Chương 46: Thanh Âm Này

Editor: Khả Kỳ

Tích Vân tự ở hướng đông, xe ngựa ra khỏi thành lại là một đường hướng đến phía tây mà đi.

Hạ Linh vẻ mặt mờ mịt không hiểu, quay đầu hỏi:

"Tiểu thư, đây không phải đường đi Tích Vân tự, nô tỳ thấy hình như là đường đi thôn trang ở ngoại thành."

Cố Nam Chi gật đầu:

"Không sai, chúng ta đi một chuyến đến thôn trang trước."

Nàng cũng nên chăm sóc những người bị lão phu nhân đuổi ra kia rồi.

Thôn trang hồi môn của Cố Nam Chi rất gần, cách kinh đô chỉ không đến ba mươi dặm, đi chừng nửa canh giờ cũng đã đến, sau đó lại đi Tích Vân tự cũng không trễ nãi.

Sau khi tuyết rơi, con đường trở nên khó đi hơn so với bình thường, tốc độ hơi chậm một chút. Thôn trang của Cố Nam Chi cùng thôn trang khác không giống nhau, kế bên đây cũng có mấy cái thôn trang, chủng loại tất cả đều là lương thực, nhưng thôn trang của nàng gần trăm mẫu ruộng tốt, các loại cây trồng trên núi tất cả đều là hương liệu.

Quản sự của thôn trang nhận được thư, biết hôm nay nàng muốn tới, sớm đã chờ đợi ở cửa.

"Tiểu thư, như dự tính người đã tới rồi."

Xe ngựa dừng lại, Dư bá liền cười tủm tỉm tiến lên đón. Bởi vì Bùi Lạc Bạch đã làm những chuyện đó, dẫn đến những người bên cạnh nàng không có một ai tán thành hắn, dù là nàng gả cho hắn đã sáu năm, bọn họ gặp nàng vẫn xưng hô như cũ không thay đổi.

Hạ Linh đỡ tay nàng xuống xe ngựa, nàng hỏi Thu Từ về những người được đưa tới đó:

"Bọn họ vẫn tốt chứ?"

Dư bá gật đầu, nói ra tình hình của bọn họ gần đây:

"Tiểu thư yên tâm, bọn họ đều đã thích ứng với sinh hoạt ở thôn trang."

"Vậy là tốt rồi."

Cố Nam Chi quản lý nhà sáu năm, đối với mỗi người trong phủ đều rõ như lòng bàn tay. Nàng điểm danh mấy người, sau đó nói:

"Để các nàng lần lượt tới gặp ta."

"Được, tiểu thư, lão nô đi đây."

Dư bá quay người liền đi sắp xếp chuyện này.

Ánh mắt Hạ Linh chuyên chú:

"Tiểu thư, người gặp mấy người bọn họ làm gì?"



Nàng ta hiện tại là càng ngày càng thấy không hiểu tiểu thư, luôn cảm thấy tiểu thư giống như có rất nhiều bí mật vậy.

Hạ Linh là người thẳng tính, tính tình nóng nảy giống như pháo đốt, Cố Nam Chi cũng không dám để nàng ta biết chuyện. Nàng chỉ nói có việc rồi tìm một cái cớ để nàng ta đi xem hương liệu ở thôn trang một chút, tuyết lớn mấy ngày liền cũng có thể sẽ có nấm mốc.

Hạ Linh quay đầu liền đem chuyện này ném đến sau đầu, xách váy lên chạy đi xem xét hương liệu.

Trong phòng có đốt một chậu than, Cố Nam Chi cầm lò sưởi trong tay, trên người mặc áo lông chồn thật dày nên cũng không cảm thấy lạnh.

"Lão nô bái kiến thế tử phu nhân."

