Vu Lạc Vũ tâm tình rất vui vẻ mang theo Bùi Ngọc Nhi một đường đi đến nơi bí mật đó. Mà nơi đó trái lại không có gì đặc biệt, xung quanh toàn là núi giả, cây xanh rậm rạp. Loại địa phương thế này chỗ nào trong cung cũng có thể thấy, chỉ là nơi này thanh tĩnh hơn so với những nơi khác thôi. Bùi Ngọc Nhi đi theo phía sau có chút mờ mịt.
Chẳng lẽ đây chính là nơi bí mật mà nàng ta nói đến sao?
Ai ngờ Bùi Ngọc Nhi vừa nghĩ xong, Vu Lạc Vũ đột nhiên kéo một cái, cả thân người đã đi vào một không gian bí ẩn.
Đây là....
Bùi Ngọc Nhi nghiêng đầu liếc nhìn xung quanh.
Đây là trong núi giả?
"Chỗ bí mật mà ngươi nói chình là chỗ này?"
Vu Lạc Vũ nét cười trong suốt gật gật đầu.
Không sai, chính là nơi này. Đây là nơi trong lúc nàng chơi đùa đã tình cờ phát hiện được. Bên trong núi giả này vô cùng bí mật, nếu không cẩn thận tìm thì nhất định sẽ không biết được sự tồn tại của nơi này.
"Vậy ngươi dẫn ta đến đây làm gì?" Bùi Ngọc Nhi tránh khỏi đôi tay của Vu Lạc Vũ, vô tình hữu ý lùi về sau một bước nhỏ. Nàng muốn giữ chút khoảng cách, thể nhưng khe hỡ bên trong núi giả này quá nhỏ, hai người đứng chung đã có vẻ chật chội rồi, nếu lui về sau nữa thì có thể lui đến đâu chứ?
Vu Lạc Vũ không buông tha, lại tiến lên một bước nhỏ, chặt chẽ dán lấy người kia. Đôi mắt nàng có chút mê ly, lại nhẹ nhàng nâng cằm của Bùi Ngọc Nhi, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mộng của người đó. Bùi Ngọc Nhi bị hành động bất ngờ này làm cho không kịp ứng phó, nàng hoàn toàn chưa từng nghĩ Vu Lạc Vũ sẽ vào ban ngày lại ở bên ngoài làm ra loại chuyện này. Trong một khoảng khắc hoảng thần, nàng cảm giác đầu lưỡi Vu Lạc Vũ đang định cạy mở hàm răng của mình, Bùi Ngọc Nhi mới bừng tỉnh hồi thần, vội vàng nâng hai cánh tay đặt trên vai Vu Lạc Vũ, dùng sức đẩy người này ra.
Vu Lạc Vũ theo lực đạo của Bùi Ngọc Nhi kéo ra một chút khoảng cách, nhưng vẫn dán hết sức chặt chẽ như cũ, nàng hướng về phía bên tai của Bùi Ngọc Nhi thổi khí, sau đó nói:
"Cô vương muốn nàng, hai tháng chưa từng gặp nhau, tiểu Ngọc Nhi dường như trôi qua rất thoải mái. Hôm nay còn vũ khúc, thật là kém chút nữa thì câu mất hồn phách của cô vương rồi." Vu Lạc Vũ vươn đầu lưỡi liếʍ lấy nhĩ khuếch của Bùi Ngọc Nhi. Sau khi cảm thấy Bùi Ngọc Nhi rõ ràng run lên mới hài lòng nói tiếp.
"Tiểu Ngọc Nhi nàng thật là yêu tinh, mỗi lần nhìn thấy nàng sẽ luôn làm cho cô vương không kiềm được muốn thân cận nàng."
"Ngươi buông ta ra." Bùi Ngọc Nhi nhỏ giọng cự tuyệt, nhưng nàng cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Lạc đế bá đạo tiểu nhân này làm sao biết nghe lời mình. Bùi Ngọc Nhi vừa nói xong, Vu Lạc Vũ đã không thể chờ nữa mà dùng thủ đoạn cởi bỏ y phục của Bùi Ngọc Nhi. Hành động này càng làm cho Bùi Ngọc Nhi kinh hoàng.
