"Ngươi..." Thái Vương Thái hậu không thể tin.
"Nó chỉ là một con xú nha đầu không biết trời cao đất rộng, ngươi lại vì một kẻ như vậy mà công khai chống đối ai gia?"
"Cô vương lặp lại lần nữa, Bùi Ngọc Nhi là người của cô vương! Nếu còn có lần sau, cô vương tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua! Hừ!" Vu Lạc Vũ nói xong, lại xoay mặt nhìn Phong Nghi.
"Đừng để cô vương nhìn thấy ngươi, nếu không lần sau chính là ngày giỗ của ngươi!" Dứt lời, Vu Lạc Vũ phất tay, bước ra khỏi Ý Thiên điện....Lời nên nói đều đã nói, chuyện đã lâu chưa từng vạch rõ nay cũng đã làm rõ. Vu Lạc Vũ không biết chuyện này là đúng hay sai, không biết Thái Vương Thái hậu sẽ có hành động gì hay không, nhưng cứ mặc bà ấy đi...Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi, Vu Lạc Vũ không muốn vì sự nhu nhược của mình mà mất đi Bùi Ngọc Nhi....cứ để bản thân phóng túng một lần, vì không muốn mất đi thứ thuộc về mình...
------
Trở về Vĩnh Cát điện, bầu không khí trong điện vô cùng khẩn trương. Cung nữ ra ra vào vào, vẻ mặt đều không tốt. Những cung nữ, công công trong Vĩnh Cát điện đều là tâm phúc đi theo Vu Lạc Vũ nhiều năm, hơn nữa Bùi Ngọc Nhi cũng đã ở Vĩnh Cát điện một đoạn thời gian. Bùi Ngọc Nhi từ nhỏ đã lớn lên trong núi, với ai cũng đều đối xử bình đẳng không phân giai cấp, bình thường đều có giao tình rất tốt với những người trong Vĩnh Cát điện. Bây giờ nàng xảy ra chuyện, trong lòng mọi người cũng rất không thoải mái.
Vu Lạc Vũ kéo lấy Tiếu công công hỏi, sắc mặt của Tiếu công công dường như cũng rất khó chịu. Hắn nói rằng, ngự y đã nói tình huống của tiểu chủ cũng không lạc quan, xương sườn bị đánh gãy ba cây, thương thế thụ thương mấy hôm trước còn chưa trị tận gốc, hiện giờ lại thêm vết thương mới, trong cung tuy có rất nhiều linh đan diệu dược nhưng cũng không quá chắc chắn.Có thể sống hay không phải xem vận khí.
Có thể sống hay không phải xem vận khí?! Từng câu từng chữ nặng nề đè vào lòng Vu Lạc Vũ.
Sao lại thành ra thế này? Vu Lạc Vũ không hiểu, từ sau khi biết được sự tốt đẹp của Bùi Ngọc Nhi, không phải đã rất cẩn thận đối đãi với nàng sao, tại sao hiện giờ lại biến thành dáng vẻ sống chết không biết trước thế này.
Tốn Ngũ.....Tốn Ngũ! Lúc Vu Lạc Vũ trở về, Tốn Ngũ vẫn còn quỳ bên ngoài Vĩnh Cát điện, khi đó trong lòng Vu Lạc Vũ rất sốt ruột, cũng không quan tâm nàng thế nào. Bây giờ biết được tình huống của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ tất nhiên nổi cơn thịnh nộ.
Đều là do Tốn Ngũ mới hại Bùi Ngọc Nhi thành như vậy!
Vu Lạc Vũ rút thanh bảo kiếm đặt trên giá đỡ trong nội điện, tông cửa xông ra. Nàng phóng thẳng đến chỗ Tốn Ngũ, mũi kiếm thẳng tấp hướng đến ngực trái của nàng đâm đến!
"Phanh!" một tiếng, bàn tay Vu Lạc Vũ tê rần, mũi kiếm xê dịch một chút, sau đó đã đâm vào đầu vai Tốn Ngũ, thấm ướt một mảnh đỏ tươi.
Thân ảnh Khôn Bát xuất hiện trước mặt Vu Lạc Vũ, là nàng xuất kiếm chặn lại. Còn chưa đợi Vu Lạc Vũ có phản ứng, Khôn Bát đã lập tức quỳ xuống.
"Chủ thượng bớt giận, Tốn Ngũ chỉ là nhất thời hồ đồ mới có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Mong rằng chủ thượng thủ hạ lưu tình, tha cho Tốn Ngũ một con đường sống."
