Editor: Khả Kỳ
Buổi chiều, Cố Nam Chi cùng với phụ thân, a huynh, còn có tẩu tẩu, tiểu chất nhi cùng nhau dùng cơm tối. Người một nhà vây quanh cái bàn tròn, cười cười nói nói, đặc biệt là tiểu chất nhi vừa đầy ba tuổi, dùng giọng nói ngọng ngịu của tuổi thơ chọc cho mọi người cười hi hi ha ha.
Cố Nam Chi không nhớ rõ mình đã bao lâu rồi không có cười nụ cười thoải mái như vậy, lâu như cả một cuộc đời vậy. Đáy mắt nàng hiện lên một tia tự giễu, những ngày giống như thế này không tốt sao? Nàng vì sao lại nghĩ không thông, nhất định phải hạ xuống thấp bé đi bưng lấy chân thúi người khác, cuối cùng lại rơi vào một cái kết cục như vậy.
Trên đường trở về phòng, Hạ Linh và Thu Từ vô cùng lo lắng, hai người không ngừng nhắc lại:
"Tiểu thư, chúng ta thật sự có thể không quay về sao? Lão phu nhân và phu nhân bên đó có khả năng sẽ trách tội không?"
Cố Nam Chi ôm lấy áo lông chồn trên người, nàng giương mắt nhìn về phía trụ băng dưới mái hiên, trong mắt ánh ra một tia sáng lạnh lẽo.
"Đó là chuyện của bọn họ, có liên can gì tới chúng ta? Trước đó là ta đã quá chìu theo bọn họ."
Hạ Linh và Thu Từ nghe nàng nói thì sửng sốt một chút.
Trong phòng tràn đầy hương quýt trong veo, Cố Nam Chi ngửi thấy thì cảm giác tâm tình rất tốt. Sau khi rửa tay xong, nàng uể oải bò lên chiếc ghế dài êm ái, tự mình lột vỏ quýt ra, ngay cả những sợi gân phía trên múi quýt không bỏ đi, nửa híp mắt, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, phe phỡn giống như một con mèo con ngủ gật.
Nàng tâm huyết dâng trào, còn kêu Hạ Linh ném hai trái quýt vào bên trong chậu than, quýt nướng cũng có một hương vị khác.
Hạ Linh và Thu Từ nhìn nhìn nàng, không nhịn được cười.
Buổi chiều, tiểu thư còn mười phần kháng cự quýt do thủ phụ đại nhân đưa tới, trong miệng còn kêu ca, đừng tưởng rằng một giỏ quýt là có thể mua chuộc được lòng người, một lát sau, tiểu thư không ngừng đi vòng quanh giỏ quýt kia, miệng thì nói, ta chỉ ăn một trái.
Sau đó, tưởng chừng như nếu các nàng không để mắt tới, không ngăn lại, tiểu thư sợ là ngay cả cơm tối cũng ăn không nổi.
Đêm khuya thanh tĩnh.
Tạ Nghịch mới trở lại trong phủ, hắn cởi bỏ áo khoác trên người rồi tiện tay quăng ra. Không đợi hắn hỏi, Hoắc Sầm đã nói: "Chủ tử, giỏ quýt còn lại kia có cần đưa vào cung không?"
Tạ Nghịch sững sờ, giương mắt nhìn lại:
"Ai nói phải đưa vào trong cung? Ngươi bây giờ ngược lại là so với người chủ tử như ta đây còn biết đương gia làm chủ, có muốn ta gọi ngươi một tiếng chủ tử luôn hay không?"
Hoắc Sầm sắc mặt cứng đờ, lập tức chắp tay nói:
"Thuộc hạ không dám."
Nhạc Dương cách xa kinh đô đến nỗi dù ra roi thúc ngựa, một đi một về cũng phải gần nửa tháng. Chủ tử đầu tiên là cho người đi đường thủy, sau khi đi đường thủy không thông thì lại đổi sang vận chuyển đường bộ, đi cả ngày lẫn đêm mới chở về được hai giỏ quýt này, mỗi một trái đều tự mình lau sạch sẽ, chẳng lẽ không phải muốn đưa tiến cung sao?
Vết thương trên đầu Tạ Nghịch đã được xử lý. Hắn thản nhiên cầm một trái quýt, đặt ở trong tay nghịch nghịch, một ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt lan tỏa dưới đáy mắt, nhìn như thuận miệng hỏi:
"Vị phu nhân kia, có thích lễ vật bồi tội mà bản quan đưa tới không?"
Trong lòng lại như dây cung bị kéo căng ra, nàng chắc hẳn là thích đi!
Nhắc đến chuyện này Hoắc Sầm liền có chút phát sầu. Hắn vẫn luôn biết chủ tử có chút không bình thường, nhưng không nghĩ tới ngài ấy vậy mà đã biếи ŧɦái đến tình trạng như này. Kêu hắn bò tới trên nóc nhà phu nhân của người ta nghe lén, chỉ muốn biết người ta có thích lễ vật bồi tội ngài ấy đưa đi hay không, như thế nào nếu người ta không thích, ngài ấy còn có thể ép người ta thích sao?
"Đại nhân muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
Tạ Nghịch đặt cả người bên trong mảng ánh sáng mờ nhạt của cây nến, mắt nhíu lại, cười nói:
"Vậy thì phải xem là ngươi muốn sống lâu một chút, hay là muốn tráng niên mất sớm."
Hoắc Sầm chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, hắn đã hiểu, sau đó sinh động như thật nói đến.
“ ......"
Cố Nam Chi chính là có nằm mơ cũng không ngờ tới, lúc nàng đang ôm Cố Nam Sơn khóc lóc ĩ ôi rồi cho người mời đại phu đến, có một người đang nằm sấp trên mái nhà.
