Chương 44: Kiểm Toán

Editor: Khả Kỳ

Bùi Lạc Bạch chuyên chú nhìn nàng, mặt mày hắn thật sâu xa, giống như ngậm lấy mấy phần thâm tình, không giống dĩ vãng mới vừa mở miệng chính là chất vấn hoặc là quát lớn, giờ lại đổi thành thăm dò.

Ánh mắt Cố Nam Chi khẽ nhúc nhích, có thể thấy được hắn thật sự tin là phụ thân sẽ vì hắn góp lời.

Đôi con ngươi của nàng thanh tịnh trong veo, không thấy một tia chột dạ, cứ như vậy thẳng tắp nghênh tiếp ánh mắt của hắn, tùy ý để hắn dò xét tìm tòi nghiên cứu, nàng ra vẻ kinh ngạc:

"Lại có chuyện như vậy sao, Nguyệt Nương tuy có tội, nhưng nàng ta dù sao cũng đã dưỡng dục Khiêm ca nhi một đoạn thời gian, tội không đáng chết, còn xin thế tử nhất định phải đem chuyện này điều tra rõ ràng, chớ có để Khiêm ca nhi cùng ta trở nên xa lạ."

Lúc vừa nhắc đến Khiêm ca nhi, trên mặt nàng nhiều thêm một tầng ánh sáng nhu hòa.

Trong lòng Bùi Lạc Bạch thả lỏng mấy phần, nhưng cũng không có hoàn toàn tin nàng, chỉ bảo nàng yên tâm:

"Dám ở Hầu phủ đả thương người, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

Thấy thần sắc Cố Nam Chi thản nhiên, hắn rũ đôi mi thả xuống tầm mắt, chẳng lẽ thật sự không phải nàng?

Hạc Bạch Viện bên kia, lão phu nhân đã phân phó cho người mau chóng thu dọn Hành Vu Viện, không nghĩ tới Phùng quản gia tìm tới.

"Không biết ý của lão phu nhân là đem Hành Vu Viện quét dọn lại, hay là dựa theo thân phận thiếu gia chân chính bố trí lại Hành Vu Viện?"

Phùng quản gia cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Lão phu nhân nghiêng qua hắn một chút:

"Tự nhiên là dựa theo thân phận của Khiêm ca nhi, dọn dẹp lại Hành Vu Viện, lời này còn phải hỏi sao?"

Nghe vậy, Phùng quản gia một mặt khó xử:

"Cái này......"

Lão phu nhân nhíu mày:

"Có lời gì cứ việc nói thẳng."

Phùng quản gia lúc này mới nói ra:

"Hồi lão phu nhân, trong sổ sách chỉ còn lại không tới một ngàn lượng bạc......"

"Ngươi nói cái gì?"

Hắn còn nói chưa nói xong, lão phu nhân đã cất cao giọng nói, đường đường Hầu phủ, trong sổ sách làm sao chỉ còn lại không tới một ngàn lượng bạc, nói ra thật sự là khiến người ta cười đến rụng răng.



"Tiền bạc đều đã đi nơi nào?"

Phùng quản gia làm sao biết, hắn ấp úng nói:

"Những năm này đều là thế tử phu nhân chưởng quản việc bếp núc."

Hắn cũng không biết a! Hầu phủ vậy mà nghèo như vậy, ngay cả phú thương cũng không sánh nổi.

Lão phu nhân nghe xong, lập tức liền tức giận, chỉ vào Lỗ ma ma nói:

"Mau đi mời thế tử phu nhân đến cho ta, ta cũng phải hỏi một chút những năm này nàng là làm như thế nào quản lý nhà cửa."

Từ lúc Bùi Lạc Bạch nói ra muốn đem Khiêm ca nhi chuyển đến tiền viện, Cố Nam Chi vẫn đang chờ, thấy Lỗ ma ma tới, nàng một chữ một câu cũng không hỏi, đi ngay đến Hạc Bạch Viện.

Cuối cùng cũng đợi được đến thời điểm tính sổ sách, nàng cũng nên lấy lại tiền bạc mà bọn họ thiếu nàng.

"Chi Chi, những năm này vẫn luôn là con quản lý nhà, bởi vì tín nhiệm con, ta chưa hề hỏi đến một câu, hiện tại con nói cho ta, trong sổ sách như thế nào chỉ còn lại không tới một ngàn lượng bạc?"

Lão phu nhân đem sổ sách hung hăng quăng đến trước mặt Cố Nam Chi.

Cố Nam Chi liếc qua, chậm rãi ngước mắt:

"Tổ mẫu có ý tứ là ta tham ô tiền bạc của Hầu phủ?"

