Chương 50: Mẹ Con Gặp Nhau

Editor: Khả Kỳ

Cố Nam Chi bị trật mắt cá chân, Hạ Linh đi mời phủ y, đi một hồi lâu cũng không thấy nàng ta trở về.

Thu Từ cau mày nói:

"Hạ Linh này là đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Đi mời phủ y thôi mà lại khó khăn như thế sao?"

Cố Nam Chi nằm lười biếng trên giường, nàng không có chút nào sốt ruột. Uyển Hề là nàng đặc biệt vì Bùi Lạc Bạch đích thân chọn lựa. Âm dung tiếu mạo của nàng ta, toàn bộ đều là những điểm đúng thẩm mỹ Bùi Lạc Bạch.

(Âm dung tiếu mạo: gương mặt tươi tắn, giọng nói vui vẻ)

Uyển Hề quả nhiên không có khiến nàng thất vọng, nhìn xem, hắn không phải là chỉ vừa gặp Uyển Hề thì đã đem người mang về phủ sao.

Ở kiếp trước, trên người nàng mang theo cái danh không thể mang thai, Bùi Lạc Bạch vẫn lấy lễ đối đãi chính thê để đối xử với nàng như cũ, lại ngay cả một phòng thϊếp thất đều không có, có thể nói là ôm lấy hết thanh danh tốt.

Ai có thể nhìn thấy vết bẩn dưới gương mặt giả nhân giả nghĩa của hắn?

"Mẫu thân, người không sao chứ?"

Khiêm ca nhi vây quanh ở trước giường nàng, nhìn nàng lo lắng không thôi, so với thời điểm vừa tới Hầu phủ mập ra không chỉ một vòng.

"Ca nhi ngoan, mẫu thân không có sao cả!"

Nàng đưa thay sờ sờ lên mặt Khiêm ca nhi.

Thời điểm lão phu nhân và Triệu thị đến, nhìn thấy chính là một bộ hình tượng mẹ hiền con hiếu này.

"Chi Chi con không sao chứ! Đang yên đang lành làm sao lại bị trật chân rồi?"

Hai người đã quen đóng kịch, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng giống y chang như thật.

"Tằng tổ mẫu, tổ mẫu......"

Thấy bọn họ tới, Khiêm ca nhi lập tức tiến lên hành lễ với bọn họ.

Nụ cười trên mặt lão phu nhân lập tức có chút cứng ngắc, bà ta lui lại một bước, ra vẻ từ ái nhìn nhìn Khiêm ca nhi, tán dương một câu:

"Khiêm ca nhi thật ngoan."

Nói xong câu đó, bà ta lập tức nhìn Thu Từ nói:

"Mấy ngày nay thân thể ta có chút khó chịu, sợ đem bệnh lây qua cho Khiêm ca nhi, ngươi trước tiên dẫn hắn xuống dưới đi."

Thu Từ lĩnh mệnh, đem Khiêm ca nhi dỗ dành ra ngoài.

Cố Nam Chi nhìn thấy rất rõ ràng, sau khi Khiêm ca nhi rời đi, lão phu nhân âm thầm lặng lẽ thở dài một hơi, ngay cả Triệu thị cũng như vậy.

Cái gì tai họa, cái gì tai tinh, Triệu thị vốn là không tin, nhưng bây giờ không phải do bà ta tin hay không tin. Thời điểm Khiêm ca nhi vẫn còn ở trong viện của lão phu nhân, lão phu nhân liên tiếp xảy ra chuyện, đây là mới chuyển đến chỗ Cố Nam Chi mấy ngày, nàng đã bị té bị thương chân, bà ta cũng không dám tiếp cận trước mặt hắn.

Lạc Bạch thân là thế tử Hầu phủ, cái gọi là ẩn tật chẳng qua là lời nói vô căn cứ, bà ta chẳng lẽ còn sợ sẽ thiếu cháu trai hay sao! Lạc Bạch đem vị cô nương kia trở về, nghe nói cực kỳ đẹp. Nàng ta sinh ra hài tử tuyệt đối không thể chênh lệch so với Khiêm ca nhi.

"Đa tạ tổ mẫu, mẫu thân quan tâm, bất quá trật chân một chút, cũng không có bị tổn thương gân cốt, chỉ e sẽ phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày."

Cố Nam Chi thấy rõ, trên mặt lão phu nhân lóe lên một cái không vui rồi biến mất.

Đúng, bà ta một lòng muốn đem cái cục diện rối rắm kia ném cho nàng. Hết lần này tới lần khác lúc này nàng lại bị thương, nàng biết rõ lão phu nhân có bao nhiêu ích kỷ cùng mỏng lạnh, muốn nàng lấy tiền riêng của mình ra sử dụng, đó là không có khả năng.

Cái cục diện rối rắm này, chỉ có thể ném cho Triệu thị.

