Chương 39: Thư Hòa Ly

Editor: Khả Kỳ

Nói xong, nàng phẩy tay áo bỏ đi, bóng lưng tinh tế lạnh lùng khϊếp người.

Bùi Lạc Bạch lập tức có chút hoảng hốt.

Lão phu nhân có chút không tin, bà ta lại nhẫn nại tính tình hỏi Khiêm ca nhi nhiều lần, hỏi tới hỏi lui đều là Giang Lâm Nguyệt người làm mẹ này lại hại thân nhi tử của mình.

"Con xem cho thật kỹ một chút, đây chính là người mà con đặt ở đầu quả tim."

Bà ta tức hổn hển trừng Giang Lâm Nguyệt một cái, nhớ tới bọn họ mới vừa rồi là làm sao chà đạp Cố Nam Chi. Bà ta đây là sắp tức đến ói máu:

"Ta ngược lại muốn xem xem chuyện hôm nay, con chuẩn bị kết thúc như thế nào?"

Mặc kệ, bà ta cũng mặc kệ, ai làm ra cục diện rối rắm này thì người đó tự mình thu dọn đi.

Bà ta mang theo Lỗ ma ma rời đi.

Triệu thị cũng bực tức giậm chân:

"Lạc Bạch à Lạc Bạch! Con không phải nói nàng ta thiện lương nhất sao? Ngay cả thân nhi tử của mình cũng hạ thủ được, nàng ta thật đúng là thiện lương nha!"

"Chi Chi, con chờ mẫu thân một chút......"

Bà ta lạnh lùng liếc Giang Lâm Nguyệt một cái, đứng dậy liền đuổi theo Cố Nam Chi. Chuyện này đến cuối cùng là bọn họ đuối lý, vô luận như thế nào đều phải đem nàng trấn an lại, đem chuyện này đè xuống.

Bọn họ vừa đi xong Bùi Lạc Bạch liền gọi người đem Khiêm ca nhi ôm đi. Mấy người hầu canh giữ ở cổng, trong phòng chỉ còn hai người là hắn và Giang Lâm Nguyệt. Ánh mắt của hắn rất bức người, Giang Lâm Nguyệt bị hắn nhìn, không tự giác lui về phía sau.

"Hại Khiêm ca nhi đúng là nàng, nàng nói cho ta biết vì sao?"

Hai đầu lông mày của hắn chỉ còn phẫn nộ, cũng không còn ôn nhu ngày xưa, giọng điệu lạnh lẽo khiến Giang Lâm Nguyệt kinh hãi. Nàng ta mấp máy cánh môi, làm ra bộ dáng ngày xưa Bùi Lạc Bạch thích nhất, yếu đuối vô tội, sở sở động lòng người.



"Hiển ca ca......"

Loại chuyện này tất nhiên là đánh chết cũng không thể nhận, nàng ta há mồm liền muốn giảo biện, lại bị Bùi Lạc Bạch lạnh lùng vô tình cắt ngang:

"Đã đến lúc này rồi, nàng còn muốn giảo biện sao?"

Bùi Lạc Bạch đột nhiên nhớ đến một chuyện, hắn một hơi nắm lấy cánh tay Giang Lâm Nguyệt, dùng sức thật mạnh đến mức Giang Lâm Nguyệt lên tiếng kêu đau, nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào:

"Lần trước chuyện Khiêm ca nhi bị dẫn dụ phát tác chứng dị ứng, cũng là nàng làm a! Phụ sự tín nhiệm của ta đối với nàng như vậy, vì nàng ta không tiếc chống đối tổ mẫu, nàng chính là hồi báo ta như thế sao?"

"Khiêm ca nhi là cốt nhục thân sinh của nàng, nàng làm sao lại xuống tay được vậy?"

"Hiển ca ca......"

Đối mặt với Bùi Lạc Bạch đang bị tơ máu tràn đầy con ngươi, tim Giang Lâm Nguyệt thình thịch nhảy một cái, sóng mắt nàng ta lưu chuyển, trong lúc nhất thời tâm tư suy đi tính lại cả nghìn lần, thay đổi thành dáng vẻ thương tâm gần chết, nước mắt từng giọt từng giọt lớn lăn xuống, có mấy giọt rơi vào trên mu bàn tay Bùi Lạc Bạch.

"Hiển ca ca, chàng cho rằng ta nguyện ý hại Khiêm ca nhi sao? Nhìn thấy Khiêm ca nhi khó chịu, ta đều đau lòng hơn so với bất luận kẻ nào."