"Đừng như vậy, đừng ở nơi này..." Bùi Ngọc Nhi nói, thế nhưng lời cuối còn mơ hồ có chút nức nở.
Vu Lạc Vũ dường như cũng nghe được giọng của Bùi Ngọc Nhi có chút không đúng, nhưng nàng không quản được nhiều như vậy, nàng muốn Bùi Ngọc Nhi, muốn đến sắp phát điên. Lúc trước không thấy Bùi Ngọc Nhi, cam giác này còn có thể nhẫn nại, nhưng hôm nay gặp lại liền làm cho Vu Lạc Vũ phát hiện nỗi nhớ nhung này, ý nghĩ muốn chiếm hữu nàng ấy làm của riêng cuối cùng cũng không thể vãn hồi được nữa. Động tác trên tay nàng tuy không ngừng nhưng lại vô cùng ôn nhu.
"Tiểu Ngọc Nhi, nàng thả lỏng một chút, nơi này sẽ không có ai phát hiện. Vả lại có cô vương ở đây sẽ không có chuyện gì." Vu Lạc Vũ nhẹ giọng dỗ dành, hy vọng có thể bình ổn tâm tình bất định của nàng, mặt khác cũng mượn lời nói này trong nháy mắt dời đi lực chú ý của Bùi Ngọc Nhi. Vυ"t một cái, tay phải của Vu Lạc Vũ đã nắm lấy nơi đầy đặn kia của Bùi Ngọc Nhi mà nhẹ nhàng xoa nắn.
Đột nhiên tựa như chạm phải điện, thân thể Bùi Ngọc Nhi cong lại, sau đó lại vặn vẹo thân mình, nhưng dù làm sao cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Vu Lạc Vũ, không gian hẹp lại làm cho nàng không còn nơi nào để tránh thoát, nàng chỉ có thể chấp nhận! Bên này, Vu Lạc Vũ lại thừa dịp đó, liền chính xác nhắm ngay đôi môi của Bùi Ngọc Nhi hôn xuống.
Ưm, thật mềm mại, thật ngọt ngào.
Hôn lấy đôi môi Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ cũng cảm giác tựa như đang ăn mật, nàng liếʍ, hút, tay phải lại xoa nắn...
Không đầy một lát sau, Bùi Ngọc Nhi chỉ cảm thấy khí lực trong thân thể tựa như bị rút đi vậy. Nàng tựa vào núi giả, toàn bộ sức nặng đều dồn vào núi giả phía sau, hô hấp nàng cũng bắt đầu trở nên dồn dập, nhịp tim cũng bắt đầu càng lúc càng nhanh, cảm giác xa lạ kia lại sắp đến. Trải qua mấy lần, Bùi Ngọc Nhi cũng biết nàng hiện giờ là đang làm sao, lập tức liền cảm thấy một trận hỏa thiêu trên mặt trong cơ thể lại vừa khó chịu.
Mình lại....vậy mà sẽ cùng Lạc đế...giữa ban ngày....lại là ở bên ngoài....làm những chuyện cẩu thả này...
Nàng ta là Lạc đế, là Vu vương, tại sao lại có thể như vậy. Mà bản thân mình thế nhưng lại có cảm giác.
Bùi Ngọc Nhi cảm thấy xấu hổ, nàng cảm thấy mình bắt đầu trở nên không giống mình, ngay cả sự sỉ nhục như vậy đều đã bắt đầu trở nên lãnh đạm, không để ý rồi.
Bùi Ngọc Nhi không khống chế được hừ nhẹ, Vu Lạc Vũ đã sớm hiểu rõ thân thể nàng như lòng bàn tay, mà thân thể Bùi Ngọc Nhi cũng đã sớm thành thói quen, hơn nữa tựa hồ còn đang đón nhận nó. Nàng không thể không chế được rêи ɾỉ, thân thể đã lật đổ lý trí, bắt đầu muốn sa ngã, nhất là sau khi trải qua chuyện lần trước, Bùi Ngọc Nhi càng không cách nào đối mặt với Vu Lạc Vũ, không cách nào đối mặt với loại chuyện này, rốt cuộc nàng nên phản ứng thế nào đây?