Bùi Lạc Bạch và Triệu thị cũng nghe nói nên chạy đến.

Triệu thị xụ mặt:

"Nếu không phải như thế, vậy ngươi nói xem bạc đều đã đi đâu?"

Lần này Bùi Lạc Bạch ngược lại là đứng về phía nàng:

"Chi Chi, nếu nàng đã tham ô nợ số bạc đó, chỉ cần nàng chi tiết bàn giao, lại đem số bạc tham ô bổ sung, tổ mẫu và mẫu thân sẽ không trách tội nàng."

Hạ Linh và Thu Từ muốn mở miệng lại bị Cố Nam Chi dùng ánh mắt ngăn lại các nàng, nàng cúi người nhặt lên sổ sách trên mặt đất, phủi phủi nhẹ vết bụi phía trên, nhẹ giọng nói:

"Tổ mẫu, mời tiên sinh phòng kế toán tới kiểm tra sổ sách đi! Nếu ta tham ô một lượng bạc, thì cứ đem toàn bộ đồ cưới của ta cầm đi gán nợ."

Nghe nàng câu nói này, mặt mày lão phu nhân và Triệu thị khẽ động, ai quản gia còn không tham ô ít bạc, các nàng chắc chắn Hầu phủ chỉ còn chút bạc ấy, khẳng định là Cố Nam Chi động tay động chân, cho dù đồ cưới của nàng tương đối khá lại như thế nào, nhưng ai lại sẽ ngại bạc nhiều?

Lão phu nhân lập tức cho người mời tiên sinh phòng kế toán đến, ở ngay trước mặt bọn họ kiểm toán.

Ba người tiên sinh kế toán, từ buổi sáng tra thẳng đến đêm khuya, thanh âm hạt châu của bàn tính chưa từng ngừng lại.



Lão phu nhân đều đã có chút không chịu nổi, mở to mắt hỏi một câu:

"Còn phải tra bao lâu?"

Ba vị tiên sinh phòng kế toán liếc nhau:

"Hồi lão phu nhân, các khoản rất phong phú, ít nhất cũng đến buổi sáng ngày mai."

Nếu phải chịu cả một đêm, còn không phải đem bà ta chịu đến chết sao, lão phu nhân lúc này mới kêu Cố Nam Chi trở về nghỉ ngơi, cũng dặn dò nàng để nàng sáng sớm ngày mai thì đến.

Triệu thị và Bùi Lạc Bạch cũng nhịn một ngày.

Ra khỏi Hạc Bạch Viện, Bùi Lạc Bạch bước nhanh đuổi kịp Cố Nam Chi:

"Chi Chi, hiện tại còn kịp, chỉ cần nàng nói ra một vài khoản, ta tự sẽ thay nàng bổ sung vào chỗ bị thiếu."

"Thế tử cứ như vậy khẳng định, ta tham ô tiền bạc Hầu phủ?"

Lưu lại câu nói này, Cố Nam Chi phiêu nhiên đi xa.

Sóng mắt Bùi Lạc Bạch như có mây đen bao phủ, nếu không phải nàng còn hữu dụng, cho là hắn nguyện ý quản những chuyện rãnh rỗi này sao?

Ngày kế tiếp, thời điểm Cố Nam Chi đến, lão phu nhân còn chưa có đến, nàng đợi hồi lâu lão phu nhân mới dùng xong điểm tâm.

Hành động lần này của nàng trong mắt lão phu nhân không khác gì chột dạ, lão phu nhân càng thêm chắc chắn, nàng đã tham ô tiền bạc Hầu phủ.

Bùi Lạc Bạch và Triệu thị đến vừa đúng lúc, bọn họ vừa tới thì ba vị tiên sinh phòng kế toán cùng nhau thu hồi bàn tính trong tay, nhịn một ngày một đêm, trên mặt ba người đều mang theo tiều tụy.

Lão phu nhân vỗ bàn một cái:

"Nói, thế tử phu nhân đến cùng tham ô Hầu phủ bao nhiêu tiền bạc?"

Bà ta vừa nói ra lời này, ba vị tiên sinh phòng kế toán đều là sững sờ, trên mặt biểu lộ phá lệ phức tạp, lời này bắt đầu nói từ đâu, thế tử phu nhân lúc nào tham ô qua tiền bạc Hầu phủ?

Cố Nam Chi mím môi cười cười.

Thấy ba người bọn họ trầm mặc không nói, lão phu nhân cười lạnh một tiếng:

"Các ngươi chẳng lẽ đã quên, bây giờ đương gia làm chủ chính là ai!"

Tiên sinh cầm đầu phòng kế toán, hít sâu một hơi, chắp tay nói:

"Hồi lão phu nhân......"