Đưa mắt nhìn đám người Vu Lạc Khải ầm ầm ra khỏi Hách Liên phủ, Hách Liên tướng quân mới thở phào nhẹ nhõm, trận đọ sức đầu tiên rốt cuộc đã kết thúc.
Bởi vì không quá yên tâm, sợ Vu Lạc Khải lại dùng chiêu hồi mã thương, Hách Liên tướng quân có ý dùng bữa xong mới vội vã chạy đến mật thất.
Lúc cánh cửa mật thất chuyển động, ba người Vu Lạc Vũ đều nín thở ngưng thần, tay đặt trên vũ khí, đến khi thấy rõ người đến là Hách Liên tướng quân mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bên ngoài thế nào?" Vu Lạc tiến đến hỏi.
Sắc mặt Hách Liên tướng quân có chút nặng nề.
"Trưa nay tiểu vương gia đã phái người lục soát Hách Liên phủ, bây giờ đã đi rồi. Nhưng nhìn tình huống lúc đó, lão hủ đoán rằng bọn họ nhất định sẽ còn lục soát nữa. Mấy người người trong đó đều vẫn chưa đủ năng lực, duy chỉ có Văn Duẫn...ai..." Hách Liên tướng quân thở dài một tiếng, tên Văn Duẫn đó e là không dễ đối phó, người này lòng dạ thâm sâu, lại giỏi tâm kế, khó giải quyết a.
Nhắc đến Văn Duẫn, mọi người đều im lặng. Vu Lạc Vũ cau mày, toàn bộ buổi trưa, Vu Lạc Vũ đều nghĩ đến Văn Duẫn, có Văn Duẫn, Vu Lạc Vũ luôn cảm thấy như có cái gai sau lưng vậy, Văn Duẫn quá mạnh mẽ. Bất luận thế nào, làm gì, đầu tiên phải trừ được Văn Duẫn, nhưng vấn đề là làm sao có thể diệt trừ hắn chứ?
"Bệ hạ, theo lão hủ thấy, ngài vẫn nên hạ mình ở nơi này vài ngày đi, chờ đến khi bên ngoài an toàn, ngài mới đi ra."
"Ân." Vu Lạc Vũ gật đầu. Không nói thêm gì nữa, Hách Liên tương quân vừa thấy thế, liền cũng quỳ an lui xuống.
Sau khi Hách Liên tướng quân rời đi, Bùi Ngọc Nhi lại ngồi trở lại, nói với Vu Lạc Vũ.
"Văn Duẫn bọn họ nhất định sẽ nghĩ đến chúng ta đang nấp trong phủ, hắn không gϊếŧ ngươi sẽ không an lòng, tất nhiên sẽ ngày ngày lục soát, cũng chẳng biết là đến khi nào?"
"Bọn họ sẽ không vào phủ lục soát lần nữa." Vu Lạc Vũ khẳng định.
"Cái gì?" Bùi Ngọc Nhi kinh ngạc.
"Làm sao ngươi biết?"
"Văn Duẫn thận trọng, tâm cơ lại thâm sâu, có một số việc xác xuất một nửa, hắn nguyện ý đánh một trận, có một số việc hắn không nắm chắc, tất nhiên sẽ không đi làm. Nếu lần đầu lục soát không thấy tung tích chúng ta, vậy lần hai, lần ba tất nhiên cũng sẽ như vậy, sao hắn có thể lãng phí binh lực hao tổn với chúng ta chứ."
"Vậy ý ngươi là hắn cứ vậy mà rút lui sao?"
"Không, hắn đang đợi chúng ta đi ra ngoài."
"Làm sao người biết?" Bùi Ngọc nhi nói.
"Bởi vì ta hiểu hắn, giống như hắn hiểu ta nhất định sẽ đi ra ngoài vậy." Vu Lạc Vũ vừa nói xong, lập tức liền nhận ra Bùi Ngọc Nhi có chỗ không đúng, giương mắt nhìn lên, thì ra nha đầu này đang ở đằng kia liếc mắt nhìn mình chằm chằm, Vu Lạc Vũ thầm buồn cười, bình giấm chua Bùi Ngọc Nhi này, lúc nào cũng có thể bay hương. Vu Lạc Vũ đặt tay lên mu bàn tay của Bùi Ngọc Nhi, dụ dỗ.