Quả nhiên, lão phu nhân nhìn Triệu thị nói:

"Chi Chi đã bị thương, thân thể ta cũng không tốt, công việc lặt vặt trong phủ chỉ có thể tạm thời giao cho ngươi xử trí."

Đây thật là người đang ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, Triệu thị đương nhiên không nguyện ý:

"Mẫu thân......"



Lão phu nhân quét một ánh mắt tới, bà ta lúc này mới im lặng, trước mắt chỉ còn một chút tiền như vậy, cho dù ai cũng biết đó là chuyện khổ sai.

"Phủ y đâu? Phủ y làm sao còn chưa tới?"

Triệu thị vô cùng biệt khuất, chỉ mong phủ y mau chóng chữa cho Cố Nam Chi mau khỏi, bà ta tiện tay đem chuyện khổ sai này ném cho nàng.

Hạ Linh trở về rất kịp thời, cả mặt nàng đều là dáng vẻ không cam lòng:

"Hồi phu nhân, thế tử đem phủ y giữ lai tại tiền viện, nô tỳ đi mời ngay cả phủ y người đâu đều không thấy thì đã bị đuổi trở về."

Triệu thị nhìn Cố Nam Chi một cái, giả mù sa mưa nói:

"Lạc Bạch cũng quá không ra gì rồi, ta tự mình đi một chuyến."

Kỳ thật là bà ta muốn đi xem vị cô nương Lạc Bạch đem trở về kia đến cùng cái dạng gì.

Lão phu nhân còn bệnh, chỉ ngồi một hồi liền rời đi.

Thời điểm Bùi Lạc Bạch mang phủ y đến, đêm đã khuya.

"Chi Chi nàng không sao chứ!"

Hắn trước tiên nói vài câu quan tâm Cố Nam Chi, sau đó bắt đầu giải thích:

"Nàng đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ là nhìn vị cô nương kia đáng thương, mới đưa nàng ta mang về trong phủ, đợi nàng ta tốt hơn thì sẽ rời đi."

Hắn vốn tưởng rằng Cố Nam Chi chắc chắn sẽ tức giận, không ngờ nàng cũng không có:

"Thế tử thiện tâm, không biết vị cô nương kia như thế nào rồi?"

Bùi Lạc Bạch chỉ nói người còn chưa tỉnh, nàng cũng không có hỏi nhiều.

Nàng tin tưởng chỉ cần cho Uyển Hề cơ hội, nàng ta nhất định sẽ tóm chặt lấy tim Bùi Lạc Bạch.

Xuất phủ? Đó là không có khả năng!

Phủ y nhìn qua, dứt khoát nói nàng bị thương cũng không nặng, chỉ bị trật chân, có điều cũng phải nghỉ ngơi khoảng mười ngày nửa tháng. Cố Nam Chi rất là hài lòng, phủ y lưu lại phương thuốc rồi rời đi.

Trầm mặc chỉ chốc lát, Bùi Lạc Bạch đột nhiên vô cùng khó xử nhìn nàng, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Cố Nam Chi đương nhiên là biết hắn muốn nói cái gì, lão phu nhân đem cái cục diện rối rắm này ném cho Triệu thị, Triệu thị lại không ngốc, bà ta đi tìm Bùi Lạc Bạch, tự nhiên có chuyện khác.

Nàng đưa cái bậc thang cho Bùi Lạc Bạch:

"Thế tử có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng."

Bùi Lạc Bạch lúc này mới lên tiếng:

"Chi Chi, nàng cũng biết khó khăn trong phủ, lúc này đã sắp đến tết, khắp nơi đều là chỗ cần dùng tiền, nàng có thể đem một ngàn lượng hoàng kim Thánh thượng ban thưởng lấy ra hay không, trước tiên vượt qua cửa ải khó khăn này, nàng yên tâm, những tiền bạc còn thiếu nàng, ta chắc chắn sẽ bổ sung tất cả."

Hạ Linh ở một bên nghe thấy, mắt trợn trắng, thế tử cũng thật không ngại nói ra miệng.

Trong lòng Cố Nam Chi cười lạnh một tiếng, trên mặt vô cùng khó xử:

"Không phải ta không nguyện ý, những năm này vì trợ cấp Hầu phủ, chỗ này của ta thâm hụt lợi hại, số bạc đó đã bị ta lắp vào chỗ thiếu, cái này nhất thời nửa lúc sợ là không thể lấy ra ngân lượng được."

Bùi Lạc Bạch nhíu mày:

"Vậy không có biện pháp nào sao?"

Hiển nhiên lại đem cái vấn đề khó khăn này vứt cho Cố Nam Chi, nàng nghĩ nghĩ:

"Nếu không ta về nhà một chuyến, trước theo cha huynh nơi đó mượn ít bạc?"

Trở về mượn bạc?



