Editor: Khả Kỳ
Lời bọn họ nói giống như một chảo dầu nóng hổi không chút lưu tình tạt vào trên người Giang Lâm Nguyệt, thiêu đốt nàng ta thương tích đầy mình, đến tâm can đều giống như bị nấu chín vậy.
Bùi Lạc Bạch cũng dám lừa nàng!
"Răng rắc!"
Trong mắt nàng ta nhóm lên một tầng tối tăm u ám doạ người, cái chổi đang bị nắm trong tay ngay lập tức bị nàng ta bóp gãy.
Không, Hầu phủ chỉ có thể là của Khiêm ca nhi, còn có Bùi Lạc Bạch cũng chỉ có thể là của nàng ta, ai cũng đừng hòng nhúng chàm.
Uyển Hề có đúng không?
Một tiện nhân không biết sống chết cũng dám tranh đoạt cùng với nàng ta, nàng xứng sao?
Sóng mắt Giang Lâm Nguyệt lưu chuyển, vẻ ngoan lệ trong mắt cuồn cuộn, đột nhiên ôm bụng hét lên một tiếng, sau đó hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hai bà tử nói:
"Hai vị ma ma, ta đột nhiên cảm thấy trong bụng đau như đao cắt, mong hai vị ma ma tạo chút thuận tiện."
Nàng ta vừa nói vừa tháo ra chiếc vòng tay bằng bạc, lại từ trên đầu lấy xuống một chiếc trâm bạc phân lượng không nhẹ, dùng ống tay áo rộng che chắn, âm thầm lặng lẽ nhét vào trong tay hai người bọn họ.
Hai bà tử cười ha ha:
"Người có ba cái gấp, cô nương đi nhanh về nhanh, đừng có gây ra chuyện gì rắc rối đó."
Sắc mặt Giang Lâm Nguyệt trắng bệch gật đầu đáp ứng. Chờ đến lúc đã cách khá xa, nàng ta hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, cái thứ đồ chơi gì? Hai thứ đồ vật già ti tiện không có mặt mũi cũng dám khua tay múa chân với nàng ta, còn dám lấy đồ đạc của nàng ta.
Chờ xem! Nàng ta nhất định sẽ làm cho bọn họ nôn ra gấp bội.
“......"
Âm thanh đàn Không Nhẹ nhàng quanh quẩn trong Hầu phủ mấy ngày liên tiếp, mọi người trong phủ đã thấy quen thuộc.
Giang Lâm Nguyệt xe nhẹ đường quen đi vào Thanh Thu viện nơi ở của Uyển Hề.
Uyển Hề cũng giống như hôm đó, đàn tấu đàn Không dưới gốc mai. Dù gương mặt nàng mộc mạc nghiêm túc, vẫn đẹp không gì sánh được như cũ. Sự khác biệt với lúc mới gặp hôm đó là nàng vẫn mặc một đồ gấm vóc trắng tinh không tỳ vết, nhưng ở dưới ánh nắng nhàn nhạt của mùa đông lại tỏa ra ánh sáng lung linh, sáng chói đến mức con ngươi Giang Lâm Nguyệt co rụt lại, đây là gấm hoa!!!
Một cuộn gấm hoa giá trị trăm lượng, Bùi Lạc Bạch nói trong phủ đang thiếu tiền bạc, không thể chuyển viện tử cho Khiêm ca nhi được, lại cho tiện nhân này mặc bộ váy áo tốt như vậy, ngay cả nàng ta đều chưa được mặc lần nào.
Lại nhìn bên ngoài Uyển Hề toàn thân trắng như tuyết, áo lông chồn đến cả một sợi lông pha tạp khác đều không có, càng là có giá trị không nhỏ. Còn có ngọc trâm trên đầu Uyển Hề, nhìn thấy cũng không giống đồ tầm thường. Tất cả những thứ này đều là đãi ngộ mà ngay cả Giang Lâm Nguyệt đều chưa từng có, Bùi Lạc Bạch đối với Uyển Hề xem như thật vô cùng hào phóng!
Thấy nàng ta tới, Uyển Hề chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp tràn đầy hi vọng, cười một tiếng:
"Nguyệt Nương sao ngươi lại tới đây, hôm nay không cần chăm sóc tiểu công tử sao?"
Nàng ta ngược lại rất tốt bụng.
Chỉ một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành như thế đã khiến Giang Lâm Nguyệt ghen ghét đến phát cuồng. Nàng ta đã nghe qua, hôm nay Bùi Lạc Bạch cũng không có ở trong phủ, chuyện này đối với nàng ta mà nói thế nhưng lại là một cơ hội tốt ngàn năm có một. Nàng ta trầm mặt:
"Là phu nhân để ta tới."
Trở tay một cái đã đội cho Cố Nam Chi một cái nồi. Uyển Hề chỉ xem như cái gì cũng không biết, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ nhàng hỏi:
"Phu nhân có dặn dò gì sao?"
Nhưng cũng không ngừng động tác trên tay. Thấy viện tử cũng không có người nào khác, Giang Lâm Nguyệt càng thể hiện làm càn, nàng ta bước một bước xa xông tới, ở trên cao ngó xuống nhìn Uyển Hề:
"Tiện nhân còn không ngừng tay, là ai cho phép ngươi ngày ngày trong phủ tạo ra tạp âm?"
Ầm!
Nàng ta nói rồi cướp đi đàn Không trong tay Uyển Hề, hung hăng ném trên mặt đất, đàn Không bằng cây trúc trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
"Đàn Không của ta......"
