố Nam Chi mới bưng lên chén canh sâm trước mặt mình, lại bị Bùi Lạc Bạch một hơi nắm lấy tay, hai mắt hắn phiếm hồng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

"Cố Nam Chi nàng lại thấp hèn như vậy sao? Chẳng lẽ nàng không biết trong chén canh này......"

"Ta biết."

Cố Nam Chi bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt nàng mang theo trào phúng, dùng sức đẩy tay Bùi Lạc Bạch ra, sau đó ngay trước ánh mắt không thể tin được của hắn, đem chén canh sâm rót vào trong chậu hoa bên cạnh.

Ở kiếp trước, Bùi Lạc Bạch cũng chính là nói như vậy.

Nói nàng thấp hèn?

Trên đời này còn có người càng thấp hèn hơn so với hắn sao? Theo nàng thấy là không có.

Một hành động này của nàng giống như một bàn tay hung hăng tát vào mặt Bùi Lạc Bạch.

"Thế tử cứ yên tâm đi, lúc trước là ta trẻ người non dạ, mới đối với chàng đủ kiểu quấn quýt si mê. Sau này tuyệt đối sẽ không, chàng đối với ta vô ý, ta cũng đối với chàng vô tình y như vậy. Trong chuyện này mục đích của hai người chúng ta là giống nhau, về phần chén canh sâm còn lại kia thì giao cho thế tử xử lý."

Cố Nam Chi bình tĩnh nhìn hắn, không dao động không sóng lớn nói ra.

"Cố Nam Chi, nàng đang oán trách ta sao?"

Bùi Lạc Bạch bị lời nói này của nàng làm cho sốc, hắn cho rằng Cố Nam Chi chỉ là đang bộc phát chút tính tình với hắn, lúc trước yêu đến như vậy, sao có thể nói không yêu liền không yêu được? Hắn nhìn chằm chằm nàng không rời mắt, muốn từ trên mặt nàng tìm ra chút manh mối để chứng minh cho lời nói của hắn.

Nhưng thần sắc nữ tử quá mức bình tĩnh, nhìn hắn thật sự giống như nhìn một người xa lạ.

"Cố Nam Chi......"

Bùi Lạc Bạch đột nhiên có chút hoảng hốt.

Ngay tại lúc đó, ngoài cửa có tỳ nữ đến bẩm:

"Thế tử, thế tử phu nhân, không xong rồi, Khiêm ca nhi cũng không biết tại sao đột nhiên không chỉ khóc la, trong miệng còn luôn nói mê nói sảng."