Chương 43

Đặt Bùi Ngọc Nhi lên sàng tháp, Vu Lạc Vũ cũng không vội vàng cởi bỏ y phục của Bùi Ngọc Nhi mà chỉ lẳng lặng ngồi một ben ngắm nàng. Vu Lạc Vũ cũng không phải đồ háo sắc cho nên nàng cũng không muốn giống như cường đạo, đây là lần đầu tiên nàng cùng Bùi Ngọc Nhi, lần đầu tiên ngươi tình ta nguyện hoan ái, mặc dù Vu Lạc Vũ đã cho nàng uống ít thứ.

Mà giờ phút này Bùi Ngọc Nhi đôi mắt mê ly, gương mặt ửng hồng, thuốc đã hoàn toàn phát huy, Bùi Ngọc Nhi quên mất xấu hổ, nhục nhã, quên hết tất cả. Nàng lúc này chỉ là một nữ tử bình thường, một nữ tử phủ mị động tình, nàng khát vọng làm những chuyện đó, những chuyện tình ái có thể phóng thích du͙© vọиɠ trong cơ thể nàng. Toàn bộ đầu óc của nàng đều hỗn độn, nàng nhìn người trước mặt.

Là ai? Mình thật giống như biết nàng, cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng trong quen thuộc lại xen lẫn một ít xa lạ.

Bùi Ngọc Nhi nhắm mắt lại, trong đầu suy nghĩ người trước mắt đến tột cùng là ai, thế nhưng mà...thật sư không có chút ấn tượng nào a.

Bùi Ngọc Nhi lại lần nữa mở mắt ra, tỉ mỉ đánh giá Vu Lạc Vũ.

Nàng thật đẹp.

Bùi Ngọc Nhi nghĩ như vậy.

Mái tóc đen nhánh dưới ánh nến lại càng lập lòe phát sáng, đôi mắt nâu thâm thúy sâu không thấy đáy. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi cảm thấy bản thân sắp bị lạc vào trong ánh mắt thâm thúy đó, còn có cánh mũi cao kia, đôi môi đỏ mộng làm cho người khác điên cuồng. Người trước mắt khuynh quốc khuynh thành, nàng thật sự là người sao? Một người xinh đẹp như vậy, thật sự không phải là tiên tử sao?

Bùi Ngọc Nhi chớp chớp đôi mắt nhu mì của mình, một chút cũng không giống như nàng thường ngày, nàng nhìn chằm chằm Vu Lạc Vũ hồi lâu, Vu Lạc Vũ cũng tùy ý cho nàng nhìn như vậy. Trong lòng nàng một chut cũng không gấp, bởi vì thuốc này cũng không phải mị dược thông thường, nếu không cũng không thể khó tìm trong nhân gian như vậy. Nghiêm Lâm cũng sẽ không mang nó hiến cho nàng như hiến bảo.

Bùi Ngọc Nhi nhích người về phá trước một chút, từ từ đến gần Vu Lạc Vũ, cho đến tận khi chỉ cách mặt nàng một nắm tay. Bùi Ngọc Nhi lần đầu tiên chủ động đến gần không khỏi làm cho Vu Lạc Vũ có chút tim đập rộn ràng, hô hấp dồn dập. Mà bên kia, khí tức của Vu Lạc Vũ toàn bộ đều phả trên gò má của Bùi Ngọc Nhi, xâm nhập vào trong mũi Bùi Ngọc Nhi. Người trước mắt thổ khí như lan*, từng chút từng chút kí©h thí©ɧ trái tim của Bùi Ngọc Nhi làm cho nàng càng thêm vong ngã vong tình.

"Ngươi tên là gì?" Bùi Ngọc Nhi hỏi. Nàng vẫn không thể nào nhớ được tên của người trước mắt. Sao nàng lại quên tên của người trước mặt nhỉ, nàng ấy đẹp như thế mà...

Ngươi tên là gì? Ngươi tên là gì...Nghe vậy, trái tim Vu Lạc Vũ tựa như bị đao cắt. Vào cung gần trăm ngày, nàng vẫn là lần đầu tiên hỏi tục danh của mình. Vu Lạc Vũ mỉm cười.

"Cô vương họ Vu, tên Lạc Vũ." Vu Lạc Vũ âm thanh khàn khàn, ngay cả chính nàng cũng lấy làm kinh hãi.

Mình khát vọng Bùi Ngọc Nhi thì ra mình cũng đã mãnh liệt đến mức này rồi.

Vu Lạc Vũ...tên thật đẹp. Bùi Ngọc Nhi nhìn Vu Lạc Vũ si ngốc cười. Khoảng cách gần như vậy, từng đường nét từng biểu tình trên người Vu Lạc Vũ tất nhiên không chạy khỏi cặp mắt của Bùi Ngọc Nhi. Nàng có thể nhìn ra Vu Lạc Vũ đã động tình, đồng thời cũng khát vọng mình.

