Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa

Chương 52: Nạp Nàng Cũng Là Phải

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Khả Kỳ

Không nghĩ tới nàng ta sẽ đến, Bùi Lạc Bạch nhíu nhíu mày. Không đợi hắn mở miệng, Giang Lâm Nguyệt đã vọt tới trước mặt hắn đến, phẫn nộ nhìn hắn, thanh âm bén nhọn:

"Chàng không dám nói có đúng không?"

Tư thái kia cực kỳ giống với chính thất tới bắt gian, khiến Uyển Hề nhìn thấy đều muốn cười, không biết còn tưởng rằng nàng ta là thế tử phu nhân đấy!

"Thế tử, nàng ta là ai vậy?"

Uyển Hề có chút sợ hãi, nhẹ mấp máy cánh môi, né tránh ở phía sau lưng của Bùi Lạc Bạch. Bùi Lạc Bạch cũng sợ Giang Lâm Nguyệt làm ra chuyện gì quá kích, hắn nghiêng người, hoàn toàn tỏ vẻ đang bảo vệ người khác, đem Uyển Hề bảo hộ ở sau lưng, ánh mắt nhìn Giang Lâm Nguyệt tràn đầy cảnh cáo:

"Nàng ta là nhũ mẫu của Khiêm ca nhi."

Thái độ của hắn theo bản năng, còn có ý cảnh cáo nồng đậm trong mắt của hắn kia, phảng phất giống như nàng ta mới là người ngoài. Giang Lâm Nguyệt lảo đảo một trận, nàng ta lui lại mấy bước, dùng ánh mắt im lặng lên án hắn: "Chàng tại sao có thể đối xử với ta như vậy?" Uất ức nhịn không được đỏ cả vành mắt.

Bùi Lạc Bạch đưa cho nàng ta một ánh mắt ý bảo, nàng về trước đi, có chuyện gì sau này hãy nói.

Giang Lâm Nguyệt cứng lại bất động ở đó, hai người dùng ánh mắt im lặng trao đổi, nàng còn muốn ta đợi đến khi nào?

Đôi mắt Bùi Lạc Bạch khẽ nâng lên, nghe lời, trở về, đêm nay ta sẽ đi qua tìm nàng.

Giang Lâm Nguyệt không tin, nàng ta đã trải qua đủ cái loại thời gian không làm được cái gì ngoại trừ chờ đợi kia, quả thực một ngày dài như cả năm, nàng ta cũng không tiếp tục muốn qua những tháng ngày đó nữa.

Còn có nữ nhân này vừa nhìn thì đã thấy không giống người tốt, hiển nhiên là một con hồ ly tinh. Còn chờ đợi thêm nữa chỉ sợ hắn ngay cả vừa người vừa tâm đều bị nàng ta câu đi mất.

"Không nghĩ tới tỷ tỷ lại tuổi trẻ như vậy, thật sự là thất kính."

Uyển Hề cho Giang Lâm Nguyệt một nụ cười thiện ý.

Giang Lâm Nguyệt nhìn thấy thì trong nội tâm nàng ta liền hoảng loạn, ngoài miệng không lưu tình chút nào:

"Cô nương ăn nói cẩn thận, cái tiếng tỷ tỷ này ta thật không dám nhận."

Sắc mặt Uyển Hề trắng nhợt, lập tức ấm ức rủ con ngươi xuống, lẩm bẩm nói:

"Vốn là ta không xứng, là Uyển Hề lỡ lời, còn xin Nguyệt Nương chớ trách."

Nói rồi thi lễ với Giang Lâm Nguyệt một cái, sau đó nhẹ nhàng khẽ chào Bùi Lạc Bạch:

"Thế tử, Uyển Hề cáo lui trước."

Nói xong, nàng ta ôm lấy đàn Không xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng ta, đáy lòng Bùi Lạc Bạch hiện lên một tầng thương yêu:

"Cái gì mà xứng hay không xứng, Uyển Hề......"



Hắn quăng cho Giang Lâm Nguyệt một ánh mắt trách cứ, trầm giọng nói:

"Nàng về trước đi, chuyện Khiêm ca nhi để nói sau."

Đều không đợi Giang Lâm Nguyệt mở miệng, hắn quay người liền đuổi theo Uyển Hề.

