Chương 42: Ta Để Ngươi Một Lần Ăn Đủ

Editor: Khả Kỳ

Vụt một tiếng, tất cả tỳ nữ vẩy nước quét nhà trong phòng đều đứng lên, nhìn chằm chằm vào Giang Lâm Nguyệt như hổ đói rình mồi.

"Dám hãm hại thế tử phu nhân, chỉ bằng ngươi cũng xứng?"

Tỳ nữ đang nắm chặt cổ tay nàng ta châm chọc khıêυ khí©h. Ngay từ đầu các nàng còn không biết nàng ta là cái mặt hàng gì, mấy ngày kế tiếp, các nàng đã thăm dò lai lịch của nàng ta, ngoại trừ khinh thường thì càng nhiều hơn chính là phẫn nộ.

Cố Nam Chi quản lý nhà mấy năm này, người làm trong phủ bất kể ai gặp phải việc khó khăn, nàng đều đưa tay hỗ trợ không chút nào keo kiệt, thử hỏi trong phủ ai chưa từng nhận ân huệ của nàng!

"Ngươi thả ta ra."

Giang Lâm Nguyệt cực lực muốn rút tay của mình về.

"Ngươi muốn ăn cũng có thể."

Tỳ nữ cách nàng ta gần nhất đoạt lấy màn thầu trong tay nàng ta, lạnh lùng ném xuống đất, còn cật lực đạp đạp mấy phát, trên bánh bao tuyết trắng nhiều thêm mấy cái dấu chân màu xám.

Hiện tại ngay cả mấy cái tỳ nữ thô thiển cũng dám cưỡi lên trên đầu nàng ta làm mưa làm gió, Giang Lâm Nguyệt tức giận lên đến đỉnh điểm, hung hăng hất cái tay đang nắm chặt nàng ta ra:

"Các ngươi không nên hϊếp người quá đáng."

"Chúng ta chính là khi dễ ngươi đó, một thứ thấp hèn bại hoại, chẳng qua cho sữa Khiêm thiếu gia mấy ngày, đã thật sự đề cao bản thân mình rồi, cũng không tự nhìn lại một chút ngươi thì tính là thứ gì?"

"Còn dám khi dễ thế tử phu nhân, ta thấy ngươi là đã sống đủ rồi, cũng chính là thế tử phu nhân nhân từ, đổi thành người khác đã sớm đem ngươi bán cho Câu Lan Viện rồi."

"Ngươi không phải muốn ăn màn thầu sao? Ăn cho ta."

Năm sáu tỳ nữ như ong vỡ tổ xông lên, đem Giang Lâm Nguyệt đè ngã xuống mặt đất. Một tỳ nữ nhặt cái màn thầu lên trên đất, mạnh bạo nhét vào trong miệng nàng, ta:

“Ta để ngươi một lần ăn cho đủ."

Các tỳ nữ còn lại phân ra mấy người canh giữ.

"Ăn hết một cái màn thầu làm sao mà đủ? Không bằng lại thưởng cho nàng ta một bát cháo."

Một tỳ nữ múc thêm một chén cháo hoa nóng hôi hổi nữa, tay bưng bát từ từ nghiêng xuống, cháo hoa đậm đặc tất cả đều đổ lên trên đầu Giang Lâm Nguyệt.

"A......"

Giang Lâm Nguyệt bị bỏng hét ầm lên, hai tay nàng ta gắt gao ghim chặt trên mặt đất, con ngươi âm lãnh giống như đã ngưng luyện từ độc, hung tợn nhìn chằm chằm những người đã khi nhục nàng ta:

"Cút đi, đều cút hết đi cho ta, các ngươi chờ đó cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua các ngươi......"

Đợi đến ngày nàng ta trở mình lại, chính là ngày chết của bọn người này.

"Có cháo, có màn thầu, không có đồ ăn làm sao được chứ?"

Lại có một tỳ nữ quay người bưng một đĩa đồ ăn từ trên bàn, quay đầu ụp ngay trên mặt Giang Lâm Nguyệt.



Màu nâu của nước đồ ăn chảy khắp mặt nàng ta, hỗn hợp muối cùng chất béo kí©h thí©ɧ khiến ngay cả con mắt nàng ta đều thể không mở ra được. Nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, đám người lớn tiếng cười nhạo nói:

"Ha ha ha...... Đáng đời."

Khuôn mặt Giang Lâm Nguyệt vặn vẹo, nàng ta gắt gao siết chặt nắm đấm, chậm rãi mở mắt ra, dùng đôi mắt đỏ ngầu kia nhìn thật kỹ, khắc thật sâu vào trong lòng từng gương mặt đang chế giễu ở trước mặt nàng ta. Nước mắt tủi nhục thuận theo khóe mắt của nàng ta lăn dài xuống.