"Được rồi được rồi, giấm chua này nàng cũng ăn sao. Ta cùng hắn đã quen biết nhiều năm, huống chi trong triều hắn làm việc thẳng thắn dứt khoát. Cho nên ta cũng có chút hiểu biết rõ, tất nhiên sẽ đoán được hắn sẽ làm gì."
"Vậy sao hắn lại hiểu rõ ngươi?" Bùi Ngọc Nhi bĩu môi nói, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
"Không, có lẽ hắn không hoàn toàn hiểu ta. Hắn cảm thấy ta sẽ rời khỏi Hách Liên phủ là bởi vì ta sẽ quan tâm đến một nhà cữu cữu, dẫu sao trong hoàng thất, cùng ta có quan hệ huyết mạch chỉ có hoàng tổ mẫu cùng cữu cữu, mà hoàng tổ mẫu lại đối với ta như vậy, cho nên hắn cho là ta nhất định sẽ bảo toàn một nhà cữu cữu."
"Vậy rốt cuộc ngươi có xuất phủ không?" Bùi Ngọc Nhi lo lắng hỏi, nghe nàng nói nhiều như vậy, cảm giác đi ra cũng không đúng mà ở lại cũng không đúng, thật là gấp chết người a.
Vu Lạc Vũ nhếch mép cười.
"Ra!"
------
Ba ngày sau, buổi lễ đăng cơ của Vu Lạc Khải diễn ra bình thường, toàn bộ quá trình đều khí thế bàng bạc, trên quảng trường văn võ bá quan, binh mã tướng sĩ trùng trùng. Thật có thể nói là hùng vĩ, trăm họ ngoài cung cũng đầy tiếng pháo tre, trên đường người ngựa như nước, hoan nghênh tân Vu vương mới của họ.
Nhưng mà, lễ đăng cơ vừa kết thúc, Vương Khuê liền vội vội vàng vàng chạy đến bên người Vu Lạc Khải, lặng lẽ rỉ tai một phen. Vu Lạc Khải bất động thanh sắc nghe xong, thấp giọng hỏi:
"Xác định là bọn chúng sao?"
"Vâng, Khôn Bát đánh xe, Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi che mặt ngồi trong xe, hình thể đều rất giống. Toàn bộ lính thủ thành đều bị gϊếŧ sạch, hiện giờ bọn chúng đã chạy khỏi thành rồi."
Vu Lạc Khải gật đầu. Khá lắm Vu Lạc Vũ, thật là thông minh. Chọn vào ngày mình đăng cơ rối loạn nhất để chạy khỏi thành, có điều hiện giờ mình cũng không dễ bị ức hϊếp như vậy.
"Đuổi theo! Một tên cũng không lưu!"
"Thần lĩnh mệnh!"
Vương Khuê lui xuống, Vu Lạc Khải lại tiến đến Hoàng Triều điện, tất cả những người trên quảng trường đều đã tản đi, nên vui đều đã vui, nên đến Vong Ưu cung cũng đã đến.
Vào Hoàng Triều điện, Vu Lạc Khải đi thẳng đến long ỷ, cái thời khắc hắn ngồi lên đó, có một loại tâm tình kích động khó nói nên lời, bao nhiêu ngày đêm, hắn nằm mơ cũng muốn ngồi lên vị trí này, hiện giờ! Ngay từ hôm nay, hắn đã có thể đạt được ý nguyện. Hơn nữa, hắn sẽ bắt được Vu Lạc Vũ, sau đó sẽ gϊếŧ nàng ta! Báo thù cho cha mẹ, khiến hắn có thể không còn vô ưu không lo.
"Ha ha ha ha...." Nghĩ đến đây, Vu Lạc Khải không khỏi cười lớn, từ nay về sau hắn chính là vương! Hắn muốn ai chết thì người đó phải chết, hắn không cần tiếp tục ở khối đất phong Lỗ Dương chật hẹp kia, chính thất của hắn sẽ là vương hậu, nữ nhi của hắn sẽ là công chúa, và hắn mới là người xứng đáng với ngôi vua nhất.
"Bệ hạ."
Đương lúc Vu Lạc Khải rơi vào ảo tưởng của mình, một thanh âm tao nhã lịch sự vang lên, Vu Lạc Khải nâng mắt lên nhìn, thì ra chính là đại công thần Văn Duẫn của hắn. Vu Lạc Khải bật cười lớn, vui vẻ nói:
"Văn Duẫn tại sao không đến Vong Ưu cung? Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi."