Bị tư vị ghẻ lạnh thật là không dễ chịu nha! Giang Lâm Nguyệt còn có cái gì không hiểu nữa? Mắt nàng ta đỏ ngầu đến muốn nứt ra nhìn bóng lưng Bùi Lạc Bạch cùng Uyển Hề, im lặng cười lên.

Cười xong, hai hàng nước mắt tuôn rơi trên gương mặt nàng ta.

Nàng ta hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng Uyển Hề, ánh mắt âm u nhìn theo giống như ngâm kịch độc, Bùi Lạc Bạch, còn có vị trí chủ mẫu Hầu phủ đều là của nàng ta, bất kể là ai muốn tranh đoạt với nàng ta, chỉ có một cái kết cục, đó chính là chết!

Mắt thấy Bùi Lạc Bạch đã sắp đuổi tới Uyển Hề, cạch một tiếng, Uyển Hề khép cửa lại. Cách cánh cửa hắn không nhìn thấy nét mặt của nàng ta, chỉ nghe nàng nhẹ nói:

"Thế tử mời trở về đi!"

Giọng nói như có như không ngậm lấy ưu thương vô tận, nghe thấy khiến tim hắn đều thắt chặt:

"Uyển Hề, nàng mở cửa ra có được không, nàng đã nói vì báo ân cứu mạng của ta, nguyện mỗi ngày đánh một khúc đàn cho ta nghe, hôm nay vẫn chưa đàn xong, nàng muốn nuốt lời sao?"

Đáp lại hắn là một sự im lặng.

Lưng Uyển Hề tựa vào cửa, Bùi Lạc Bạch chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của nàng, không thấy được nụ cười mỉa mai trên mặt nàng, nhìn xem, nam nhân chính là tiện, không có được thì mãi mãi là thứ tốt nhất.

Đợi một lát, thấy Uyển Hề nhất định không chịu mở cửa cho hắn, Bùi Lạc Bạch mới thất vọng rời đi. Nhớ tới thái độ vừa rồi kia của Giang Lâm Nguyệt, hắn tức đến sôi ruột. Đừng nói đến hắn cùng Uyển Hề không có gì, chính là hắn cùng Uyển Hề có thật sự thế nào đi nữa, cũng không tới phiên nàng ta đến chất vấn hắn.

Lãm Nguyệt Các.

Khiêm ca nhi đang quấn lấy Cố Nam Chi cùng hắn chơi đùa, Thu Từ đi đến, nàng cho Hạ Linh một ánh mắt, Hạ Linh đem Khiêm ca nhi dỗ ra ngoài.

Thu Từ lúc này mới hạ giọng nói:

"Như tiểu thư sở liệu, Nguyệt Nương quả nhiên không kịp chờ đợi đã đi tiền viện, vừa vặn gặp được thế tử và Uyển Hề đang ở cùng một chỗ."

Cố Nam Chi nâng chén trà lên, khẽ nhấp một miếng, nàng cười một tiếng:

"Cho người tiếp tục nhìn chằm chằm Nguyệt Nương."

Bỗng chợt nàng lại bồi thêm một câu:

"Nói cho hai bà tử kia, thời điểm nàng ta muốn đi ra ngoài, làm bộ mắt nhắm mắt mở cho nàng ta, cứ như nàng ta mong muốn."

Giang Lâm Nguyệt người này dã tâm bừng bừng, mắt thấy đồ vật trù tính nhiều năm sắp tới tay, nàng ta có thể cam tâm sao?

Nghe tiếng cười của Khiêm ca nhi, hàng mi dài của nàng cụp xuống, đã qua tết, có chuyện cũng nên đưa vào quỹ đạo rồi.



Từ sau khi gặp qua Uyển Hề, Giang Lâm Nguyệt liền sinh ra một cảm giác nguy cơ to lớn. Nàng biết Bùi Lạc Bạch không thích Cố Nam Chi, chỉ sợ từ trong bụng của nàng sinh ra một đứa con trai trưởng, nhưng Uyển Hề thì khác, ánh mắt Bùi Lạc Bạch nhìn nàng ta thật khiến Giang Lâm Nguyệt sợ hãi.

Không, không được, nàng ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được.

