Chương 5

Sau khi Vĩnh Đế đã đáp ứng Vu Lạc Vũ, quả nhiên sáng sớm hôm sau liền cử công công cùng dẫn một cung nữ tiến cung, đi đến Dạ Yêu Điện, Vu Lạc Vũ vẫn còn chưa thức dậy, cũng không còn cách nào khác, công công không dám quấy rầy công chúa thanh mộng, chỉ đành phải ở trong điện chờ, thẳng đến mặt trời lên cao, Vu Lạc Vũ mới từ từ chuyển tỉnh, nhưng nàng vẫn còn buồn ngủ.

"Công chúa, sự phụ mà bệ hạ tìm cho người đã đến rồi." Niệm Tuyết nhỏ giọng bẩm báo, sợ âm thanh lớn sẽ làm ồn đến Vu Lạc Vũ.

"Cái gì?" Vốn còn đang mơ mơ màng màng nhưng sau khi nghe thấy câu này thì Vu Lạc Vũ liền thanh tỉnh. "Sư phụ đến tại sao không bẩm báo cho bản cung?"

Không nghĩ tới phản ứng của công chúa lại lớn như vậy, Niệm Tuyết vội vàng quỳ trên mặt đất: "Công chúa thứ tội, chúng nô tỳ là sợ quấy rầy công chúa."

"Quên đi quên đi, nhanh chóng đứng lên thay y phục cho bản cung, nhanh lên nhanh lên!" Vu Lạc Vũ lập tức ngồi dậy, hoàn toàn không giống tốc độ ốc sênh như trước đây.

Thấy bộ dáng gấp gáp như vậy của Vu Lạc Vũ, trong lòng Niệm Tuyết cũng cả kinh, công chúa khi nào thì đối với một việc lại nghiêm túc như vậy. Ngay cả công chúa đều coi trọng như vậy, bọn hạ nhân tất nhiên cũng không dám mảy may chậm trễ, nhanh chóng giúp Vu Lạc Vũ thu thập thỏa đáng, liền tiến đến đại sảnh tiếp kiến sư phụ tương lai của nàng.

"Khấu kiến công chúa, công chúa thiên tuế.." Công công vừa thấy công chúa giá lâm, liền lập tức lôi kéo nữ tử đang đứng kế bên cúi lạy, nhưng còn chưa nói xong đã bị Vu Lạc Vũ đánh gãy.

"Miễn lễ, người nào là sư phụ ta?" Vu Lạc Vũ nhanh nhẩu hỏi, quả thật muốn mau chóng tập võ, ba ngày luyện thành tuyệt thế cao thủ.

"Hồi công chúa, là thảo dân." Nữ tử kia đứng dậy, cung kính nói.

Là nữ sao? Trong lòng Vu Lạc Vũ một trận buồn bực, phụ hoàng sao lại tìm một nữ tử cho mình? Nữ tử có thể lợi hại đến đâu chứ, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy ý nghĩ của mình rất tầm thường. Nữ tử cũng có thể có võ công cao cường, chính mình không phải cũng là nữ tử sao, huống hồ người lúc đó đánh mình không phải cũng là nữ tử sao, hơn nữa còn là một tiểu nha đầu, răng chưa mọc lông chưa dài nữa là! Nghĩ đến đây Vu Lạc Vũ mới có thể đặt xuống tâm tình. "Biểu diễn một chút ta xem xem?"

Nữ tử kia không nói gì, vận khởi nội lực, đánh một chưởng về bên phải, sau đó giơ lên một cái, chỗ ngồi uống trà lập tức biến thành hai nửa, một đạo nội lực kia trực tiếp bổ tới giữa bàn uống trà.

"Lớn mật!" Công công đứng một bên cũng bị dọa kinh hồn táng đảm, đây chính là đồ của công chúa, ngươi cái đứa không biết sống chết cũng dám phá hủy!

"Không sao không sao." Vu Lạc Vũ lập tức lên tiếng ngăn cản, nàng lúc này chính là cực kỳ cao hứng, chỉ một cái vung tay nhẹ nhàng như vậy, cái bàn đã biến thành hai mảnh! Trưởng công chúa lớn lên trong chốn hoàng cung khi nào thì thấy qua công phu lợi hại như thế, lập tức liền đối với nữ tử này bội phục sát đất. Hủy đi hủy đi, nếu ngươi có thể đem bản cung dạy thành võ công cao thủ, dù có hủy toàn bộ Dạ Yêu Điện bản cung cũng không chớp mắt một cái. "Ngươi tên gì?" Vu Lạc Vũ hứng trí bừng bừng hỏi.

"Tiểu nữ tử họ Lý, tên Như Ngọc."

"Lý sư phụ hôm nay liền dạy bản cung tập võ, được không?" Vừa rồi trong đầu Vu Lạc Vũ tâm tâm niện niệm tất cả đều là võ công, bây giờ khi đã tĩnh tâm lại, nhìn Lý Như Ngọc lại cảm thấy thật là một nữ tử đặc biệt, nàng không phải đẹp đến mức kinh diễm, nhưng cũng làm người ta có cảm giác một loại vẻ đẹp nội liễm thanh tú. Bộ dáng nhiều nhất cũng mới hơn ba mươi, Vu Lạc Vũ không thể tưởng tượng được nàng tuổi không lớn nhưng đã có công phu lợi hại như vậy. Giờ lại càng bội phục.