"Lạc Vũ..." Bùi Ngọc Nhi nhìn Vu Lạc Vũ, sau đó nhắm mắt đưa đôi môi đỏ mộng thϊếp đến.

'Ầm' một cái nổ tung, ngay tại lúc đôi môi của Bùi Ngọc nhi tiếp xúc với đôi môi của Vu Lạc Vũ, thế giới của nàng cũng sụp đổ. Đối với Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ nghĩ, mình đối với nàng sợ rằng đã không chỉ là quan hệ cấm luyến cùng chủ nhân, đối với món đồ chơi của mình không nên có tình, thế nhưng mình dường như là có. Đây là thứ tình cảm gì? Là ái tình sao?

....

Sự chủ động của Bùi Ngọc Nhi đã đánh tan hoàn toàn một chút phòng tuyết cuối cùng trong đáy lòng Vu Lạc Vũ, Vu Lạc Vũ đè Bùi Ngọc Nhi xuống, cởi hết y phục của nàng, hôn lấy đôi môi nàng, vầng trán của nàng, còn có thân hình mỹ lệ của nàng, tất cả của nàng...Cảm giac vui sướиɠ này làm cho nàng phát điên, nàng cho đến bây giờ chưa từng hưng phấn như vậy, cho đế bây giờ cũng chưa từng cảm thấy cùng người hoan ái lại là chuyện tốt đep như vậy, mà hết thảy tất cả những thứ này đều là Bùi Ngọc Nhi cho nàng. Bùi Ngọc Nhi là bảo vật, giờ phút này Vu Lạc Vũ vô cùng đau lòng nàng, cho dù đặt nàng trong miệng cũng sợ sẽ hòa tan hết.

Bùi Ngọc Nhi cũng nhắm mắt hưởng thụ hết tất cả nhũng thứ này, cảm xúc Vu Lạc Vũ cho nàng tựa như quen thuộc lại vừa xa lạ, tựa như con người của nàng vậy. Bùi Ngọc Nhi rõ ràng không nhớ nởi Vu Lạc Vĩ là ai, tên gì. Nhưng chính nàng có thể cảm giác được, thân thể của nàng tựa hồ vô cùng quen thuộc với Vu Lạc Vũ, giống như Vu Lạc Vũ cũng vô cùng quen thuộc với thân thể của mình. Mỗi khi ngón tay nàng động một cái thì sẽ làm cho Bùi Ngọc Nhi điên cuồng, cảm giác tuyệt vời kia lại càng ngày càng mãnh liệt...

Vu Lạc Vũ ôm chặt Bùi Ngọc Nhi, Bùi Ngọc Nhi cũng giang tay ôm lấy cổ nàng. Bởi vì động tác của Vu Lạc Vũ, thân thể nhạy cảm của nàng lại một lần nữa bị khıêυ khí©h. Bùi Ngọc Nhi không tự chủ được cong người, nghênh hợp với Vu Lạc Vũ. Thời khắc này Bùi Ngọc Nhi nàng yêu Vu Lạc Vũ, yêu nhất của nhất động của nàng, du͙© vọиɠ trong cơ thể xen lẫn càng lâu càng nhiều, bay lượn đến chân trời, hết thảy những thứ này sắp không kìm chế được nữa...

Bùi Ngọc Nhi nhu nhược không xương, yêu nhiêu mỹ lệ ở dưới thân Vu Lạc Vũ thừa hoan, ngâm thanh không dứt bên tai...

"Lạc Vũ...Lạc Vũ...."

"Ta ở đây..."

"Yêu ta..."

"Ta yêu ngươi..."

Ngắn ngủi ba chữ đã lấp đầy toàn bộ cõi lòng. Trong tim nàng tràn đầy tất cả đều là Bùi Ngọc Nhi, chỉ vì mấy chữ.

Lạc Vũ....yêu ta. Lạc Vũ...yêu ta...? Ta đây là yêu sao?

Vu Lạc Vũ mê mang. Đây gọi là yêu sao? Nếu đây là yêu, vậy phụ hoàng, mẫu hậu, Thái tử ca ca thì là gì? Chẳng lẽ không phải là yêu sao?

Bùi Ngọc Nhi đã ngủ, thế nhưng Vu Lạc Vũ thế nào cũng không ngủ được. Nàng tìm Niệm Tuyết, bảo nàng mang Lý Như Ngọc đến.

----

Lúc Lý Như Ngọc đến, Vu Lạc Vũ đang ngẩn người, không nhúc nhích, tựa như người gỗ.

"Bệ hạ." Lý Như Ngọc nhỏ giọng gọi Vu Lạc Vũ.

Vu Lạc Vũ không lên tiếng, nàng vẫn đang ngẩn người ở đó. Qua hồi lâu sao, Vu Lạc Vũ mới lẩm bẩm nói:

"Đối với phụ hoàng mẩu hậu, cô vương là yêu sao?"

"Là yêu." Lý Như Ngọc không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Vậy tiểu Ngọc Nhi thì sao?"

"Cũng là yêu."