Bên kia, tuy động tác của Vu Lạc Vũ chưa từng dừng lại nhưng nhất cử nhất động của Bùi Ngọc Nhi đều rơi vào mắt nàng. Nàng khẽ kéo khóe môi vẽ nên một nụ cười, động tác trên tay vẫn chưa từng ngừng lại. Y phục trên người Bùi Ngọc Nhi đã sớm không còn gì nữa, hiện giờ nàng hoàn toàn xích lỏa đứng trước mặt Vu Lạc Vũ, tùy người kia thưởng thức. Bùi Ngọc Nhi nằm trong lòng Vu Lạc Vũ, hơi thở kịch liệt phập phồng, thổi khí như lan, tựa như con mèo nhỏ. Vu Lạc Vũ vô cùng vui vẻ, tuy bình thường nàng đều không nóng không lạnh, vô cùng lãnh tĩnh, nhưng đối với chuyện phòng the, Vu Lạc Vũ dường như là chiếm thượng phong một chút, Bùi Ngọc Nhi cuối cùng vẫn bại trận, kết cuộc là trầm mê trong đó, không thể trốn được nữa.
Bàn tay phủ lấy nơi tư mật của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ rất có kỹ thuật câu lên tất cả cảm xúc của Bùi Ngọc Nhi, để nàng hưởng thụ sự kí©h thí©ɧ làm người khác điên cuồng. Nàng nhẹ đẩy Bùi Ngọc Nhi ra một chút, để nàng ấy dựa vào núi giả lần nữa, sau đó tay trái nâng cằm người kia lên, lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của Bùi Ngọc Nhi. Bùi Ngọc Nhi đang đắm chìm trong hoan du do tay phải người kia mang lại, nàng có chút ngây ngẩn để mặc cho Vu Lạc Vũ cứ như vậy hôn nàng, không động cũng không đáp lại. Vu Lạc Vũ không thỏa mãn, Bùi Ngọc Nhi cũng thật bị động, một chút cũng không giống lần trước.
"Mở miệng. Đáp lại ta." Vu Lạc Vũ vừa hôn khóe môi Bùi Ngọc Nhi vừa nói, ngữ khí thậm chí mang theo bá đạo.
Ngoan ngoãn há miệng, Bùi Ngọc Nhi hiện giờ đã không còn năng lực suy xét. Sự kí©h thí©ɧ phía dưới ngày càng mãnh liệt, nàng biết kɧoáı ©ảʍ tận cùng kia đang đến cho nê lúc này nàng tựa như tượng gỗ, Vu Lạc Vũ bảo nàng làm gì, nàng sẽ làm đó. Vu Lạc Vũ được thế hôn lên Bùi Ngọc Nhi, trong nháy mắt đầu lưỡi liền chuôi vào trong khoang miệng người kia, quấn lấy chiếc lưỡi của Bùi Ngọc Nhi cùng nhau nhảy múa. Mà Bùi Ngọc Nhi cũng thuận theo, sau đó...dần dần...Bùi Ngọc Nhi chủ động đưa đầu lưỡi dò xét chạm đến đầu lưỡi của Vu Lạc Vũ.
Vu Lạc Vũ bị sự trêu đùa rõ ràng này làm cho nhiệt huyết sôi trào, nàng thở hỗn hễn, cuốn lấy đôi môi Bùi Ngọc Nhi, từng chút từng chút, dường như muốn ăn luôn chủ nhân của thân thể trước mặt.
Trên môi, trên ngực, còn cả nơi tư mật kia đều chịu kí©h thí©ɧ làm cho Bùi Ngọc Nhi thiếu chút nữa tan vỡ.
"Ngô....ân..." Trong khoảng khắc, Bùi Ngọc Nhi say mê thấp giọng xuất thanh, sau đó thân thể chấn động kịch liệt. Nàng đã đến đỉnh phong....Lần này cũng hoàn toàn rút đi khí lực trong thân thể Bùi Ngọc Nhi. Nàng tê liệt ngã vào trong lòng Vu Lạc Vũ, miệng thở dốc.
