Chương 37: Là Ta Nhìn Lầm Ngươi

Editor: Khả Kỳ

Lão phu nhân lộ vẻ mặt vui mừng, để Lỗ ma ma đỡ bà ta dậy, nhìn Cố Nam Chi nói:

"Ngươi đi theo ta."

Nàng cũng không tin lời của Đào ma ma, dưới cái nhìn của bà ta nhất định là Cố Nam Chi đã mua lại bọn họ từ trước rồi, hừ, người lớn sẽ nói dối, tiểu hài tử còn sẽ nói dối hay sao?

Bà ta muốn nghe chính miệng Khiêm ca nhi nói, để Cố Nam Chi tâm phục khẩu phục.

Cố Nam Chi đi theo phía sau bà ta, một đoàn người đi vào trong phòng Khiêm ca nhi.

"Tằng tổ mẫu, tổ mẫu, phụ thân......"

Khiêm ca nhi ỉu xìu yếu ớt nằm ở trên giường, mặc dù đã hạ sốt, nhưng bị bệnh một trận, khuôn mặt nhỏ đã trở nên trắng bệch, nhìn thấy khiến cho người ta lo lắng.

Đối mặt với Cố Nam Chi, ánh mắt của thằng bé có chút trốn tránh, thanh âm rõ ràng thay đổi thấp xuống, giống như mang theo e ngại:

"Mẫu thân!"

Lão phu nhân lạnh lùng nghiêng qua Cố Nam Chi một cái, nhìn thấy thái độ Khiêm ca nhi đối với nàng không? Đã như thế này, nàng còn dám nói không có khắt khe, ức hϊếp Khiêm ca nhi. Bà ta hoàn toàn đã quên trước đó trong lòng mình ghét bỏ Khiêm ca nhi như thế nào, giờ này lại ngược lại là đau lòng:

"Ai u! Ca nhi của ta, con chịu khổ rồi, mau để tằng tổ mẫu xem một cái."

Trông vô cùng dối trá.

Triệu thị cũng lại ôm thằng bé:

" Ca nhi của ta."

Bà ta liếc xéo Cố Nam Chi một cái, rồi lại nói tiếp:



"Đều là tổ mẫu không biết nhìn người, mới hại ca nhi của chúng ta chịu khổ."

Nói rồi hốc mắt đều đỏ lên.

"Khiêm ca nhi con cảm thấy thân thể như thế nào?"

Bùi Lạc Bạch một mặt lo lắng, dừng một chút lại nói:

"Những ngày này mẫu thân con đối xử với con như thế nào, lần này làm sao lại bị bệnh vậy? Con cứ nói thật, đừng sợ, phụ thân sẽ làm chủ cho con."

Giang Lâm Nguyệt đang canh giữ ở trước giường Khiêm ca nhi, nghe Bùi Lạc Bạch lời nói này trong lòng nàng ta nóng lên, vội vàng cho Khiêm ca nhi một ánh mắt, đừng quên mẹ đã dạy con như thế nào, con tranh thủ thời gian cứ y như vậy mà nói nha!

Hai tay Khiêm ca nhi chăm chú níu lấy chăn gấm, ánh mắt thằng bé như có như không hoảng loạn khi nhìn về phía Cố Nam Chi, trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt. Thằng bé không muốn nói mẫu thân không tốt, những ngày này đi theo bên cạnh mẫu thân, thằng bé trải qua rất vui vẻ, so với ở chung với mẹ còn vui hơn, chỉ là, mẫu thân cái gì cũng có, còn mẹ thì chỉ có mình hắn, hắn không thể để cho mẹ thất vọng.

Nhưng thằng bé lại cảm thấy rất có lỗi với mẫu thân, thế là hắn oa một tiếng khóc lên, đem những gì Giang Lâm Nguyệt dạy hắn, một mạch tất cả đều nói ra:

"Mẫu thân chỉ ở trước mặt người khác mới tốt với con, sau lưng người khác, người không cho con ăn, không cho con uống, còn không cho con gặp nhũ mẫu, trong đêm còn để cho con nằm trên mặt đất đi ngủ, con rất lạnh, bị cóng đến toàn thân phát run, mẫu thân đều không cho con lên giường."

Thật sự là một chữ cũng không thiếu khiến Giang Lâm Nguyệt vui sướиɠ muốn điên luôn rồi, nhưng còn phải tiếp tục diễn kịch. Nàng ta bịch một tiếng quỳ gối trước mặt lão phu nhân, than thở khóc lóc:

"Cầu xin lão phu nhân làm chủ cho Khiêm thiếu gia a!"