Văn Duẫn chắp tay.
"Vi thần vừa thấy Văn Khuê thì thầm gì đó với bệ hạ, không biết là có tin tức gì."
Vu Lạc Khải cười lớn, gật đầu, tán dương nhìn Văn Duẫn.
"Vẫn là Văn Duẫn thông minh a, ba người bọn chúng hôm nay quả nhiên liều chết chạy ra ngoài thành, cô vương đã phái người ra ngoài thành bắt các nàng rồi."
Vừa nghe được lời ấy, lòng Văn Duẫn lộp bộp một cái, gấp rút hỏi:
"Không biết bệ hạ chuẩn bị xử trí như thế nào?"
"Dĩ nhiên là gϊếŧ!"
Văn Duẫn cả kinh.
"Bệ hạ từng quên hứa hẹn lúc đầu với vi thần sao?" Hắn phải ngờ đến sẽ có một khắc như vậy, Vu Lạc Vũ đối với Vu Lạc Khải chính là cái gai trong mắt, đâm vào thịt. May là mình có mặt ở đây, nếu không Vu Lạc Khải nhất định sẽ tiền trảm hậu tấu.
Nghe vậy, khuôn mặt đầy tươi cười của Vu Lạc Khải trong nháy mắt lạnh xuống.
"Cô vương nhớ, nhưng ngươi cũng biết sự tồn tại của nàng đối với cô vương là thế nào. Huống chi ban đầu ngươi cũng đã nói sẽ mang nàng ta đến đất phong, cô vương mới khai ân miễn nàng không chết, nhưng là ngươi xem! Vu Lạc Vũ nàng ta có nơi nào lĩnh ý tốt của ngươi? Nàng ta sẽ không đi theo ngươi, cho nên cô vương nhất thiết phải gϊếŧ nàng!"
"Bệ hạ!!!" Văn Duẫn lớn tiếng gầm lên.
"Ngài không thể nói không giữ lời như vậy, tương trợ ngài đến ngôi vương của Vu Lạc Vũ chính là điều kiện. Chỉ cần ngài hạ lệnh không gϊếŧ nàng, vi thần đảm bảo, nhất định sẽ mang nàng rời xa Vu Thành, từ đây sẽ không bước vào nửa bước!"
"Im miệng!" Vu Lạc Khải vỗ bàn, sắc mặt dữ tợn.
"Thế nào? Ngươi muốn uy hϊếp cô vương? Chưa từng có kẻ nào dám làm như vậy! Cô vương cho ngươi biết, cô vương nhất định sẽ gϊếŧ Vu Lạc Vũ! Đừng quên, cô vương bây giờ mới là Vu vương, thức thời thì liền ngoan ngoãn làm Thừa tướng của ngươi! Nếu không ngay cả ngươi, cô vương cũng sẽ tru diệt!"
Sững sờ đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt kéo căng đến cứng ngắc, Văn Duẫn hối hận, nhưng hết thảy đã thành kết cục đã định. Trong mắt có không cam, có tức giận nhưng cuối cùng chỉ hóa thành sự bình tĩnh.
"Vi thần cáo lui." Văn Duẫn nhàn nhạt nói, sãi bước ra khỏi Hoàng Triều điện. Hắn sẽ chờ, chờ xem Vu vương Vu Lạc Khải có thể ngồi ở vương vị đến khi nào!
Không tham gia tiệc rượu vô dụng cái gì nữa, Văn Duẫn một đường lảo đảo trở về Văn Tướng phủ, uống hết vò rượu này đến vò rượu khác, đến tận khi màn đêm buông uống. Một mũi tên xuyên phá cửa sổ đánh vỡ màn đêm tĩnh mật. Đầu óc vốn còn đang mơ hồ của Văn Duẫn lập tức thanh tĩnh, cất bước đi đến cạnh cột trụ tử đàn, Văn Duẫn rút mũi tên ra, tháo bỏ miếng vải được cột trên đó, mở ra xem, nét chữ sạch sẽ chỉnh tề lọt vào mi mắt.
'Tước sơn, ngoại thành'
Bốn chữ tuy ngắn nhưng có thể nháy mắt khiến Văn Duẫn an tâm.
Đây là chữ của Vu Lạc Vũ.