Vu Lạc Vũ lúc này đang rất tức giận, đôi mắt hận không thể phun ra lửa.
"Ngay cả ngươi cũng dám ngăn cản cô vương? Từng người các ngươi có phải đều muốn làm phản hay không?"
"Chủ thượng bớt giận! Tốn Ngũ nàng đã biết lỗi rồi, mong rằng chủ thượng nhìn ở phân thượng Tốn Ngũ nàng ba năm qua đã tận trung cương vị mà tha cho nàng một mạng!" Khôn Bát quỳ xuống đất, nhìn Vu Lạc Vũ cầu xin. Nàng hy vọng Vu Lạc Vũ có thể tha cho Tốn Ngũ một mạng. Nàng biết Tốn Ngũ, hiểu Tốn Ngũ, Tốn Ngũ không phải cố ý, nàng ấy chẳng qua chỉ là quá yêu người! Thế nhưng tất cả những thứ này bảo Khôn Bát làm thế nào có thể nói ra khỏi miệng!
Tốn Ngũ vẫn quỳ không nhúc nhích, cánh tay trái của nàng vẫn còn đang chảy máu, nàng cũng không điểm huyệt cầm máu, diện vô biểu tình, đôi mắt đờ đẫn,chết hay không chết tất cả đã không còn ý nghĩa, một bước sai lầm thua cả ván cờ. Nàng đang chờ Vu Lạc Vũ phán quyết, Vu Lạc Vũ muốn nàng làm gì, nàng sẽ làm vậy.
Vu Lạc Vũ tức giận đến đỏ mắt, trán nổi gân xanh, có thể thấy được bây giờ nàng đang tức giận đến mức nào. Gϊếŧ hay không gϊếŧ, Vu Lạc Vũ cuối cùng vẫn không đành lòng động thủ. Dẫu sao ba năm đó không phải giả, giữa những lần ám sát của Thái Vương Thái hậu, nếu không phải Tốn Ngũ dùng mạng đến ngăn cản, bản thân làm sao có thể còn sống. Thế nhưng Ngọc Nhi....thế nhưng Ngọc Nhi xảy ra việc như vậy, không gϊếŧ nàng quả thực khó tiêu tan mối hận trong lòng Vu Lạc Vũ!
Mà ngay lúc này, thanh âm của Tiếu công công vang lên.
"Bệ hạ, bệ hạ!" Tiếu công công hoảng hoảng hốt hốt, từ xa đã bắt đầu kêu gào.
Vu Lạc Vũ nhìn dáng vẻ của hắn, cho là Bùi Ngọc Nhi đã xảy ra chuyện liền vội vàng tiến đến.
"Tiểu chủ thế nào? Nói mau!"
"Tiểu chủ....tiểu chủ....vẫn còn đang hôn mê, nhưng....nàng lại đang gọi tục danh của bệ hạ, cho nên...cho nên nô tài..." Tiếu công công chạy quá nhanh, nói chuyện đứt quãng, nhưng Vu Lạc Vũ hiển nhiên biết ý của hắn. Không đợi Tiếu công công nói xong, nàng đã xoay người nói với Tốn Ngũ.
"Cô vương tạm thời tha cho ngươi một mạng, nếu tiểu chủ có chuyện không may, cô vương nhất định sẽ không để ngươi có kết quả tốt!" Nói xong, Vu Lạc Vũ phất ống tay, vội vàng chạy vào bên trong điện.
------
Đám người đứng đợi trong điện, nhìn thấy Vu Lạc Vũ lật đật lao vào đều đồng loạt quỳ thỉnh an, nhưng Vu Lạc Vũ làm như không thấy, trực tiếp chạy đến cạnh giường. Ngự y cùng hai cung nữ vẫn đang ở bên cạnh giúp Bùi Ngọc Nhi xử lý vết thương, nối xương...Vu Lạc Vũ nhìn tất cả, trong lòng giống như bị đâm đau.
Xương sườn gảy ba cây, Hoàng tổ mẫu của nàng thật đúng là lòng dạ độc ác!Bùi Ngọc Nhi vẫn còn đang hôn mê, nhưng dường như ngay cả trong lúc ngủ nàng vẫn còn rất khó chịu. Sắc mặt Bùi Ngọc Nhi tái nhợt, trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, chắc là quá đau. Vu Lạc Vũ vội vàng ngồi xuống, cầm khăn thay Bùi Ngọc Nhi lau mồ hôi, sau đó nàng nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi vô ý thức mấp máy môi.