"Nhưng ta có biện pháp nào chứ? Ta đã cầu xin chàng, Cố Nam Chi nàng ta bá chiếm Khiêm ca nhi, không cho ta gặp thằng bé, Khiêm ca nhi là ta mười tháng hoài thai sinh ra, càng là ta từ nhỏ một tay nuôi lớn, thằng bé chưa hề rời khỏi ta một ngày, ta nhớ nó đến sắp nổi điên luôn rồi, ta muốn để chàng đem ta cùng Khiêm ca nhi chuyển đến tiền viện, nhưng chàng đã nói như thế nào, vì vậy ta cũng đã đi cầu xin phu nhân."

"Ta tuyệt vọng, không ai nhìn thấy, ta chỉ muốn cùng hài tử của ta ở bên nhau, đây là sai sao?"

"Hiển ca ca, ta không cần cái gì cả, chỉ muốn ở chung cùng Khiêm ca nhi thôi, ta van chàng, thả mẹ con chúng ta rời khỏi Hầu phủ đi! Chàng là Thừa Ân Hầu thế tử, còn nhiều nữ nhân nguyện ý sinh con cho chàng, cầu xin chàng thả chúng ta đi đi!"

Giang Lâm Nguyệt đẩy Bùi Lạc Bạch ra, nàng ta lui lại một bước, quỳ trước mặt hắn, than thở khóc lóc cầu khẩn hắn.

Rời đi?

A, không lấy lại thứ thuộc về nàng ta, nàng ta thề không bỏ qua.



Nàng ta biết rõ như thế nào mới có thể để cho Bùi Lạc Bạch mềm lòng.

Quả nhiên, nghe được nàng ta nói muốn dẫn Khiêm ca nhi rời đi, Bùi Lạc Bạch lập tức hoảng hồn. Hắn tỏ vẻ áy náy, đưa tay đỡ Giang Lâm Nguyệt dậy, chăm chú ôm vào trong ngực:

"Nguyệt nhi, thật xin lỗi, đoạn thời gian này là ta sơ sót nàng cùng Khiêm ca nhi. Ta không biết, nàng ở Hầu phủ này vậy mà trải qua nhiều khổ sở như vậy. Cố Nam Chi ả độc phụ đó vậy mà không cho nàng gặp Khiêm ca nhi, ta sẽ mau chóng để nàng cùng Khiêm ca nhi chuyển đến tiền viện, xin nàng không nên rời bỏ ta có được hay không?"

"Những điều ta làm hết thảy cũng là vì nàng cùng Khiêm ca nhi, chờ sau khi ta thành công kế tục tước vị, nàng chính là Thừa Ân Hầu phu nhân, chuyện hứa hẹn với nàng, ta chưa hề quên, xin nàng lại cho ta một cơ hội có được hay không?"

"Hiển ca ca......"

Đáy mắt Giang Lâm Nguyệt hiện lên một tia cười đã đạt được ý định. Nàng ta khóc òa đổ vào trong ngực Bùi Lạc Bạch, nước mắt nóng hổi ướt nhẹp vạt áo của hắn, làm cho tim hắn thương yêu không dứt.

Hai người đang lúc chàng chàng thϊếp thϊếp.

Cố Nam Chi sai người mang đến cho Bùi Lạc Bạch một phong thư hòa ly. Bùi Lạc Bạch nhìn thấy thì đau cả đầu, đây là Cố Nam Chi không thể an phận một chút, mặt mày hắn âm trầm:

"Nàng ta hiện tại đang ở đâu?"

Giang Lâm Nguyệt cũng nhìn thấy phong thư hòa ly kia, trong lòng nàng ta khẽ động. Cứ để nàng làm loạn, nàng huyên náo càng lợi hại, càng sẽ chọc cho hắn đến phiền chán, Giang Lâm Nguyệt mới có thể có cơ hội thừa lúc vắng mà vào.

Biết được Cố Nam Chi mang theo Hạ Linh và Thu Từ chuẩn bị rời đi, Bùi Lạc Bạch buông Giang Lâm Nguyệt ra, cất bước rời đi.

Cố Nam Chi ném thư hòa ly muốn đi, cái này còn gì phải nói?

Lão phu nhân và Triệu thị nhận được tin tức, đã mang người đi cản nàng lại.

Chờ đến lúc Bùi Lạc Bạch đuổi tới, hai người đã đem Cố Nam Chi ngăn ở cửa chính, chết sống không cho nàng rời đi.

"Lạc Bạch con đã đến rồi, con nhanh đi khuyên nhủ Chi Chi đi! Chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, sao lại nháo đến tình trạng này?"

Thấy hắn tới, lão phu nhân giống như đã trông thấy cứu tinh, không ngừng hướng về phía hắn nháy mắt, để hắn bất luận như thế nào cũng phải giữ lại Cố Nam Chi.