Lý Như Ngọc gật gật đầu, ý bảo có thể. Vì thế Vu Lạc Vũ liền mang Lý Như Ngọc vào trong đại viện của Dạ Yêu Điện chuẩn bị bắt đầu tập võ.

"Công chúa..."

"Ngươi đến từ nơi nào thì trở về chỗ đó đi, đừng ở đây làm chướng mắt bản cung."

Công công chớp mắt mấy cái, liền hành lễ rồi rời khỏi. Ai, vị công công này vốn là muốn nhắc nàng cẩn thận một chút, nếu để bị thương, bệ hạ sẽ rất đau lòng. Nhưng ai ngờ Vu Lạc Vũ chính là không muốn nghe vị công công này nói nhảm chứ. Thái công công rất bất đắc dĩ, mình là tâm phúc bên cạnh Vĩnh Đế, đã hầu hạ bên người Vĩnh Đế mười mấy năm, chưa thấy ai không thích nịnh bợ mình. Nhưng điều này đến chỗ trưởng công chúa sao lại thành chướng mắt là sao. Lắc đầu, trong lòng Thái công công rất không phải tư vị, ai bảo mình chỉ là tên nô tài làm gì.

Thái công công đi rồi, trong viện Dạ Yêu Điện chỉ còn lại Vu Lạc Vũ cùng Lý Như Ngọc, Lý Như Ngọc vẫn chưa bắt đầu dạy Vu Lạc Vũ công phu là mà là dò hỏi một phen.

Hỏi? Vu Lạc Vũ bất khả tư nghị, hai ngày này gặp được tại sao đều toàn là những người cả gan làm loạn thế này, phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng chưa từng nghiêm túc dò hỏi mình, nàng ta dựa vào cái gì? Có điều Vu Lạc Vũ không ghét nàng, cũng không định giáng tội. Nguyên nhân đương nhiên chính là bởi vì phải dạy công phu cho mình, nhưng chuyện hôm nay bị người chất vấn cũng sẽ không dễ dàng cho qua được, Vu Lạc Vũ đem toàn bộ đều tính trên người cái nha đầu Ngọc Nhi kia. Nếu không phải do nàng, hết thảy những chuyện này sao có thể xảy ra? Cho nên...Tiểu Ngọc Nhi, ngươi nhất định phải trốn cho kỹ, nếu không, để cho bản cung gặp được....hừ hừ....

Lý Như Ngọc hỏi rất nhiều, nàng hỏi Vu Lạc Vũ vì sao muốn học công phu, nàng là công chúa, ra lệnh một tiếng thì có biết bao nhiêu người vì nàng mà chết cũng không từ. Vu Lạc Vũ chính là lạnh lùng trả lời, muốn học! Nàng sẽ không đem nguyên nhân thực sự nói cho Lý Như Ngọc, nàng ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Lý Như Ngọc lại hỏi nàng, là thật sự muốn học hay chỉ là vui đùa một chút? Lần này Vu Lạc Vũ rất nghiêm túc trả lời, là thật muốn học. Nghe được Vu Lạc Vũ trả lời nghiêm túc như thế, Lý Như Ngọc cũng không nói thêm gì nữa, nàng chỉ nói với Vu Lạc Vũ, "Nếu công chúa muốn học, vậy thảo dân sẽ hảo hảo dạy, học võ là chuyện nghiêm túc, cho nên đến lúc đó sẽ không bởi vì ngài là công chúa mà phá lệ, nếu công chúa thật sự muốn học theo ý mình, vậy chính ngài chỉ có thể tự mình học, thảo dân sẽ không vì vấn đề thân phận mà thủ hạ lưu tình."

Vu Lạc Vũ đứng ở một bên nghe cũng nộ hỏa, Lý Như Ngọc này cư nhiên còn muốn giáo huấn mình, buồn cười. Nhưng nghĩ đến 'Nghiêm sư xuất cao đồ', Vu Lạc Vũ liền nhẫn nhịn xuống, cả đời nàng đây là lần đầu tiên 'thấy' được chữ nhẫn.Vì thế, trong lòng Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi lại thêm một tội nữa.

Vu Lạc Vũ nghĩ sau khi những việc này xong, Lý Nhu Ngọc sẽ dạy mình công phu. Nhưng ai ngờ Lý Như Ngọc chỉ bảo Vu Lạc Vũ đứng trung bình tấn mà thôi, một lần đứng chính là một ngày, đợi đến bữa tối, Vu Lạc Vũ chỉ cảm thấy mình thật sắp chết rồi, chân đau đến không thể đi được, ngày hôm nay, hận không thể đem hết mệt nhọc cả đời nàng đều dùng. Hỏi Lý Như Ngọc, khi nào có thể học công phu? Lý Như Ngọc chỉ thản nhiên trả lời, phải đứng trung bình tấn một năm rưỡi mới được. Vu Lạc Vũ nghe xong hận không thể ngất xỉu cho rồi, học công phu thôi có cần lâu vậy không? Lý Như Ngọc thấy bộ dáng như thế của Vu Lạc Vũ liền nói với nàng: "Cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân*. Ngài nếu không muốn như vậy, ngày mai ta có thể truyền thụ cho ngài chiêu thức, nhưng sau khi công phu của ngài học thành, nhiều lắm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình."