"Nàng nói gì, Ngọc Nhi?" Vu Lạc Vũ đem lỗ tai tiến gần đến bên môi Bùi Ngọc Nhi, muốn nghe thấy nàng đang nói gì.
"Lạc Vũ....Vũ...."
Nàng đang gọi tên mình....
Hốc mắt Vu Lạc Vũ đột nhiên đỏ lên.
"Ta...ta ở đây..." Vu Lạc Vũ thấp giọng đáp lại, thanh âm có chút nghẹn ngào, tay phải nàng nắm lấy tay trái Bùi Ngọc Nhi, chặt chẽ nắm lấy nhau.
Bùi Ngọc Nhi không nghe được thanh âm của Vu Lạc Vũ, không nghe được lời của nàng. Nàng chẳng qua chỉ vô thức đang nói mê, nhất mực gọi hai chữ đó.
Sau khi đã làm xong mọi thứ, trời cũng đã trở tối đen, ngự y mệt mỏi vặn cổ một cái, thu thập lại hòm thuốc, sau đó hướng về phía Vu Lạc Vũ nói:
"Bệ hạ, tình huống của tiểu chủ bây giờ đã không sao, ngài vẫn nên sớm nghỉ ngơi đi." Nữ quan Vương ngự y có chút lo âu nhìn Vu Lạc Vũ. Nàng đã nhìn Vu Lạc Vũ lớn lên từ nhỏ, chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đau lòng a.
"Cô vương không sao, ngươi nói cho cô vương biết, tiểu chủ sẽ không có chuyện gì chứ?" Vu Lạc Vũ vẫn canh giữ bên giường, bất động nhìn Bùi Ngọc Nhi.
Vương ngự y cúi đầu suy nghĩ một chút, vẫn là bất đắc dĩ đáp:
"Thần đã tận lực, hết thảy phải theo thiện mệnh. Nếu ngày mai tỉnh lại thì không có vấn đề gì lớn." Nhìn dáng vẻ Vu Lạc Vũ, nàng quả thực không muốn nói thật, thế nhưng lại không thể không nói. Thật là làm khó nàng a.
"Cô vương biết rồi. Ngươi lui xuống đi."
Sau khi ngự y lui xuống không lâu, Niệm Tuyết liền mang thuốc tiến vào. Nàng đi đến bên người Vu Lạc Vũ.
"Bệ hạ, ngự y đã căn dặn phải để tiểu chủ uống hết chén thuốc này."
"Ân."
"Nhưng.... tiểu chủ vẫn còn đang hôn mê, làm sao uống đây." Thuốc này nhất định là uống không trôi a. Cũng không thể cứng rắn đổ vào miệng người đang hôn mê a. Niệm Tuyết quả thực là phạm vào khó khăn.
"Để cô vương." Vu Lạc Vũ đưa tay nhận lấy chén thuốc, sau đó đưa đến bên môi mình, ngửa đầu uống một hớp. Sau đó nàng đứng dậy, ôm lấy cằm Bùi Ngọc Nhi, môi chạm môi từng chút từng chút đưa vào. Đợi đến thời điểm thích hợp, tay phải của Vu Lạc Vũ nhấc cằm của Bùi Ngọc Nhi lên, ừng ực một tiếng, Bùi Ngọc Nhi đã đem thuốc nuốt xuống. Vài lần như vậy, cho đến khi Bùi Ngọc Nhi uống hết thuốc mới ngừng.
Niệm Tuyết đứng ở một bên nhìn thấy màn này, miệng mở lớn đến mức có thể nhét vừa quả trứng, to mắt ngạc nhiên, thật là không dám tin tưởng! Khung cảnh trước mắt này quá quỷ dị rồi! Bệ....bệ hạ lại môi chạm môi đút thuốc cho tiểu chủ! Từ khi Vu Lạc Vũ đút miệng thuốc đầu tiên cho đến khi Vu Lạc Vũ đút hết, lại cầm chén thuốc đưa trở về, Niệm Tuyết vẫn còn chưa hồi thần.
Vu Lạc Vũ nhìn dáng vẻ này của Niệm Tuyết, có chút không vui.
"Còn đưng ngây ngốc ở đó làm gì, thuốc rơi ra không ít, còn không mau lấy khăn."
"À vâng! Bệ hạ!" Niệm Tuyết lúc này mới hồi thần, vội vàng chạy đi tìm khăn. Vu Lạc Vũ nhận lấy, sau đó lại thận trọng giúp Bùi Ngọc Nhi lau mấy vết thuốc chảy ra bên miệng.
