Chương 55: Mong Phu Nhân Giải Đáp Nghi Hoặc

Editor: Khả Kỳ

Bùi Lạc Bạch kinh ngạc nhìn nàng, thần sắc kinh diễm trong mắt càng đậm:

"Chi Chi......"

Nhiều quyền quý đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa như vậy, ngay cả sứ giả của thiên tử đến cũng không ngoại lệ, chỉ có nàng lại được Chu đại nho mời, chính là ngay cả hắn cũng cảm thấy mở mày mở mặt.

"Cẩn thận đỡ lấy phu nhân."

Cố Nam Chi đã mang mũ che có rèm lên, thấy Hạ Linh đỡ nàng chuẩn bị xuống xe ngựa, hắn ôn nhu cẩn thận dặn dò nàng ta một câu.

"Mời thế tử đợi ở bên ngoài."

Lưu lại câu nói này, Cố Nam Chi xuống xe ngựa.

Bởi vì nàng mang theo mũ có rèm, cũng không có người nhận ra được nàng.

Bùi Lạc Bạch lại cứ muốn mượn nàng nâng lên uy danh Hầu phủ một trận, thế là đuổi theo nàng xuống xe ngựa:

"Chi Chi, ta chỗ này chờ nàng."

Đám người lúc này mới giật mình.

"Thì ra là người của Thừa Ân Hầu phủ nha!"

Dưới chiếc mũ có rèm, mặt mày Cố Nam Chi phác hoạ đùa cợt nhàn nhạt.

Giỏi cho một cái toan tính mua danh chuộc tiếng, hôm đó hắn nói ra mình trên chiến trường bị thương thân thể dễ như trở bàn tay, muốn thiết lập cho mình thành một người trung quân ái quốc, hôm nay lại làm bộ làm tịch y như vậy, thật sự là khiến người khác buồn nôn.

Thư đồng phía trước dẫn đường, trước mắt bao người, Cố Nam Chi tiến vào Giản Vân Trai.

Kỳ thật là nàng nói ngoa, phụ thân cùng Chu đại nho chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, thật không tính là quen biết. Nàng sở dĩ nói như vậy là vì ném ra ngoài đầy đủ trù tính, để bọn họ đồng ý cho Bùi Chiếu Giang làm thư đồng cho Khiêm ca nhi.

Để Chu đại nho dạy vỡ lòng cho một hài tử mấy tuổi, thật sự là đại tài tiểu dụng. Ở kiếp trước, nàng hao tổn tâm cơ mới khiến được Chu đại nho gật đầu.

Có một lần kinh nghiệm trước đây, nghĩ đến lần này chắc cũng không khó khăn, dù sao nàng cũng đã thăm dò yêu thích của Chu đại nho. Vừa nghĩ tới đây nàng ngoái lại nhìn thoáng qua đồ vật Hạ Linh đang ôm trong ngực, trong lòng an định mấy phần.

Tiếng sáo đã ngừng.

Gió lạnh thổi qua, rừng trúc phát ra thanh âm xào xạt, khác xa so với ồn ào náo động náo nhiệt bên ngoài, phá lệ thanh u lịch sự tao nhã.

"Tiên sinh, khách tới rồi."

Thư đồng tiến lên bẩm báo, Cố Nam Chi ở một bên chờ.

"Mời nàng ta tiến vào."

Giọng nói Chu đại nho vang lên. Cố Nam Chi tiếp nhậnv trong tay Hạ Linh, chậm rãi bước vào.



Bên trong căn nhà trúc, Chu đại nho đang đánh cờ với người khác. Thời điểm nàng đi vào, người kia vừa vặn ngẩng đầu nhìn đến.

Một bên đốt hương, khói xanh mờ mịt, người kia mặc áo choàng trắng, đặt mình vào bên trong ánh nắng nhạt nhẽo của mùa đông, xé mở lớp ngoài ôn nhuận như ngọc kia, chỉ còn lạnh lùng cao ngạo không thể chạm cùng lòng dạ thâm sâu không thể lường được.

