Chương 20: Nếu Chi Chi Có Tâm Tư Hòa Ly

Editor: Khả Kỳ

"Tổ mẫu......"

Bùi Lạc Bạch còn muốn nói thêm cái gì thì lão phu nhân đã trầm giọng cắt lời hắn:

"Ngày nhận con thừa tự, con muốn cho tất cả mọi người đến Hầu phủ xem trò cười sao?"

Đôi con ngươi đυ.c ngầu của bà ta lướt qua một tia âm u, là bà nghĩ sai rồi. Chi Chi là đứa dễ nắm trong tay không phải giả, nhưng phụ huynh nàng ta lại cực kì khó chơi. Tuy nói nhận con thừa tự dòng dõi là chuyện của Bùi gia bọn họ, nhưng cuối cùng lại chạm đến lợi ích của Chi Chi.

Lạc Bạch vứt lại một mình Chi Chi ở tiệc cưới, đã khiến phụ thân huynh trưởng của nàng cực kỳ bất mãn, lần này Lạc Bạch lại để cho Chi Chi trở về lại mặt một mình, thực sự là quá không nên rồi, chỉ là lúc này nói cái gì cũng đã trễ rồi.

Bùi Lạc Bạch biết hiện giờ đón người về sợ là không dễ, nhưng dù sao cũng phải nhẫn nại tính tình dỗ dành nàng ta hai câu là được rồi, nàng ta không phải chính là muốn để hắn dỗ dành như vậy sao?

Ai có thể nghĩ tới, đến cổng lớn Cố gia, hắn mới vừa xuống xe ngựa liền bị người hầu của Cố gia ngăn lại, dù cho nói gì cũng không cho hắn vào.

"Các ngươi mở to hai mắt nhìn cho kỹ, ta là cô gia của nhà các ngươi, thế tử Thừa Ân Hầu phủ Bùi Lạc Bạch, các ngươi tính là thứ gì cũng dám cản ta, còn không mau tránh ra."

Sắc mặt hắn âm trầm gần như sắp vắt ra nước, trong lòng càng ôm một bụng lửa sôi sụt.

"Cô gia cái gì? Ta như thế nào lại không biết."

Ngay lúc hắn đang phát uy, Cố Nam Sơn đi ra, trên người mặc một cái áo khoác màu đen, giống như cười mà không phải cười, giọng mỉa mai nhìn Bùi Lạc Bạch.

"Lạc Bạch gặp qua a huynh......"

Bùi Lạc Bạch lập tức thu liễm sự tức giận trên mặt, tiến lên hành lễ với hắn.

Cố Nam Sơn đột ngột nghiêng người, Bùi Lạc Bạch hành lễ một mình, sắc mặt hắn hơi cương cứng:

"A huynh, Chi Chi đâu rồi? Ta là tới đón nàng về nhà."

Cố Nam Sơn cũng không để ý tới hắn, mặt mày xa cách lạnh lùng, đi chuyển xung quanh hai vòng, sau đó tỏ vẻ bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ:

"A! Thì ra ngươi chính là tên kia, cái đồ hỗn trướng đem Chi Chi ném lại một mình ở tiệc cưới nha!"

Bụp!

Hắn đang nói đột nhiên xuất thủ, một quyền nện lên trên mặt Bùi Lạc Bạch.



Bị đánh bất ngờ khiến hắn lảo đảo một cái, mém chút té lăn xuống mặt đất, trong miệng bỗng dưng dâng lên mùi vị tanh ngọt. Bùi Lạc Bạch đã bao giờ trải qua loại khuất nhục này, hơn nữa cho tới bây giờ hắn đều thấy chướng mắt Cố Nam Chi. Cái khuất nhục này lại là vì nàng ta mà nhận lấy. Hắn đỏ mắt phẫn nộ nhìn Cố Nam Sơn, ngay cả a huynh cũng không gọi.

"Cố Nam Sơn ngươi không nên quá phận."

"Làm sao mới như thế này mà quá phận rồi à? So với chuyện ngươi đã làm đối với Chi Chi, ngươi không cảm thấy ta đối với ngươi đã rất nhân từ sao? Đây đều là ngươi nợ Chi Chi."

Cố Nam Sơn hôm nay cũng không có chuẩn bị giảng đạo lý với hắn. Bùi Lạc Bạch mặc dù đi lên chiến trường, nhưng với công phu mèo cào kia của hắn trước mặt Cố Nam Sơn căn bản không đáng chú ý. Hắn đánh mỗi một quyền đều vào chỗ đau của Bùi Lạc Bạch, ngoại trừ quyền thứ nhất nện ở trên mặt hắn là bên ngoài, những cái khác đều rơi vào trên người hắn ta.

Hắn xuống tay hai ba cái đã đánh cho Bùi Lạc Bạch ngã lăn xuống mặt đất, người hầu một bên cũng không dám tiến lên ngăn cản.