Người đầu tiên bước đến chính là Bạch ma ma, bà ta cảm động đến rơi nước mắt quỳ gối trước mặt Cố Nam Chi. Bà ta đã có tuổi, đi đứng không tốt, lại là một người cô đơn, nếu không phải thế tử phu nhân thu lưu bà ta, chỉ sợ là đã sớm phơi thây nơi hoang dã, bà ta đỏ cả vành mắt nói:

"Đại ân của Thế tử phu nhân, kiếp này lão nô không thể báo đáp, đời sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân của thế tử phu nhân."

"Bạch ma ma ngươi mau đứng lên đi, ngươi vì Hầu phủ vất vả cả một đời, đây đều là ta nên làm."

Cố Nam Chi tự thân bước lên phía trước, đem Bạch ma ma đỡ lên.

Bạch ma ma thụ sủng nhược kinh, trong lòng không khỏi có chút bi thương.

(thụ sủng nhược kinh: được cưng chìu mà hết hồn, ai mọt truyện chắc vừa đọc đã hiểu ha)

Cũng chỉ có thế tử phu nhân còn nhớ lại những điểm tốt của bọn họ, nguyện ý cho bọn họ một chỗ dung thân, lão phu nhân và phu nhân chỉ sợ là ngay cả bọn họ là ai cũng đã quên rồi.

Cố Nam Chi đem ra chân dung trước đó đã chuẩn bị xong, chậm rãi mở ra, nhìn Bạch ma ma hỏi:

"Bạch ma ma có từng nhìn thấy nữ tử trên bức họa này không."

Bạch ma ma chỉ nhìn một cái liền nhận ra được người ở bên trên bức họa, bà ta có chút giật mình:

"Thế tử phu nhân, lão nô nhận ra, nàng ta là phu nhân của đại thiếu gia Giang thị. Đại thiếu gia thành thân trước đó đã phân ra sống riêng, thời điểm bọn họ thành hôn, thế tử phu nhân còn chưa gả vào Hầu phủ. Lúc thế tử phu nhân gả vào Hầu phủ, đại thiếu gia đã mang theo Giang thị đi đến nơi biên quan xa xôi, cho nên hiện tại thế tử phu nhân mới chưa từng gặp qua nàng ta. Bởi vì lão phu nhân không thích nàng ta, nàng ta cực ít lộ diện, người trong phủ nhận biết nàng ta cũng không nhiều."

Bức họa này là Cố Nam Chi tự mình vẽ, hôm nay nàng đến thôn trang, chính là vì chứng thực. Đôi mắt hạnh của nàng tràn ra một vòng gợn sóng, nhạt giọng nói:

"Bạch ma ma không có nhìn lầm chứ!"

Bạch ma ma trước đây cũng là người bên cạnh lão phu nhân, chỉ là không được sủng ái bằng Lỗ ma ma cùng Tống ma ma.

Nàng hỏi lên như vậy, Bạch ma ma tiến lên gần thêm hai bước, hai mắt nhìn thật sâu, giọng nói trịnh trọng cất lên:

"Nhớ ngày đó lúc Giang thị vào phủ, quy củ đều do lão nô dạy, lão nô tuyệt đối sẽ không nhận lầm."

"Thế tử phu nhân tại sao lại có chân dung của nàng ta? Nửa năm trước đại thiếu gia chiến tử sa trường, nàng ta đã theo đại thiếu gia cùng đi, lão phu nhân không chỉ có cho người dựng lên đền thờ trinh tiết cho nàng ta, còn cho người trắng trợn tuyên dương một phen. Bởi vì nàng ta, Hầu phủ còn được danh tiếng không nhỏ, kinh đô ai không biết nàng ta là liệt nữ trong trắng, nữ tử mẫu mực vì thiên hạ, dẫn tới có rất nhiều người tranh nhau bắt chước."



Đôi mắt hạnh của Cố Nam Chi giống như bị người ném xuống một hòn đá, từng vòng từng vòng gợn sóng tản ra, phảng phất giống như vòng xoáy sâu không thấy đáy, nàng cười nhạt nói:

"Nàng ta đúng là liệt nữ trong trắng."

