Chương 1: Là Ngươi Tu Hú Chiếm Tổ Chim Khách

Editor: Khả Kỳ

Thừa Ân Hầu phủ.

Cố Nam Chi rõ ràng cảm giác được mình sắp chết.

Giữa mùa đông giá rét, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, song cửa sổ rách nát bị thổi rung động kẽo kẹt, gió tấp vào mặt nàng như dao cắt, nàng mơ hồ nhớ lại dáng vẻ bản thân lúc vừa mới vào Hầu phủ, đảo mắt đã qua hai mươi năm.

“Đã năm ngày rồi, Hầu gia và Thế tử vẫn không rãnh sao?" Sau một trận ho khan tê tâm liệt phế, ánh mắt nàng tan rã, nắm tay tiểu Đào thật chặt, hơi thở mong manh hỏi.

Tiểu Đào nức nở nói: "Phu nhân, người nhất định phải cố gắng, Hầu gia và Thế tử rất nhanh sẽ đến thăm phu nhân."

Nói đến đây, nàng che mặt bắt đầu khóc, nàng thật thấy không đáng thay phu nhân, Hầu gia và Thế tử không rảnh rỗi chỗ nào? Bọn họ rõ ràng là không muốn tới gặp phu nhân, dù là gặp mặt lần cuối này.

Cửa đột nhiên mở, gió rét lạnh thấu xương ùa vào.

Cố Nam Chi ngẩng đầu nhìn lên, chính là đứa nhi tử nàng tâm tâm niệm niệm, trên khuôn mặt suy yếu của nàng nở ra một nụ cười nhẹ, khẩn trương nói:

"Khiêm ca nhi con đến rồi, mau lại gần một chút, để mẫu thân nhìn kỹ con một chút."

"Ra ngoài."

Một thiếu niên sắp qua tuổi nhược quán (hai mươi tuổi), đã thay đổi dáng vẻ từ khiêm tốn hữu lễ, quân tử đoan chính của ngày xưa, đem tiểu Đào đuổi ra ngoài, ánh mắt hắn lạnh như băng khiến nàng liên tưởng đến con rắn độc đang lăm le nhe lưỡi, mặt đầy giễu cợt nói:

"Hửm, mẫu thân? Bà cũng xứng!"

"Khiêm ca nhi, quy củ ta dạy cho con đâu? Tại sao có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy?" Cố Nam Chi thoáng kinh ngạc một cái, gấp đến độ kịch liệt ho khan, nàng không rõ, nàng dốc hết tâm huyết dạy bảo nhi tử nhiều năm như vậy, mới mấy ngày không gặp làm sao lại biến thành dạng này.

Bùi Chi Khiêm hai mắt đỏ ngầu, trán nổi gân xanh, nhìn nàng giống như đang nhìn kẻ thù:

"Bà căn bản không phải mẫu thân của ta, ta hận bà, bởi vì bà, ta mới không thể không nhận giặc làm mẹ."

"Bà ngày ngày chỉ đề cập với ta quy củ thể thống, ép buộc ta cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm đùi, ta làm cái gì đều phải qua sự cho phép của bà, đến chuyện chung thân của ta bà cũng muốn nhúng tay."

"Bà biết rõ ta thích cô nương Tô gia, bà lại muốn ta cưới cô nương Tạ gia, cũng may mẹ ta đã phái người đi Tô gia cầu hôn, Cố Nam Chi sao bà còn chưa chết đi, những năm này ta không có ngày nào không ngóng trông bà chết, là bà tu hú chiếm tổ chim khách, đoạt chức phu nhân của mẹ ta, chiếm thân phận đương gia chủ mẫu của mẹ ta, may là bà đã sắp chết rồi."

"Khiêm ca nhi con im ngay, tất cả những việc mẫu thân làm đều vì tốt cho con, không phải con còn nhỏ như vậy mà tự nhiên được đề tên bảng vàng."

Cố Nam Chi tức giận đến toàn thân phát run, nàng suýt chút nữa hụt hơi không thở nổi.

"Cái gì mà mẹ của con? Con chẳng lẽ đã tức đến hồ đồ rồi, mẫu thân thân sinh của con, tẩu tẩu của ta, sau khi phụ thân con tử trận, đã cùng ông ấy ra đi rồi, chính là bởi vì như vậy nên thúc phụ con mới có thể đưa ra quyết định nhận con làm con thừa tự trên danh nghĩa của ta."