Chỉ là mặt mày tự phụ lạnh lùng kia lúc quay qua nhìn nàng lại mang theo vài phần mềm mại như băng tuyết bắt đầu tan chảy.

(Kỳ: không hiểu sao tác giả mỗi lần miêu tả nam chính lại ưu ái miêu tả còn hơn siêu cấp mỹ nhân nữa, dịch quá mệt mỏi hụ hụ)

Đáy mắt Tạ Nghịch ẩn giấu một tầng kinh hỉ không thể cho ai biết, trên mặt biểu lộ nhàn nhạt:

"Phu nhân, chúng ta cũng xem như có duyên."

"Bái kiến thủ phụ đại nhân."

Cố Nam Chi cũng không nghĩ tới lại gặp Tạ Nghịch ở chỗ này, nàng cũng không biết hắn và Chu đại nho còn có kết giao, nhìn dáng vẻ hai người rất quen thuộc chỉ e quan hệ cá nhân rất tốt.

"Gặp qua Chu tiên sinh."

Sau khi hành lễ với Tạ Nghịch, nàng mới nhìn qua Chu đại nho. Chu đại nho một bộ đồ nho màu xanh, không giống văn nhân khác thích ra vẻ thanh cao, toàn thân ông ấy mang theo một sự thoải mái, cũng quay đầu hướng nàng nhìn lại:

"Ngươi chính là cô nương nhà Cố Văn Hạc, khi còn nhỏ ta còn từng gặp qua ngươi rồi!"

"Đúng vậy, gia phụ là Cố Văn Hạc."

Cố Nam Chi biểu hiện tự nhiên hào phóng, mặt mày thanh nhuận tự mang một cỗ ngạo khí, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người.

Chu đại nho nhìn nàng cười nói:

"Đánh đàn cũng không tệ......"

Hắn còn muốn nói thêm cái gì, Tạ Nghịch âm thầm lặng lẽ quét một ánh mắt tới, hắn lúc này mới vuốt ve chòm râu sáng sủa cười một tiếng:

"Nói đi! Ngươi tới gặp ta cần làm chuyện gì?"

Cố Nam Chi thoáng trầm ngâm, không vội không từ nói:

"Nghe qua danh tiếng Chu tiên sinh, ta muốn mời Chu tiên sinh qua phủ dạy vỡ lòng cho ca nhi trong phủ."

Để hắn dạy vỡ lòng cho một cái tiểu thí hài?! Nàng cũng thực có can đảm nói ra!

Chu đại nho mém chút phì cười. Hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng đâm Cố Nam Chi vài câu, người nào đó cầm con cờ màu đen trong tay, ánh mắt thật sâu nhẹ nhàng nhìn ông ấy một cái, trong mắt mang theo uy hϊếp lóe sáng.

Cố Nam Chi đã chuẩn bị kỹ càng lí do thoái thác thuyết phục Chu đại nho, muốn mời hắn rời núi cũng không dễ, ở kiếp trước, nàng tới trọn vẹn năm lần mới dùng thành ý của mình đả động được Chu đại nho. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến một lần sẽ thành công.

Không thể ngờ được Chu đại nho lại thả lỏng giọng nói, chỉ có ngữ khí nhàn nhạt giống như mang theo vài phần ấm ức:

"Cũng, cũng không phải không được."



Cố Nam Chi: “......"

Những thứ dùng để đả động hắn ấy nàng còn chưa có đưa qua tay, chuẩn bị xong lí do thoái thác cũng chưa có đường nói ra, Chu đại nho làm sao lại dễ dàng đáp ứng như vậy sao?

Thấy nàng sững sờ, đáy mắt Tạ Nghịch hiện lên mỉm cười, đây là vui vẻ, choáng váng?

"Còn phải trước tiên xem lại một chút tư chất thiếu gia trong phủ, lão phu cũng không dạy kẻ tầm thường."