Xong rồi, xong rồi, Niệm Tuyết nhìn những hành động ôn nhu đến hận không chảy ra nước của Vu Lạc Vũ lúc này, trong lòng thẳng nói xong rồi. Bệ hạ thật sự yêu tiểu chủ rồi, thật sự là yêu!
Người phản ứng chậm chạp như Niệm Tuyết cũng phát hiện Vu Lạc Vũ đã yêu Bùi Ngọc Nhi, như vậy còn Bùi Ngọc Nhi thì sao.....
Vu Lạc Vũ canh giữ Bùi Ngọc Nhi suốt một đêm, cho đến khi trời dần sáng, bên ngoài hiện lên màu trắng bạc, Bùi Ngọc Nhi mới khó chịu hừ một tiếng, dường như sắp tỉnh lại. Vu Lạc Vũ trụ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng ngồi thϊếp đi bên cạnh giường, thế nhưng nàng ngủ vô cùng cạn, thanh âm Bùi Ngọc Nhi phát ra cực kỳ nhỏ, nhưng cho dù là như vậy nó vẫn đánh thức Vu Lạc Vũ.
"Ngọc Nhi....Ngọc Nhi...." Vu Lạc Vũ thấp giọng khẽ gọi...
Bùi Ngọc Nhi không ứng thanh, Vu Lạc Vũ cũng không lên tiếng, thẳng đến một lúc sau, Bùi Ngọc Nhi mới giật giật mắt, sau đó chậm rãi mở ra....
Tỉnh rồi!
Tảng đá trong lòng Vu Lạc Vũ như được thả xuống, ngự y nói tiểu Ngọc Nhi tỉnh rồi thì không sao, tiểu Ngọc Nhi sẽ không chết. Vu Lạc Vũ nở nụ cười tươi như ánh dương nhìn Bùi Ngọc Nhi.
Vừa mở mắt, điều đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Lạc Đế, còn có nụ cười đó của nàng, trong lòng Bùi Ngọc Nhi thấy rất khó hiểu nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.
"Có cảm thấy khá hơn một chút hay không?" Vu Lạc Vũ khẩn trương hỏi.
"Khát....đau...." Bùi Ngọc Nhi nói đứt quãng, chỉ hai chữ lại hận không thể dùng hết khí lực của nàng vậy. Nàng cảm giác thân thể đau đến sắp chết, nhất là xương sườn, âm ỉ đau.
Biết đau là chuyện tốt, Vu Lạc Vũ mỉm cười, đứng dậy đi rót nước cho Bùi Ngọc Nhi.
Bùi Ngọc Nhi uống nước cũng phí hết sức lực, thân thể cũng không dám ngồi dậy.Vu Lạc Vũ vừa chạm vào nàng, Bùi Ngọc Nhi liền đau đến cau mày, dọa Vu Lạc Vũ cũng không dám tiếp tục chạm vào nàng nữa. Không còn cách nào khác, Vu Lạc Vũ liền áp dụng lại chiêu cũ, ngửa đầu uống một hớp nước, sau đó môi chạm môi đút cho nàng.
Môi hạ xuống, Bùi Ngọc Nhi phút chốc trợn to đôi mắt, nàng muốn tách ra nhưng lại không cử động được. Vu Lạc Vũ đút rất chậm, sợ quá nhanh sẽ khiến nàng bị sặc, ai không biết nàng đang lo lắng, nhưng lại bị Bùi Ngọc Nhi thầm mắng trăm ngàn lần.
Lúc Vu Lạc Vũ ngồi dậy, liền nghe Bùi Ngọc Nhi thấp giọng nói một câu "Da^ʍ tặc."
"Nàng nói gì?" Nháy mắt lửa giận của Vu Lạc Vũ liền bốc cao ba trượng!
Xú nha đầu này, mình chăm sóc nàng cả một đêm, còn móm thuốc, đút nước hầu hạ nàng. Thế mà nàng lại nói mình da^ʍ tặc! Thật sự là muốn tìm chết a! Sớm biết vậy cũng không cần cứu, cứ để nàng ta chết cho rồi!
Thế nhưng những việc Vu Lạc Vũ làm, những thứ Vu Lạc Vũ suy nghĩ, Bùi Ngọc Nhi đều không biết.
"Da^ʍ tặc!" Thanh âm của Bùi Ngọc Nhi lại lớn hơn một chút, nàng nhìn chằm chằm vào Vu Lạc Vũ, không chút sợ hãi.