Nàng đây là đang đánh vào mặt Bùi Lạc Bạch.

"Ta lại nghĩ biện pháp khác đi!"

Bùi Lạc Bạch nghe thấy, phẩy tay áo bỏ đi.

Cố Nam Chi đùa cợt nhìn bóng lưng hắn, hắn có thể có biện pháp nào? Đến cuối cùng vẫn là Triệu thị lấy bạc từ trong đồ cưới của mình ra, miễn miễn cưỡng cưỡng qua cái tết này, nơi nơi lộ ra chính là keo kiệt bủn xỉn.

Bị dày vò nhất trong phủ không ai qua được Giang Lâm Nguyệt. Bùi Lạc Bạch mấy ngày rồi đều chưa từng xuất hiện, hai bà tử lại thấy nàng ta gấp đến nơi, nàng ta nằm mơ đều đang nhớ đến con của nàng ta, cả người đều rất nhanh sắp điên rồi.

Đảo mắt đã đến mùng sáu.

"Khiêm ca nhi có muốn gặp Nguyệt Nương không?"

Cố Nam Chi mỉm cười hỏi Khiêm ca nhi.

Khiêm ca nhi ngẩn người, đã lâu rồi không có ai ở trước mặt hắn nhắc tới Giang Lâm Nguyệt, hắn đều sắp quên luôn Giang Lâm Nguyệt rồi. Cái này cũng không thể trách hắn, chỉ vì hắn ở Lãm Nguyệt Các ăn ngon, ở tốt, còn ngày ngày đều có người cạnh hắn cùng nhau chơi đùa, hắn căn bản không có thời gian nhớ tới Giang Lâm Nguyệt.

"Mẫu thân, ta có thể đi gặp nhũ mẫu sao?"

Đến cùng là mẹ ruột của mình, Cố Nam Chi nhắc đến như vậy, Khiêm ca nhi vẫn muốn gặp nàng ta.

"Con muốn thì có thể."

Được Cố Nam Chi cho phép, Khiêm ca nhi mang theo mấy thứ điểm tâm mình thích, Thu Từ dẫn hắn vui vui vẻ vẻ đi gặp Giang Lâm Nguyệt.

Âm thanh đàn không lại nhẹ nhàng vang lên.

Từ sau khi Uyển Hề đến, trong phủ ngày ngày đều quanh quẩn tiếng đàn êm tai, Bùi Lạc Bạch không còn ra ngoài uống rượu, lại cũng không có đề cập chuyện để Uyển Hề rời đi.

Cố Nam Chi cố ý để mẹ con bọn họ đoàn tụ, nói một ít lời cần nói.

"Khiêm thiếu gia người ở lại đây ngoan ngoãn bên cạnh Nguyệt Nương, một canh giờ sau, nô tỳ lại đến đón người."

Thu Từ mang hai bà tử trông coi Giang Lâm Nguyệt đi, còn tìm cho bọn họ một gian phòng yên tĩnh.

Lúc bọn họ vừa đi.

"Khiêm ca nhi nhanh để mẹ nhìn xem."

Giang Lâm Nguyệt liền kéo Khiêm ca nhi lại, vừa khóc lại cười:

"Mẹ nhớ con muốn chết đi được, con đó? Con có nhớ mẹ hay không?"

Khiêm ca nhi chần chờ một chút:

"Con cũng nhớ mẹ ạ."

Giang Lâm Nguyệt sướиɠ đến phát điên luôn rồi, căn bản không có nhìn thấy sự chần chờ trên mặt hắn:

"Phu nhân đối xử với con có tốt hay không? Những ngày này con trôi qua như thế nào? Phụ thân con có đem con chuyển đến tiền viện không?"

Khiêm ca nhi cầm điểm tâm trong tay, vừa ăn vừa trả lời các vấn đề của nàng ta:

"Mẫu thân đối với con rất tốt, con còn đang ở tại Lãm Nguyệt Các, phụ thân cho tới bây giờ đều không nói với con chuyện chuyển đi viện khác ở."

Giang Lâm Nguyệt ôm tay của hắn xiết chặt, lẩm bẩm nói:

"Tại sao có thể như vậy? Chàng ấy rõ ràng đã đáp ứng với ta rồi mà."

Nàng ta vốn là tâm đã vô cùng phiền muộn, nghe âm thanh đàn Không nhiễu người kia, càng là tâm phiền ý loạn, trầm mặt nói:

"Cũng không biết là ai, ngày ngày đàn tấu, thật sự là khó nghe muốn chết."

Khiêm ca nhi ngay cả điểm tâm cũng đều không buồn ăn, hưng phấn nói:

"Mẫu thân, con biết, là vị tỷ tỷ xinh đẹp mà phụ thân mang về kia, dung mạo của tỷ ấy rất đẹp, tựa như tiên tử trên trời vậy."