Mắt nàng có chút rủ xuống, chỉ sợ cái danh liệt nữ trong trắng này của nàng ta không làm được bao lâu.

"Cũng là tình cờ, đã tới gần cuối năm, lúc hạ nhân trong phủ quét dọn chỗ ở của huynh trưởng, một lần tình cờ có được."

Cố Nam Chi cùng Bạch ma ma nhàn thoại vài câu việc nhà, hỏi thăm thân thể của bà ta một lúc, lại mượn ngày tết cho bà ta chút bạc thưởng.

Bạch ma ma thiên ân vạn tạ rời đi.

Cố Nam Chi lần lượt gặp những người kia, quả nhiên tất cả bọn họ đều đã từng gặp qua Giang Lâm Nguyệt. Chỉ nhìn chân dung liền nhận ra được nàng ta chính xác không sai. Nàng híp mắt nhìn chân dung trên bàn, đáy mắt mở hờ nhàn nhạt lãnh ý. Những người này tất cả đều là đao treo ngay trên đầu Giang Lâm Nguyệt, đủ cho nàng ta một kích trí mạng.

Chỉ là, hiện tại còn chưa đến lúc.

Nàng không ở lâu bên trong điền trang, sau khi có được đáp án nàng muốn thì mang theo Hạ Linh rời đi.

Chuyến này, nàng chỉ dẫn theo hai người hộ viện. Đợi đến lúc các nàng đến Tích Vân tự, trời rất nhanh đã đến buổi trưa.

Vừa vào Tích Vân tự, từng trận tiếng Phạn âm văng vẳng không dứt, mùi đàn hương quanh quẩn chóp mũi thật lâu không tiêu tan. Cố Nam Chi không hiểu sao lại cảm thấy an tâm, nàng có thể chết mà phục sinh, khó đảm bảo không phải Bồ Tát phù hộ.

Nàng góp một số tiền dầu vừng rất lớn, thành kính quỳ gối trước mặt Bồ Tát, hai tay chắp lại. Thế nhân quỳ gối trước mặt thần phật đều có điều cần cầu nguyện, nàng thì không phải vậy, được trùng sinh trở về nàng đã không cầu gì khác.

Thù, nàng sẽ tự mình báo.

Phụ huynh còn có tẩu tẩu, nàng sẽ tự mình bảo hộ.

Nàng quỳ gối nơi này, chỉ vì tạ đại ân của Bồ Tát.

Hạ Linh đã gọi tiểu sa di chuẩn bị thiền phòng, cơm chay Tích Vân tự rất có tiếng, bình thường một bữa cơm cũng khó cầu. Cố Nam Chi đến vừa vặn hôm nay không phải là ngày đầu tháng, cũng không phải mười lăm, khách hành hương trong chùa lác đác không có mấy người, chủ trì cho người chuẩn bị cơm chay cho các nàng. Hạ Linh nói thẳng là vận khí của các nàng thật là tốt.

Sau khi dùng xong cơm chay, Hạ Linh muốn đi xin mấy cái bùa bình an, đem Cố Nam Chi đưa đến thiền phòng rồi dặn dò nàng rất nhiều giống như mẹ già dặn dò con cái.

"Ta đã biết rồi."

Cố Nam Chi cười cười khép lại cánh cửa thiền phòng, nàng vừa mới chuẩn bị xoay người, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng lại. Khứu giác của người điều chế hương là linh mẫn nhất, dù cho đã có đàn hương che lấp, nàng vẫn ngửi được một cỗ mùi máu tươi gay mũi.

Vẻ mặt của nàng nghiêm túc, đưa tay muốn đẩy cánh cửa thiền phòng ra.

"Đừng nhúc nhích, cũng đừng lên tiếng."

Ngay tại lúc đó, một đôi tay lạnh buốt như ngọc từ phía sau lưng bóp chặt cổ họng của nàng.

Nàng lập tức không dám động đậy, mắt hạnh tràn đầy kinh ngạc, thanh âm này......