(*Ăn được khổ trong khổ, mới có thể đứng trên người khác.)

Vu Lạc Vũ nghe xong, trầm tư một lát, cuối cùng khẽ cắn môi nói: "Nên dạy như thế nào thì cứ vậy đi, bản cung có thể chịu được!"

Như thế, Vu Lạc Vũ xem như chân chính quyết định phải học công phu thật giỏi. Nàng sống mười sáu năm, từ y phục đến cơm đều được dâng tới miệng, hôm nay vì lý tưởng trong lòng, cũng vì kiêu ngạo. Nàng dứt khoát quyết định, sau này cho dù luyện võ cực khổ cỡ nào nàng đều phải cố gắng.

Vu Lạc Vũ mặc dù nghịch ngợm gây sự, nhưng tính cách của nàng cũng là cảm tác cảm vi*. Vu Lạc Vũ năm nay đã mười sáu, tâm tính của nàng đã sớm trưởng thành, nhưng vì sao nàng vẫn còn một bộ ngang ngược như thế chứ.

(*dám nghĩ dám làm.)

Phụ hoàng của nàng là người đứng đầu một quốc gia, nhật lý vạn ky*. Mẫu hậu của nàng ôn nhu hiền huệ, mỗi ngày đều dạy Vu Lạc Lôi đạo trị quốc, ngày sau phải làm như thế nào để trở thành một thánh hiền minh quân. Nàng còn một Hoàng tổ mẫu ** nhưng chỉ tiếc, Hoàng tổ mẫu của nàng không thương một nhà Vĩnh Đế mà chỉ độc ái một nhà tiểu nhi tử Lỗ Dương Vương. Tuy rằng Vĩnh Đế cùng Hách Liên hoàng hậu sủng Vu Lạc Vũ đến hận không thể sủng đến tận trời, nhưng đa số thời gian bầu bạn bên người Vu Lạc Vũ chỉ có Niệm Tuyết hoặc tiểu công công của Dạ Yêu Điện. Vu Lạc Vũ cảm thấy bản thân thực cô độc, cho nên nàng luôn cố ý nghịch ngợm tùy hứng, đại náo hoàng cung. Nàng khát vọng phụ hoàng hoặc mẫu hậu đến mắng nàng cũng tốt, chính là người đến nhiều nhất cũng chỉ là Thái công công bên người Vĩnh Đế. Cho nên Vu Lạc Vũ rất chán ghét thấy Thái công công.

(*Nhật lý vạn ky: Ngày đi vạn dặm. Miêu tả sự chăm chỉ, vốn chỉ Đế Vương hằng ngày phải xử lý chính vụ, hiện giờ thường ám chỉ công việc của các nhà lãnh đạo vô cùng nặng nề.)

(**Hoàng tổ mẫu: Bà nội. Cách gọi Thái hậu của các con cháu trong hoàng tộc.)

Dần dà, sự ngang ngược vô lý của nàng từ từ trở thành một phần trong thân thể, thói quen là một thứ gì đó thực đáng sợ, nhưng đối với nàng cũng không quan trọng, dù sao nàng là công chúa, không ai dám tranh cãi không ai dám trách mắng, ngang ngược vô lý thì sao? Ai có thể làm trái ý mình chứ? Thế nhưng sự xuất hiện của Bùi Ngọc Nhi lại khiến cho nàng chấn động, tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, chống đối lại mình cũng coi như xong đi, cư nhiên còn dám đánh mình. Lần đầu tiên bị người đánh, Vu Lạc Vũ cảm thấy thật mất mặt, nhưng ngạo khí từ trong cốt tủy của nàng không cho phép nàng chịu thua, nàng thừa nhận chuyện nàng bị đánh là thật, nhưng nàng sẽ không im lặng chịu đựng, một ngày nào đó nàng sẽ đem những khuất nhục này đòi lại từng cái một, bao gồm, những cực khổ mà nàng phải chịu khi luyện võ!

Ngày qua ngày, năm lại năm. Trên dưới Vu quốc đã xảy ra rất nhiều đại sự kinh thiên động địa. Vu Lạc Vũ tất nhiên cũng không còn là Vu Lạc Vũ lúc trước nữa. Nàng không còn nghịch ngợm không còn gây sự, nàng mất đi rất nhiều thứ, lại cũng có được rất nhiều thứ. Nhưng vô luận là mất đi cũng được, có được cũng tốt. Vài năm này, thứ duy nhất nàng không đánh mất chính là võ công. Vu Lạc Vũ tìm kiếm hoàn mỹ, không cho phép vết bẩn thời kỳ thiếu nữ được tồn tại.

]>~