Đều không chờ được đến ban đêm, Giang Lâm Nguyệt đang vẩy nước quét nhà ở hậu viện, Bùi Lạc Bạch đã đến. Chỉ cần hắn muốn tự nhiên là có thể đẩy những người khác ra. Tới gặp Giang Lâm Nguyệt là chỉ xem ở hắn có muốn hay không mà thôi.

"Hiển ca ca, Uyển Hề kia rốt cuộc là ai?"

Giang Lâm Nguyệt biết lúc buổi sáng mình đã thất thố, đã trêu đến Bùi Lạc Bạch không vui. Hiện tại nàng ta lại buông xuống gai góc toàn thân, hai mắt sương mù mông lung, trơ mắt nhìn Bùi Lạc Bạch, nhìn qua sở sở động lòng người.

Nếu là Bùi Lạc Bạch lúc trước chắc chắn bị dáng vẻ này của nàng ta hấp dẫn, có thể đã quen thấy được Uyển Hề tuyệt sắc như thế, ánh mắt của hắn đã bị luyện tới, hắn nhẫn nại tính tình nói:

"Nguyệt nhi, nàng có biết buổi sáng mém chút nữa đã bị lộ tẩy hay không? Uyển Hề chỉ là một nữ hài mồ côi ta tiện tay cứu thôi, thật sự là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi."

"Thật xin lỗi, là ta đã hiểu lầm Hiển ca ca rồi."

Trên mặt thì Giang Lâm Nguyệt thuận theo, trong lòng lại không chỉ là cười lạnh. Nếu không phải cùng Bùi Lạc Bạch sớm chiều bên nhau nhiều năm như vậy, nàng ta thật sự sẽ bị hắn lừa dối.

Bùi Lạc Bạch đưa tay ôm nàng ta vào trong ngực:

"Nguyệt nhi, ta biết ngay nàng là người quan tâm ôn nhu nhất."

Giang Lâm Nguyệt vừa lòng thỏa ý rúc vào trong ngực hắn, chăm chú ôm cả eo thân của hắn, thanh âm êm dịu:

"Uyển Hề cô nương nếu như đã không sao, Hiển ca ca chuẩn bị khi nào để nàng ta rời đi? Nàng ta là một nữ nhi gia trong sạch, cứ mãi ở tại Hầu phủ, thứ nhất có hại thanh danh của nàng ta, thứ hai chỉ sợ thời gian lâu, thế tử phu nhân sẽ không vui."

Bùi Lạc Bạch trầm mặc một cái chớp mắt, hắn biết nàng ta nói có lý, nhưng hắn không nỡ buông một nữ tử sạch sẽ không tì vết, yếu đuối không nơi nương tựa như thế!

"Hiển ca ca là không nỡ sao?"

Giang Lâm Nguyệt phát giác được dị thường của hắn, cười trêu ghẹo nói.

Bùi Lạc Bạch mở miệng phủ nhận:

"Tuyệt đối không có chuyện này."

Đáy mắt Giang Lâm Nguyệt ngưng đọng một chùm lãnh quang, có đúng không? Hắn cuối cùng là đang gạt nàng ta, hay là đang gạt chính mình?

"Hiển ca ca hẳn là quên cái cần nhất trước mắt chính là cái gì? Nếu như chọc giận thế tử phu nhân sợ là không ổn, Hiển ca ca vẫn nên nhanh chóng đem nàng đưa đi!"

Rõ ràng muốn đuổi Uyển Hề đi chính là nàng ta, nàng ta lại một mực đánh cờ hiệu của Cố Nam Chi. Bởi vì nàng ta biết rõ Bùi Lạc Bạch đã động tâm với Uyển Hề, nếu nàng ta mở miệng bảo hắn đem người đưa đi, ngày sau hắn chắc chắn sẽ ghi hận nàng ta. Nhưng nàng ta nói như vậy, về sau hắn hận lại chính là Cố Nam Chi.

Bùi Lạc Bạch cứng rắn nhẹ gật đầu.

Đáy mắt Giang Lâm Nguyệt lóe ra một tia hàn quang, giọng nói mềm mại đến mức giống như có thể vắt chảy ra nước:

"Ta thấy ngày mai rất tốt, nếu như Hiển ca ca thật sự thích Uyển Hề cô nương, chờ ngày đó đạt thành tâm nguyện, ta thay Hiển ca ca làm chủ nạp nàng cũng là phải."
« Chương TrướcChương Tiếp »