Vu Lạc Vũ nâng tay đỡ lấy Bùi Ngọc Nhi, sau đó khom người thay nàng nhặt lấy y phục bị rơi trên mặt đất khoác lên, thay nàng chắn gió, lại chặt chẽ ôm lấy nàng vào lòng. Hồi lâu sau, khi Vu Lạc Vũ cảm thấy Bùi Ngọc Nhi đã khôi phục tốt, nàng mới chậm rãi buông người kia ra, mặt đối mặt. Vu Lạc Vũ nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Nhi, nhưng ánh mắt lấp lánh của Bùi Ngọc Nhi lại chưa từng nhìn đến nàng.
Âm thầm than thở, Bùi Ngọc Nhi quả nhiên vẫn như vậy, vừa khôi phục tỉnh táo lập tức lại xây lên một tầng tường thành thật dày, đem bản thân giam chặt trong đó. Nếu như vậy, Vu Lạc Vũ còn có thể nói gì đây, nàng nhặt lên y phục còn lại trên mặt đất, sau đó giúp Bùi Ngọc Nhi mặc lại từng món từng món. Trong lúc này hai người không nói một câu nào...
"Cô vương đi trước, một lát nàng tự mình trở về Dạ Yêu điện đi." Vu Lạc Vũ mở miệng, nhìn chằm chằm Bùi Ngọc Nhi, mà Bùi Ngọc Nhi chẳng qua là nghiêng đầu không nhìn nàng. Bùi Ngọc Nhi gật đầu, tựa như đã biết. Vu Lạc Vũ cau mày, nàng muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì, vung ống tay áo, xoay người rời đi.
Vu Lạc Vũ vừa rời khỏi, Bùi Ngọc Nhi liền giống như bị rút hết tất cả khí lực, nàng tựa vào núi giả sup sụp ngồi bệt xuống đất. Nàng vòng hai tay ôm lấy đầu gối, nháy mắt hai hàng lệ tuôn rơi.
Sư phụ...Ngọc Nhi đã bẩn rồi, thân thể lẫn tâm trí đều bẩn. Sự chán ghét đối với Lạc đế lúc xưa lại từ từ giảm xuống, một loại tình cảm mơ hồ đang từ từ tích lũy.
Bùi Ngọc Nhi không phải kẻ ngốc, mỗi ngày bản thân thay đổi thế nào nàng làm sao lại không biết. Gần hai tháng chưa từng gặp Lạc đế, đây vốn nên là chuyện vui vẻ phát điên, thế nhưng không nghĩ đến, dần dần bản thân lại trong một vài thời điểm bất giác nhớ đến nàng. Tại sao có thể như vậy? Cùng là nữ tử, bản thân lại cùng một nữ tử khác làm chuyện xấu xa, vốn dĩ nên hận nàng thấu xương, thế nhưng cuối cùng...bản thân lại dần dần sa ngã vào đó. Chuyện đáng xấu hổ như vậy, bản thân rốt cuộc làm sao có thể làm được!
Bùi Ngọc Nhi cực kỳ bi thương, làm thế nào, một bên là niệm tưởng không thể khống chế, một bên là nhân đạo thiên lý bất dung. Sự chênh lệch đến mức cực đoan giữa hai người cơ hồ sắp xé nát Bùi Ngọc Nhi. Quá mệt mỏi, thân thể đều mệt mỏi, phải chăng đã không thể hận được nàng, phải chăng là đã từ từ không thể thiếu nàng, phải chăng là đã chậm rãi yêu nàng...
Bùi Ngọc Nhi càng khóc mãnh liệt hơn. Tình cảm như vậy làm sao có thể? Bản thân đã biết rõ Lạc đế chỉ xem mình như món đồ chơi, một món đồ có thể tùy tiện bỏ đi, một món đồ có cũng được mà không có cũng không sao. Huống chi, hai nữ tử, cho dù thế nhân không phỉ nhổ thì cũng làm sao có thể chung một chỗ, lấy cái gì để chung một chỗ. Nàng là Vu vương, là vua của Vu quốc, nàng có trách nhiệm, có trọng trách nặng nề, nàng còn phải vì Vu quốc lưu lại hậu đại. Tất cả, tất cả đều nói cho Bùi Ngọc Nhi biết không thể, đây là thứ cảm tình không thể có! Tất cả làm thể nào cởi bỏ, kết quả phải thế nào mới trốn thoát...
e