Bùi Chi Khiêm trào phúng nhìn Cố Nam Chi, xì khẽ rồi lên tiếng:



"Bà còn chưa biết đi! Mẹ ta căn bản vẫn chưa chết, người vẫn luôn hầu hạ ở bên cạnh ta cùng phụ thân."

Cố Nam Chi không thể tin trừng lớn hai mắt, đột nhiên nàng nghĩ đến một người.

"Mẹ, phụ thân, hai người đã tới."

Ánh nến trong phòng nhảy nhót nghiêng qua lại, đem hai thân ảnh đang sóng vai đến từ từ kéo dài ra.

Cố Nam Chi ngẩng đầu một cách khó khăn, chỉ thấy phu quân của nàng Bùi Lạc Bạch, cẩn thận từng li từng tí ôm nhũ mẫu của Khiêm ca nhi, Nguyệt Nương, sau khi vào cửa còn chu đáo giúp nàng ta kéo áo choàng, dáng vẻ ôn nhu mà đời này của nàng hiếm khi nhìn thấy.

Ầm!

Trong đầu nàng trở nên trống rỗng, những năm này rất nhiều chuyện nàng đã xem nhẹ, tại thời khắc này xâu chuỗi lại với nhau.

Nếu nàng nhớ không sai, huynh trưởng thứ xuất của Bùi Lạc Bạch cưới thê tử là Giang Lâm Nguyệt, đáng tiếc, trước khi nàng vào cửa, bọn họ đã đi đến biên quan xa xôi, nên từ trước đến giờ vẫn chưa gặp lần nào.

Giang Lâm Nguyệt, Nguyệt Nương, còn có Lãm Nguyệt Các nơi nàng đã sống hai mươi năm!

Thì ra là như vậy, từ đầu đến cuối là như vậy......

"Bùi Lạc Bạch, sao chàng lại có thể cùng tẩu tẩu của mình giang díu với nhau, sao chàng có thể ức hϊếp ta đến bực này chứ?"

Cố Nam Chi khàn giọng kiệt lực chất vấn hắn, nàng kịch liệt ho khan, từng ngụm máu tuôn ra từ miệng nàng, nhiễm đỏ đôi mắt của nàng, nàng đưa tay muốn tát hắn, nhưng lại từ trên giường ngã lăn xuống đất.

Bùi Lạc Bạch kích động lên, mặt hắn đầy oán hận ở trên cao ngó xuống nhìn nàng:

Cố Nam Chi, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu một mình Nguyệt nhi, là tổ mẫu lấy tính mệnh ép buộc, ta mới có thể cưới ngươi vào cửa, bởi vì muốn đoạn tuyệt tâm tư của ta với Nguyệt nhi, bà ấy nhẫn tâm đem Nguyệt nhi gả cho tên phế vật Bùi Trường Khanh kia, tất cả đều là tại ngươi, hiện tại ngươi nên đem tất cả những thứ thuộc về Nguyệt nhi trả lại cho nàng."

Từ câu từng chữ của hắn như đâm thẳng vào tim gan nàng, nước mắt đã làm mờ ánh nhìn của Cố Nam Chi. Có lẽ nguyên nhân do hồi quang phản chiếu, suy nghĩ của nàng đột nhiên rõ ràng.

"Bùi Lạc Bạch, thân thể chàng bị thương trên chiến trường, không cách nào cùng ta làm vợ chồng chân chính, cũng là giả!"

Giang Lâm Nguyệt y như chim non nép vào người, rúc vào trong ngực Bùi Lạc Bạch, đôi con ngươi ánh lên nụ cười yếu ớt:

"Đương nhiên là giả, Lạc Bạch cùng ta hằng đêm như keo như sơn."

Hai người khắng khít ôm nhau, Bùi Lạc Bạch cúi đầu đặt xuống một nụ hôn ngay mi tâm nàng ta, nhỏ nhẹ nói:

"Nguyệt nhi, thật xin lỗi, ủy khuất nàng nhiều năm như vậy, nàng yên tâm, đợi nàng ta chết xong, ta lập tức phong phong quang quang đón nàng vào cửa, chờ lúc Khiêm ca nhi thành hôn, để nàng dâu quang minh chính đại kính trà cho nàng."