"Trừng cái gì trừng, như thế nào, không đủ ăn sao?"

Một bà tử đã có tuổi, lại cầm một cái bánh bao nhét vào bên trong miệng Giang Lâm Nguyệt.

Các nàng mặc dù chán ghét Giang Lâm Nguyệt, nhưng cũng rất có chừng mực, chỉ làm nhục nàng ta một phen, cũng không có thật sự làm tổn thương nàng ta, cười nhạo Giang Lâm Nguyệt một hồi, các nàng liền tản ra.

Giang Lâm Nguyệt lấy màn thầu đang bị nhét vào bên trong miệng ra, chậm rãi từ dưới đất bò dậy. Nàng ta trốn vào trong một góc, lấy tay áo lau đi vệt dầu tràn trên mặt, nước mắt tủi nhục rơi xuống, buộc bản thân ăn từng miếng từng miếng một cái màn thầu trong tay.

Nàng ta nhớ Khiêm ca nhi, nhớ Bùi Lạc Bạch, càng muốn chạy khỏi nơi này.

Tất cả những chuyện đã xảy ra ở đây rất nhanh đã truyền vào tai Cố Nam Chi. Sau khi nàng nghe nói, chỉ lạnh lùng cười cười, cái này vẫn còn xa xa không đủ, nàng quay đầu phân phó Thu Từ một câu.

Thu Từ đi ra một chuyến.

Ban đầu không thấy Giang Lâm Nguyệt, Khiêm ca nhi còn hỏi vài câu, Cố Nam Chi dỗ dành thằng bé vài câu, cộng thêm chuyển dời sự chú ý của thằng bé, lúc này mới mấy ngày, hắn đã không nhắc đến Giang Lâm Nguyệt nữa, phảng phất giống như đã quên đi nàng ta vậy.

Quả nhiên, người có lòng dạ lang sói thì đối với ai cũng đều không ngoại lệ.

Hai bà tử trông giữ Giang Lâm Nguyệt kia, một người trong đó đi ra ngoài một chuyến, có điều rất nhanh đã trở về.

Cố Nam Chi chưa từng khắt khe, chèn ép hạ nhân trong phủ, dù là tỳ nữ vẩy nước quét nhà thấp kém nhất, trong phòng đều có chậu than.

Đến lúc ban đêm yên tĩnh, chờ sau khi tất cả mọi người đã ngủ, Giang Lâm Nguyệt lặng lẽ mở mắt ra. Thấy hai bà tử trông coi nàng ta cũng đã ngủ giống như lợn chết, đáy mắt nàng ta hiện lên một tia cười lạnh, rón rén bò xuống giường tập thể. Để phòng ngừa khiến các nàng giật mình tỉnh giấc, nàng ta ngay cả giày cũng không dám mang, đi chân trần cẩn thận từng li từng tí bước ra ngoài.

Còn cứ đợi ở chỗ này nữa, nàng ta sẽ điên.

Nghe động tĩnh truyền đến từ phía sau, hai bà tử trông coi nàng ta yên lặng không tiếng động mở mắt ra, hai người bèn nhìn nhau cười, tất cả đều giả bộ như chưa từng phát hiện.

Giang Lâm Nguyệt thuận lợi chạy ra ngoài, nàng ta ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám, dùng sức đè nén ngực, vừa bước mấy bước vừa quay đầu lại, đi từng bước nhỏ, tránh né người khác vội vàng hấp tấp đi đến tiền viện.

Đêm tuyết rơi lạnh giá, chỉ có mấy ngọn đèn đỏ chập chờn trong gió, phát ra ánh sáng yếu ớt.

Giang Lâm Nguyệt rời đi vội vàng căn bản không có phát hiện, chẳng biết lúc nào sau lưng đã có thêm một cái bóng màu đen.

Hạ nhân Hầu phủ thật sự là vô cùng nịnh nọt, nàng ta đem toàn bộ số bạc mình có đều kín đáo đưa cho người hầu thủ vệ mới thuận lợi bước vào tiền viện.

Bùi Lạc Bạch đã nghỉ ngơi, nghe động tĩnh bên ngoài hắn bỗng nhiên mở mắt ra. Khoác lên bộ y phục, mở cửa, một tay nắm được Giang Lâm Nguyệt kéo vào, hạ thấp giọng hỏi:

"Nàng tại sao lại tới đây? Không phải bảo nàng sống yên ổn đợi tại hậu viện sao?"