Uyển Hề thương tâm muốn chết nhìn đàn Không trên mặt đất, nước mắt óng ánh sáng long lanh, đôi hàng lông mi khẽ run rẩy lên xuống, tiếng nói vỡ vụn:
"Ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta tự hỏi chưa bao giờ trêu chọc qua ngươi, càng không có trêu chọc qua phu nhân."
"Ngươi là đồ tiện nhân, cũng không nhìn lại một chút ngươi thì tính là thứ gì cũng dám có tâm tư lên leo lên thế tử, ngươi xứng sao?"
Giang Lâm Nguyệt lên cơn giận dữ một hơi nắm chặt tóc Uyển Hề, rút ra ngọc trâm quý báu trên đầu nàng nắm ở trong tay, cười lạnh liên tục:
"Dạng đồ vật quý báu này ngươi cũng dám dùng, chính là bán ngươi đi cũng không thường nổi."
"Còn có những thứ này, những thứ này...... Là thứ ngươi có thể nhúng chàm sao?"
Giang Lâm Nguyệt như bị điên, lột bỏ áo lông chồn trên người Uyển Hề ném xuống đất, xé nát gấm hoa trên người nàng, hung hăng đẩy nàng một cái.
Uyển Hề giống như chim sợ cành cong ngồi sập xuống đất, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn. Hai tay nàng ôm ở trước ngực, đầy rẫy hoảng sợ nhìn Giang Lâm Nguyệt:
"Không phải ta muốn, đây đều là thế tử nhất định phải đưa cho ta......"
Chỉ có số lượng một vài thứ lại quả thực gϊếŧ người tru tâm. Khuôn mặt Giang Lâm Nguyệt vặn vẹo, nàng ta như bị điên, hai mắt đỏ ngầu:
"Im ngay, ngươi cũng xứng gọi chàng ấy! Để ta xem ngươi còn dám câu dẫn thế tử hay không."
"Chát!"
Nàng ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, giơ một bàn tay hung hăng tát vào mặt Uyển Hề.
Khuôn mặt trắng như ngọc của Uyển Hề trong nháy mắt sưng phồng lên, khóe miệng nàng tràn ra một tia máu đỏ thắm khiến cả người nàng có thêm một loại mỹ cảm vỡ vụn, không những không có vẻ chật vật, ngược lại càng có vẻ làm cho người ta thương tiếc.
"Ta không có, ta thật sự không có câu dẫn thế tử!"
"Ngươi không có? Ai mà tin! Si tâm vọng tưởng bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, cũng không xem lại một chút ngươi có cái mệnh này hay không. Là phu nhân để cho ta tới đưa ngươi rời đi, ngươi nếu như thức thời thì ngoan ngoãn cút ra khỏi Hầu phủ, cũng phải hứa không tiếp tục xuất hiện ở trước mặt thế tử, ngươi có nghe rõ không."
Giang Lâm Nguyệt dùng sức bóp cổ của nàng, tuôn ra lời nói vô cùng lạnh lẽo.
Uyển Hề từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hoảng hốt gật đầu:
"Được, ta đi, ta đây sẽ rời khỏi Hầu phủ, không gặp lại thế tử."
"Xem như ngươi thức thời."
Giang Lâm Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông nàng ra.
Tới Hầu phủ nhiều ngày như vậy, nàng ta đã sớm thăm dò mỗi một nơi hẻo lánh ở Hầu phủ. Nàng ta dắt theo Uyển Hề tránh đi tất cả tai mắt của mọi người, đem nàng đưa đến một chỗ cửa sau vắng vẻ, nhìn tận mắt nàng rời đi Hầu phủ rồi cười lạnh.
Nàng ta dùng danh nghĩa của Cố Nam Chi làm việc, sau khi Bùi Lạc Bạch biết cũng chỉ sẽ hận nàng, vừa vặn một hòn đá ném hai chim.
Biết Chu đại nho cho Khiêm ca nhi một cơ hội, Bùi Lạc Bạch không nói tới cao hứng biết bao nhiêu. Hắn đối với Khiêm ca nhi có lòng tin, đến mức ánh mắt nhìn Cố Nam Chi càng tỏ ra ôn nhu:
"Ta lại không biết phu nhân có một tay chơi đàn giỏi như vậy."
Cùng so sánh với đàn Không của Uyển Hề, lại cũng không chút thua kém. Nhớ tới Uyển Hề, đáy mắt hắn tràn ra một tầng ánh sáng nhu hòa. Cố Nam Chi qua loa với hắn vài câu.
"Thế tử, Uyển Hề cô nương đã rời đi."
Xe ngựa mới dừng ở cổng Hầu phủ, Bùi Lạc Bạch thả người nhảy xuống xe ngựa, đang chuẩn bị đi đỡ Cố Nam Chi bỗng nhiên nghe được tin tức bất ngờ này. Sắc mặt hắn trầm xuống:
"Ngươi nói cái gì? Đang êm đẹp làm sao Uyển Hề lại rời đi?"
"Thế tử, Uyển Hề cô nương một thân một mình lại không chỗ có thể đi, cũng đừng có xảy ra chuyện gì đi, chàng mau đi xem một chút đi!"
Cố Nam Chi vén rèm xe, chỗ sâu trong đôi mắt hạnh ôm lấy một tia cười lạnh nhỏ bé không thấy được, nàng lo lắng không thôi nói.