Vội vàng chuẩn bị một chút, Văn Duẫn lập tức phóng ngựa ra khỏi thành đến nơi hẹn. Bên ngoài thành lúc này tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón, trên đỉnh Tước sơn gió như gào thét. Vừa đến nơi, Văn Duẫn liền thấy thân ảnh một người đơn độc đứng trên đỉnh núi trống trải, không cần phải nói, người nọ tất nhiên là Vu Lạc Vũ. Nàng một thân nam trang, anh tư hiên ngang, tuy là nữ tử nhưng vẫn ẩn chứa một loại uy nghi bên trong, đến lúc này, Văn Duẫn mới rõ ràng, nàng mới thật sự là Vu vương, là người khác không thể thay thế được.
"Ngươi đã đến." Vu Lạc Vũ mở miệng,vẫn đưa lưng về phía Văn Duẫn.
"Ân, ta đã đến."
Vu Lạc Vũ xoay người, ánh mắt có chút dò xét nhìn hắn.
"Ngươi đã biết là ta, sao lại còn đến, chẳng lẽ không rõ ta tìm người làm gì sao?"
"Biết rõ, cũng bởi vì biết cho nên ta mới đến, cũng phải có kết thúc rồi."
Vu Lạc Vũ bật cười.
"Sao vậy, nhìn dáng vẻ này của ngươi là đã cảm thấy hối hận sao?"
"Đúng nhưng cũng không đúng, đối với nàng, ta không hối hận, đây là lần đầu tiên, dù biết cơ hội mong manh nhưng ta vẫn muốn đánh cược một phen. Nhưng đối với việc trợ giúp Vu Lạc Khải, ta hối hận, có lẽ vì có cảm tình mà sẽ trở nên hồ đồ bất kham, ta sớm nên nghĩ đến, Vu Lạc Khải sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, nhưng ta vẫn không từ bỏ ý định mà ôm một tia may mắn, ta đã quá xem trọng bản thân, nhưng đến khi nhìn lại mới phát hiện, mình chỉ như một con kiến hôi. Thật xin lỗi, mấy ngày nay đã khiến nàng chịu cực khổ, những thứ này là ta thiếu nàng." Văn Duẫn nói xong, đã đi đến trước mặt Vu Lạc Vũ.
Lần này đến lượt Vu Lạc Vũ kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng, hôm nay nhất định sẽ xảy ra một phen tác chiến, nhưng không ngờ rằng, xem ý của Văn Duẫn...
"Ngươi....không định giúp Vu Lạc Khải?"
"Giúp hắn? Ha ha ha..." Văn Duẫn cười khổ.
"Cho dù ta có giúp hắn, cũng chỉ xem hắn như con cờ thôi. Nhưng không nghĩ đến đùa với lửa trái lại làm mình bị thương." Văn Duẫn than thở.
"Không giúp nữa, không có ta, hắn sẽ không chịu nổi một kích."
Bàn tay cầm kiếm cứng nhắc.
Có gϊếŧ hắn hay không? Vu Lạc Vũ có chút mềm lòng, có chút không biết làm sao, hắn làm mọi thứ cũng chỉ là muốn cùng Vu Lạc Vũ một chỗ, nên bàn đúng sai thế nào đây chứ?
Đương lúc Vu Lạc Vũ không biết nên lựa chọn như thế nào, Văn Duẫn lại lên tiếng.
"Trước khi kết thúc tất cả, có thể thẳng thắn nói với ta, nàng có từng thích ta hay không?"
"Chưa từng."
"Ha ha ha..." Văn Duẫn cười, chợt nắm lấy bàn tay cầm kiếm của Vu Lạc Vũ nâng lên, sau đó đâm thẳng vào bụng mình, kiếm đâm thấu thân, sắc mặt Văn Duẫn cứng đờ, gân xanh hiện đầy trán, nhưng hắn vẫn nén đau, hướng về phía Vu Lạc Vũ cười nói.
"Không ngờ rằng, người như ta, rốt cuộc cũng không sánh bằng một nữ tử. Có điều..." Văn Duẫn ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Chết ở dưới kiếm của nàng cũng đáng."
Nhìn Văn Duẫn ngã xuống, lại nhìn máu tươi trên tay phải, Vu Lạc Vũ có chút đau, nhưng càng nhiều vẫn là thư thái, có lẽ đây là kết cục tốt nhất, ngươi vì bản thân phạm vào tội nghiệt mà trả giá, mà trong lòng ta ít nhiều cũng sẽ lưu lại chút vị trí của ngươi.