Bùi Lạc Bạch bị thương ngã trên mặt đất dậy không nổi, xung quanh vây đầy bách tính xem náo nhiệt. Cố Nam Sơn nhìn hắn cười lạnh thành tiếng:

"Nghe nói ngươi muốn nhận hài tử làm con thừa tự, ngươi tuổi quá trẻ mà nhận hài tử làm con thừa tự cái gì chứ, đừng có cùng ta nói cái gì mà đại nghĩa, ngươi cũng xứng? Để ta đoán xem, không phải là ngươi ở bên ngoài làm ra đứa con riêng đi!"

Bùi Lạc Bạch vừa được hai người hầu đỡ lên, nghe Cố Nam Sơn nói, trong lòng của hắn lộp bộp một tiếng, trên mặt lại cực lực duy trì bình tĩnh, chẳng lẽ bọn họ biết cái gì?

Không, tuyệt không có khả năng, việc này cực kỳ bí ẩn, người duy nhất biết chuyện, đã......

Đúng, Cố Nam Sơn nhất định là đang lừa hắn.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ bọn họ đã hoài nghi hắn.

Chẳng lẽ cũng là bởi vì bọn họ có điểm hoài nghi, nên mới không cho Cố Nam Chi trở về?

Chỉ trong nháy mắt thoáng qua, Bùi Lạc Bạch đã suy nghĩ rất nhiều.

Bách tính vây xem xì xào bàn tán:

"Cao môn đại hộ như loại này, coi trọng nhất là đích thứ tôn ti, làm sao có thể để hài tử của một đứa con thứ được nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa dòng chính, nếu nói trong này không có mờ ám, ai mà tin đâu!"

"Dù sao ta là không tin, bởi vì nếu đổi thành ta, tuyệt đối sẽ không làm như vậy."

"Sẽ không phải đứa bé kia chính là của thế tử chứ! Dù sao hắn ở biên quan sáu năm, làm ra đứa bé cũng không có gì kì lạ."

......"



Nghe bọn họ nghị luận, sắc mặt Bùi Lạc Bạch trận trận trắng bệch, nếu chỉ là Cố Nam Sơn hoài nghi thì cũng thôi đi, luôn có biện pháp giải quyết, chờ hắn đem Cố Nam Chi dỗ dành cho tốt, hết thảy vấn đề tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhưng nhiều miệng nhiều người xói chảy vàng, bọn họ nói kiểu này, giả đều sẽ biến thành thật, huống hồ......

Tâm tư hắn kiên định, mặt mũi tràn đầy ủy khuất có thể so với Đậu Nga:

"A huynh, huynh oan uổng ta, Khiêm ca nhi là hài tử của thứ huynh ta, cha mẹ của thằng bé đã mất, ta niệm tình thằng bé đáng thương, thứ huynh kia của ta lại là vì nước hi sinh, mới nghĩ đến đem thằng bé nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của ta."

"Nếu như nó vốn là hài tử Bùi gia các ngươi, còn cần đến việc nhận làm con thừa tự sao? Ngươi đem cái lý do thoái thác này đi lừa gạt ai đây? Ngươi hỏi xem bọn họ có tin không?"

Cố Nam Sơn lạnh lùng chế giễu lên tiếng, chuyện mỗi ngày hắn làm được chính là thẩm vấn phạm nhân, có thể nói từng câu từng chữ như châu như ngọc, trực tiếp chỉ ra điểm mấu chốt.

Bách tính vây xem đều nhao nhao lắc đầu, tất cả đều dùng ánh mắt chất vấn nhìn Bùi Lạc Bạch, gần như nói thẳng là bọn họ không tin.

Bùi Lạc Bạch có chút hoảng hồn, hôm nay việc này nếu không thể giải quyết thích đáng, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ đem chuyện thân phận Khiêm ca nhi nói ra, dù cho thành công nhận thằng bé làm con thừa tự trên danh nghĩa của hắn, bọn họ vẫn sẽ nghi kỵ thân phận của thằng bé.

"A huynh, huynh nhất định phải đem ta bức bách đến mức này sao?"

Vẻ mặt hắn tỏ ra cực kỳ bi ai, trong lòng lại hung ác, cắn răng nói:

"Không sai, trong đó thật sự có ẩn tình."

Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người ở đây nhao nhao duỗi cổ hóng chuyện.

Liền nghe Bùi Lạc Bạch đè nén thanh âm, chậm rãi nói:

"Chỉ vì ta ở trên chiến trường bị đả thương thân thể, sợ về sau cũng không thể nối dõi tông đường, hiện tại mới nổi lên tâm tư đem Khiêm ca nhi nhận làm con thừa tự danh nghĩa."

Đám người sau khi nghe nói thì kinh hãi.

Ánh mắt nhìn Bùi Lạc Bạch lập tức liền thay đổi.

Không thể nối dõi tông đường?

Vậy không phải là Bùi công công rồi sao?

Hắn vừa nói vừa lung lay như sắp đổ, bộ mặt áy náy không chịu nổi đối mặt Cố Nam Sơn chắp tay thi lễ:

"A huynh, lừa gạt Chi Chi là ta không đúng, chỉ vì việc này quan hệ đến ẩn tật quá khó để mở miệng, nếu Chi Chi có tâm tư hòa ly với ta, ta nguyện ý thành toàn cho nàng."

(ẩn tật: bệnh kín không muốn ai biết)