Chu đại nho cũng cảm thấy mình đáp ứng quá sảng khoái, chẳng lẽ hắn không cần mặt mũi sao? Thế là, hắn lại bồi thêm một câu.

Cái này Cố Nam Chi có thể lý giải, ở kiếp trước nàng là vì Khiêm ca nhi, mới tốn công tốn sức. Bởi vì hắn tư chất thường thường, lại không chịu dốc lòng dốc sức. Bùi Chiếu Giang thì không giống như vậy, hắn thông minh dị thường, lại điệu thấp khiêm tốn, lại là người chịu khổ, tuyệt đối sẽ không để cho Chu đại nho thất vọng.

"Đây là tự nhiên, tùy thời xin đợi Chu tiên sinh đại giá, ta đã dám đến tuyệt đối sẽ không để cho Chu tiên sinh thất vọng."

Một rừng học sinh muốn cầu một danh sư, danh sư cũng muốn cao đồ, đây là chuyện thường tình trên đời. Nàng nói rồi dâng lên mấy thứ đồ mình khổ tâm thu thập kia:

"Chẳng qua là chút đồ chơi nhỏ không đáng tiền, hôm nay tùy tiện quấy rầy tiên sinh, đây là bồi tội lễ nên có, mong rằng tiên sinh đừng chối từ."

Chu đại nho nhàn nhạt liếc qua, nhớ đến hắn phải đi nhà nàng dạy vỡ lòng cho tiểu thí hài, nhận của nàng vài thứ cũng không lỗ, cũng không có chối từ.

Chỉ có người nào đó chậm rãi quăng tới một ánh mắt lang sói, khiến hắn không khỏi rùng mình một cái, làm sao hắn ngay cả cái này cũng muốn cướp chứ hả?

Xong chuyện, Cố Nam Chi khom người cáo từ. Chu đại nho tùy ý khoát tay áo.

Nàng vừa đi, Chu đại nho liền đưa tay sờ sờ những vật nàng để lại, muốn nhìn một chút xem là thứ gì. Một đôi tay thon dài như ngọc đột nhiên thò ngang tới ngăn trở bàn tay của ông ấy, thản nhiên nói:

"Những thứ này cũng không phiền đến ngươi phí tâm."

Hoắc Sầm tiến lên, đều thu toàn bộ vào trong lòng.

"Tạ Tư Nguy, không có ai giống như ngươi thế này, ngươi không nên quá phận, đây là người ta đưa cho ta, không phải cho ngươi, ngươi đưa cho ta rồi trở về."

Chu đại nho dựng râu trừng mắt đến.

Tạ Nghịch chậm rãi đứng dậy, cho ông ta một ánh mắt ghét bỏ:

"Trà của ngươi ở đây cũng quá khó uống."

Hắn phất tà váy dài một cái, để lại cho Chu đại nho một bóng lưng lạnh lùng vô tình, khiến hắn tức giận đến mức dậm chân. Thật chưa từng thấy ai như hắn, đều đã uống đến mấy chén trà lớn, giờ lại ngược lại là ghét bỏ:

"Còn ngại khó uống, có bản lĩnh ngươi phun ra cho ta!"

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Cố Nam Chi ngoái đầu nhìn nhìn thoáng qua thì thấy Tạ Nghịch đang sắp đuổi kịp đến nàng. Nếu như đã nhìn thấy cũng không thể xem như không nhìn thấy, thế là nàng thả chậm bước chân, hướng lại Tạ Nghịch khẽ cúi đầu:

"Đại nhân!"

Tạ Nghịch cùng nàng sóng vai mà đi, hắn nhìn thấy ánh mắt của nàng ảm đạm khó hiểu, cảm xúc bên trong quá mức phức tạp. Cố Nam Chi tùy ý thoáng nhìn chợt cảm thấy tê cả da đầu, thì đã nghe tiếng nói trầm thấp của hắn:

"Ta có điều cần hỏi một chút, mong phu nhân giải đáp nghi hoặc."