Hoắc Sầm nói xong, thấy Tạ Nghịch không có bất kỳ phản ứng nào, trong lòng bắt đầu tự nói thầm: đại nhân nhà bọn hắn chó là thật chó, nhưng mà gương mặt kia vẫn còn rất có thể dọa người, mấy vị tiểu thư, phu nhân, rồi cái gì mà tiểu nương tử kia, người nào thấy ngài ấy mà mặt không đỏ như cái mông đít khỉ đâu, vị phu nhân này vì sao lại sợ ngài ấy như thế chứ?
Mí mắt Tạ Nghịch vẫn không nâng lên, phất tay để hắn lui ra.
Sau khi Hoắc Sầm rời đi, hắn lấy chiếc khăn tay Cố Nam Chi đưa cho hắn ra, nhẹ nhàng vuốt ve, cười khổ một tiếng:
"Nàng chính là nghĩ ta như vậy sao?"
Sáng sớm hôm sau, Bùi gia loạn cả lên.
Tất cả quản sự, bà tử đều tụ tập trước Lãm Nguyệt Các, lớn tiếng la hét ầm ĩ muốn gặp Cố Nam Chi, biết nàng không có ở đây, bọn họ vậy mà nháo đến trước mặt lão phu nhân.
"Lão phu nhân người xem chuyện này phải làm sao đây, thế tử phu nhân không có ở đây, chúng ta cầm đối bài tìm ai chi tiền bạc đây? Thế này thì cả một nhà cũng không thể đều đem miệng treo lên, không ăn không uống đi!"
"Còn có lúc này sắp phải khai tông từ nhận ca nhi làm con thừa tự, cũng phải nghĩ ra biện pháp a."
......"
Mấy cái bà tử lao nhao, làm cho lão phu nhân đau cả đầu, bà đã lâu không để ý tới chuyện trong nhà, trước giờ đã quen thời gian thanh tĩnh trôi qua, đâu ra còn nghe được những chuyện như thế này.
Bà gọi Tống ma ma lấy tiền bạc từ trong kho riêng của bà đưa ra mới đuổi được những bà tử này đi. Nghĩ đến chỉ mới một ngày đã tiêu của bà không sai biệt lắm trăm lạng bạc ròng, bà đau thịt một trận, càng sinh ra oán hận đối với Cố Nam Chi.
"Lão phu nhân uống chén trà nhỏ hạ hoả đi, chắc là thế tử phu nhân rất nhanh sẽ trở lại."
Cố Nam Chi không có nhà hai ngày này, Giang Lâm Nguyệt rảnh rỗi hàng ngày hầu hạ y phục trái phải cho lão phu nhân, nắn vai đấm lưng cho bà ta, nàng ta đã quen dỗ dành người khác.
Lão phu nhân nhận lấy uống một ngụm trà rồi dằn lại chén trà đã uống trên bàn, chỉ vào Tống ma ma nói:
"Ngươi đi xem một chút Lạc Bạch đã trở về chưa."
Tối hôm qua, Bùi Lạc Bạch tự mình viết thϊếp mời, sáng sớm đã ra ngoài đưa đi. Khiêm ca nhi vốn là hài tử thân sinh của hắn, để hắn nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của hắn đã là ủy khuất, chờ ngày đó khai tông từ, nhất định phải làm cho rầm rộ, tuyệt đối không thể để cho người ta xem nhẹ Khiêm ca nhi.
Tới gần giữa trưa hắn mới trở về.
"Lạc Bạch, đã xảy ra chuyện gì rồi, không thuận lợi sao? Con làm sao lại trông ủ rũ vậy."
Thấy hắn tỏ vẻ một bộ dáng hữu khí vô lực, lão phu nhân cau mày hỏi.
Trái tim Giang Lâm Nguyệt cũng treo lên, giương mắt nhìn hắn.
Triệu thị là người không để tâm nhiều:
"Không phải chỉ là ra ngoài đưa mấy tấm thϊếp mời thôi sao, có thể có chuyện gì? Lạc Bạch nhất định là bị mệt mỏi thôi."
Bùi Lạc Bạch uống hớp trà, cười khổ một tiếng, nếu thật là như vậy thì tốt rồi. Hắn ngước mắt nhìn lão phu nhân hỏi:
"Tổ mẫu, trước khi con đi, Định Quốc công phủ, uy viễn Hầu phủ cùng chúng ta quan hệ tốt đẹp, còn có Tống quốc công phủ, giờ đến ngay cả cửa cũng không thể vào, mấy năm này vẫn luôn luôn như thế sao?"
"Bây giờ con đã biết trong phủ khó khăn cỡ nào rồi!"
Lão phu nhân thoáng liếc mắt qua, mấy năm này đạo lí đối nhân xử thế vẫn luôn là Chi Chi xử lý. Phụ thân huynh trưởng của nàng đều là tay đắc lực trong triều, cộng thêm chuyện nàng cố ý giấu diếm, cho tới bây giờ chỉ tốt khoe xấu che, cực lực muốn giữ gìn mặt mũi Hầu phủ, bà cũng giả vờ như không biết thôi.
Bùi Lạc Bạch lẩm bẩm nói:
"Hoàng Thượng cũng không có giáng tội Hầu phủ, bọn họ làm sao lại đến mức này?"
"Chuyện không giải quyết được mới khiến cho người ta nơm nớp lo sợ."
Lão phu nhân nói rồi dừng lại, hít sâu một hơi.
"Qua ngày mai chính là thời gian khai tông từ, Lạc Bạch con đi đón Chi Chi trở về, hiện tại đi ngay đi."