"Cố Nam Chi sao ngươi lại dám? Khiêm ca nhi vẫn chỉ là một đứa bé, thằng bé làm phiền ngươi cái gì? Lương tâm của ngươi để chó ăn sao? Người đâu! Cầm giấy bút, Lạc Bạch ngươi bây giờ liền đem nàng hưu bỏ, Hầu phủ chúng ta không thể chứa loại độc phụ này được."

Nghe Khiêm ca nhi nói xong, Triệu thị lập tức nổi trận lôi đình, hận không thể hiện tại nhào tới đem Cố Nam Chi xé ra.

Khiêm ca nhi thế nhưng là cháu trai ruột thịt của bà ta, ai cho nàng lá gan để nàng dám đối xử với Khiêm ca nhi như thế.

"Cố Nam Chi, là ta nhìn lầm ngươi, Cố gia các ngươi cũng coi như danh môn thanh lưu, ngươi quả thực đã điên rồi, Lạc Bạch, còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy mẫu thân ngươi nói sao? Hôm nay nói cái gì cũng phải đem cái này độc phụ hưu bỏ."

Lão phu nhân cũng không thể nhịn được nữa, loại độc phụ này Bùi gia bọn họ cũng không dám giữ lại. Ở kinh đô thế gia lớn hơn Cố gia nhiều vô số kể, Bùi gia bọn họ cũng không phải là không có Cố Nam Chi không được, cùng lắm thì lại tìm cho Lạc Bạch một danh môn quý nữ.



Bùi Lạc Bạch cũng tin Khiêm ca nhi, hai mắt hắn như ngâm hàn băng trong mỗi câu mỗi chữ:

"Cố Nam Chi ngươi làm ta quá thất vọng rồi."

Người hầu đã lấy ra giấy bút mực nghiên, đưa tới trước mặt hắn.

Nghe thấy lời nói của lão phu nhân và Triệu thị, Giang Lâm Nguyệt vô cùng kích động, tim đập nhanh như sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài. Nàng ta nhìn trừng trừng Bùi Lạc Bạch, chàng còn không mau mau viết thư hưu thê đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Hay là chàng không đành lòng cho nữ nhân này, đừng quên nữ nhân này đối xử với con của chàng như thế nào!

Hạ Linh và Thu Từ tiến lên thay nàng bất bình giải thích:

"Khiêm thiếu gia, người sao có thể nói xấu thế tử phu nhân như vậy? Thế tử phu nhân đối xử với người như thế nào, các nô tì đều nhìn thấy rõ, ngài ấy lúc nào không cho người ăn, không cho người uống, còn để người nằm ngủ trên mặt đất?"

Cố Nam Chi biểu hiện rất bình tĩnh, Khiêm ca nhi là cái tính tình gì, nàng đã sớm kiến thức qua, vong ân phụ nghĩa thì hắn vẫn luôn làm rất tốt.

"Cố Nam Chi, niệm tình ngươi vì Hầu phủ vất vả sáu năm, không có công lao cũng cũng có khổ lao, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi còn muốn ở lại Hầu phủ, thì tự xin làm thϊếp đi."

Bùi Lạc Bạch một bộ dáng cao cao tại thượng, tự cho là mười phần rộng lượng, đối với Cố Nam Chi càng là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Hắn thật tình không biết bộ mặt này của hắn làm Cố Nam Chi buồn nôn muốn chết luôn rồi.

Tự xin làm thϊếp?

Hắn làm sao có mặt mũi nói ra lời như vậy, còn bày ra một bộ dáng thi ân vượt qua pháp luật. Như thế nào, nàng có phải là nên cảm động đến rơi nước mắt, có phải đều nên thấy thật có lỗi với lòng hảo tâm này của hắn.

Nàng lành lạnh quét mắt nhìn hắn một cái, đi thẳng tới trước giường Khiêm ca nhi, trên mặt một điểm tức giận đều không có, ngược lại cười nhẹ nhàng nhìn hắn:

"Khiêm ca nhi, con quên mẫu thân kể cho con một câu chuyện xưa sao? Tiểu hài tử là không thể nói dối, mẫu thân hỏi con một lần nữa, mẫu thân đối xử với con thật sự có xấu đến như vậy không? Không cho con ăn, không cho con uống, còn để con ngủ ở sàn nhà?"

Nói rồi nàng lườm Giang Lâm Nguyệt một cái:

"Hay là có người nào dạy con nói như vậy?"