Không sai, Bùi Lạc Bạch mặc dù không có đi gặp nàng ta, nhưng lại có lời để cho người hầu cho nàng ta qua. Cố Nam Chi mới náo loạn một màn như thế, để nàng ta những ngày này an phận một chút, hắn sẽ nghĩ biện pháp.

Nói thì nói như thế, nhưng hắn cũng không làm cái gì cả, những ngày này một mực chờ đợi tin tức tốt của Cố Văn Hạc, hiện tại đang trong lúc mấu chốt, hắn bất kể như thế nào cũng không dám gây sự với Cố Nam Chi.

"Hiển ca ca, ta một ngày cũng chờ không nổi nữa, ta ngày ngày đói bụng, làm những chuyện vẩy nước quét nhà nặng nhọc kia thì cũng thôi đi, những ả tiện tỳ kia còn cùng nhau ức hϊếp ta, khẳng định là tiện nhân Cố Nam Chi kia sai sử bọn họ, ta thật sắp sống không nổi nữa rồi, cầu xin chàng mau mau cứu ta, ta, ta quỳ xuống cầu xin chàng."



Giang Lâm Nguyệt nặng nề quỳ gối trước mặt Bùi Lạc Bạch, nắm lấy vạt áo của hắn, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống mặt đất.

"Nguyệt nhi nàng đứng dậy trước rồi nói."

Bùi Lạc Bạch thấy nàng ta vô cùng gầy gò, tim hắn ẩn ẩn có chút đau nhức, đưa tay đỡ nàng ta dậy, Giang Lâm Nguyệt lại nhất định không chịu:

"Hiển ca ca, nếu chàng không đáp ứng đem ta và Khiêm ca nhi đem tới tiền viện, ta sẽ quỳ mãi không dậy."

Bùi Lạc Bạch có chút khó khăn, nàng ta không dễ chịu, chẳng lẽ hắn lại tốt hơn sao? Thánh chỉ kế tục tước vị một ngày không hạ xuống, hắn sẽ trở thành trò cười của kinh đô, vì hắn, nàng ta chẳng lẽ không thể nhẫn nhịn một chút sao?

Trên mặt hắn ta lo lắng, Giang Lâm Nguyệt lại chưa từng để ý đến, nàng ta đắm chìm trong nỗi thống khổ và trong sự tuyệt vọng của bản thân, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn:

"Mẹ con tách rời khiến người ta ruột gan đứt từng khúc, ta muốn dẫn Khiêm ca nhi rời đi, chàng lại không chịu, chẳng lẽ Hiển ca ca muốn nhìn ta chết sao?"

Thanh âm nàng ta không thấp.

Nghe nàng ta nói câu nói này, thân ảnh màu đen trên nóc nhà kia bỗng nhiên nhúc nhích.

"Nguyệt nhi nghe lời, trên mặt đất lạnh, nàng đứng dậy trước."

Thấy Bùi Lạc Bạch chính là không chịu nói ra.

Giang Lâm Nguyệt sinh ra hung ác, nàng ta cười khổ một tiếng:

"Hiển ca ca, ta đã hiểu rồi, ta chết ngay bây giờ cho chàng xem."

Nàng ta nói rồi đứng dậy hung hăng chạy đến đâm đầu vào một cây cột.

"Nguyệt nhi."

Bùi Lạc Bạch tranh thủ thời gian ngăn nàng ta lại, hai tay của hắn ôm lại eo của nàng ta, chỉ có thể cam đoan với nàng ta:

"Niên kỷ Khiêm ca nhi cũng không nhỏ, ngày mai ta sẽ bẩm tổ mẫu, đem nó chuyển đến tiền viện, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp đem nàng cùng đến ở chung."

Giang Lâm Nguyệt lúc này mới không còn khóc náo, nàng ta thuận thế rúc vào trong ngực hắn, giọng nói trong veo ngọt ngào như mật:

"Hiển ca ca, ta biết ngay chàng là tốt nhất mà."

Được Bùi Lạc Bạch cam đoan, Giang Lâm Nguyệt mới hài lòng rời đi. Cũng không biết tại sao trên đường trở về, nàng ta luôn cảm thấy có người đi theo sau lưng nàng ta, nàng ta liên tiếp quay đầu, sau lưng lại không có cái gì cả.

Thời điểm đi đến bên hồ, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, trong nội tâm nàng ta vô cùng khẩn trương, bước chân không khỏi tăng nhanh hơn, đi tới một chút nàng ta đột nhiên quay đầu.

"Ta thật đúng là tự mình dọa mình."

Thấy phía sau trống rỗng cái gì cũng không có, nàng ta không khỏi có chút tự giễu.

"Phù phù......"

Ngay tại khi đó, phía sau có một đôi tay, hung hăng đẩy nàng ta một cái.