Lời nói của hắn như thanh chủy thủ đầy thuốc độc, từng đao từng đao đâm vào tim Cố Nam Chi, ánh mắt nàng trống rỗng, đôi mắt gắt gao mở trừng trừng. Nhi tử mà nàng khổ tâm dạy bảo nhiều năm lại hận nàng tận xương, phu quân mà nàng yêu cả đời, lại một lòng trông cho nàng chết đi để cưới người mới vào cửa.



Nàng lo lắng hết lòng cả một đời, mới có thể làm cho Hầu phủ trở lại vinh quang ngày xưa, không nghĩ tới cả đời này của nàng, đều sống ở trong sự giả dối.

Buồn cười thay, để phòng người bên ngoài chế giễu Bùi Lạc Bạch, nàng còn ôm vào trên người mình thanh danh không thể sinh con được, đến chết vẫn còn là tấm thân xử nữ.

"Nguyệt nhi, Khiêm ca nhi, độc của nàng ta đã đến lúc nên phát tác rồi, chúng ta đi, để nàng ta tự sinh tự diệt đi!" Bùi Lạc Bạch mang theo vợ con, quay người rời đi.

Độc?

"Ha ha ha......" Cố Nam Chi cười to lên, thì ra nàng không phải bị bệnh, mà là trúng độc, bọn họ thật sự rất được, nàng mang theo sự không cam lòng, đến chết vẫn không nhắm mắt.

Càng không có đổi lấy một cái ngoái nhìn của Bùi Lạc Bạch.

......

"Tiểu thư, tiểu thư người sao rồi?"

Giọng nói Hạ Linh vang lên bên tai nàng, ngay lúc đó còn có một đôi tay nhẹ nhàng đẩy nàng một chút, Cố Nam Chi bỗng nhiên mở mắt ra.

Hạ Linh trêu ghẹo nhìn nàng: "Tiểu thư, vừa rồi trong miệng người vẫn luôn lẩm bẩm tên của cô gia, người nhẫn nại một chút, ngày mai cô gia sẽ trở lại."

Nhìn hết thảy trước mắt, Cố Nam Chi hoảng hốt một trận, thẳng đến khi uống vào mấy ngụm trà nóng, nàng mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Đây là...... Năm thứ sáu nàng gả vào Hầu phủ.

Thật không nghĩ tới, nàng lại một lần nữa sống lại.

"Hạ Linh ngươi mới vừa nói cái gì? Lập lại một lần nữa." Nàng bỗng nhiên nắm chặt tay Hạ Linh.

Hạ Linh sửng sốt một chút, đem lời mới rồi lặp lại một lần.

Cố Nam Chi nhớ lại, ngày đó thành hôn, Bùi Lạc Bạch trầm mặt, qua loa đem nàng cưới vào Hầu phủ, cũng không cùng nàng bái đường, mà đã rời đi biên quan, cuối cùng là lão phu nhân cho người tìm một con gà cùng nàng bái đường, để nàng biến thành trò cười cho toàn bộ kinh đô.

Thẳng đến sáu năm sau, hắn mới mang theo huyết mạch duy nhất của huynh trưởng, từ biên quan trở về.

Không, không đúng, Giang Lâm Nguyệt đã là tẩu tẩu của hắn, lão phu nhân cùng Triệu thị như thế nào lại không biết?

Nàng suy đi nghĩ lại thấy kinh hãi, ở kiếp trước, trước khi Bùi Lạc Bạch trở về một đêm, lão phu nhân đột nhiên đuổi đi rất nhiều bà tử, tỳ nữ ra khỏi phủ.

Chỉ sợ là lúc đó hắn đã ở cùng lão phu nhân tại Tùng Thọ Đường, hóa ra chỉ có một mình nàng vẫn luôn ở trong sự mơ hồ.

"Hạ Linh, ngươi mau mau đi nhìn chằm chằm lão phu nhân bên kia, nếu bà ấy đuổi người nào ra khỏi phủ, ngươi lặng lẽ kín tiếng đem tất cả bọn họ đều đưa đến thông tran ở ngoại thành, nhớ kỹ nhất định phải là thông trang hồi môn của ta mới được."

Nàng vội vàng nói, đôi mắt hạnh đào gợn sóng lạnh như băng, một đời này, nàng tuyệt sẽ không để bọn họ toại nguyện.