"Cô vương thế nào lại yêu nhiều người như vậy?" Vu Lạc Vũ nhìn Lý Như Ngọc, trong mắt đều là không hiểu.

Lý Như Ngọc lắc đầu.

"Bệ hạ đối với Lạc đế cùng Hách Liên hoàng hậu đó là thân tình, mà đối với Bùi Ngọc Nhi là ái tình. Tuy nói đều là yêu nhưng lại khác biệt một trời một vực."

"Cô vương vốn dĩ cũng là nghĩ như vậy, nhưng Thái tử ca ca thì sao, Hoàng nãi nãi thì sao, bọn họ đều là thân nhân của cô vương, vì sao Thái tử ca ca muốn gϊếŧ phụ thí mẫu, mà Hoàng nãi nãi lại muốn đẩy ta vào chỗ chết." Thật ra thì Vu Lạc Vũ không phải là không hiểu thân tình cùng tình yêu, hoặc giả là nàng không nguyện hiểu, cũng có thể nàng không muốn hiểu. Không phải đều nói thân tình là thứ đáng tin nhất sao. Người nhà vĩnh viễn đều đối với mình tốt nhất sao. Nếu thế thì vì sao bây giờ lại có kết quả thế nàu chứ.

Mà tình yêu....

Ngay cả thân tình đều như vậy, Vu Lạc Vũ làm sao dám tin tưởng tình yêu, sao dám hiểu tình yêu. Bùi Ngọc Nhi cũng sẽ suy nghĩ làm thế nào gϊếŧ Vu Lạc Vũ thôi. Nếu cho nàng một thanh kiếm, nàng cũng sẽ không chút do dự một kiếm đâm đến thôi?

Nhất thời một mảnh trầm mặc, không ai lên tiếng. Lý Như Ngọc biết, bất kể là qua bao nhiêu năm, Vu Lạc Vũ vẫn sẽ không hiểu được chuyện này. Thái tử điện hạ vì sao phải gϊếŧ phụ thí mẫu? Tại sao? Không ai biết...Mà Thái Vương thái hậu, bà ấy là vì Vu Lạc Khải, đó là do bà ấy sủng ái Vu Lạc Khải, thân tình giữa Vu Lạc Vũ cùng Vu Lạc Khải mà nói, hai chọn một, Vu Lạc Khải sẽ nặng hơn một chút. Những thứ này đều là người bình thường khó mà tưởng tượng, nhưng Vu Lạc Vũ nhất định là phải chịu đựng, bởi vì nàng sinh trong gia đình đế vương, bởi vì nàng Vu vương. Cho nên nàng có hiểu tình là như thế nào, yêu là như thế nào hay không...những thứ này đều không quan trọng, quan trọng chính là nàng không thể có, không thể có tình cũng không thể có yêu. Nàng có thể có thiên thiên vạn vạn người yêu nhưng duy nhất chính là không thể động tình. Vu Quốc hiện này có bao nhiêu nguy cấp, một khi bị lạc hướng, một cái sơ xuất, thứ Vu Lạc Vũ mất không chỉ là vương vị mà còn có mạng!

"Ngươi yêu Bùi Ngọc Nhi rồi?" Lý Như Ngọc hỏi. Nếu thật là như vậy, vậy thì thật sự rất không ổn. Vu Lạc Vũ là dạng tính tình gì, cố chấp lại có tính chiếm hữu cực mạnh, thứnàng đã nhận định ai cũng không thể mang đi. Chuyện này vốn cũng không có gì, thế nhưng ai bảo nàng là Vu vương? Nếu Vu Lạc Vũ cứ nhất mực tự mình dưỡng Bùi Ngọc Nhi thì vẫn ổn, nhưng lỡ bị vài người có tâm khó lường biết được rồi mang tiết lộ ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện gì? Không ai dám nghĩ....

"Không biết." Vu Lạc Vũ thành thật trả lời, đối với Lý Như Ngọc, nàng không có gì giấu giếm, chính nàng cũng không biết, đối với người đó, nàng rốt cuộc có phải là yêu hay không. Dẫu sao có những khi Bùi Ngọc Nhi chọc giận Vu Lạc Vũ, nàng lại hận không thể một chưởng đánh chết Bùi Ngọc Nhi.

"Bất kể có phải hay là không, ta vẫn phải nói cho ngươi một tiếng, ngàn vạn lần đừng yêu nàng. Ngươi là Vu vương, quan hệ lợi hại trong đó có lẽ không cần ta phải nói nhiều."

Vu Lạc Vũ trầm mặc không nói, hồi lâu sau, Vu Lạc Vũ nhấp một ngụm trà.

"Cô vương tự có chừng mực." Lợi hại quan hệ, nàng dĩ nhiên hiểu rất rõ. Nếu để cho Hoàng nãi nãi biết...Vu Lạc Vũ cười khổ. Bà ấy sẽ lại giở trò gì để mình phải thoái vị chứ?

----

Lúc Bùi Ngọc Nhi tỉnh lại, trời đã tối, bên ngoài cửa sổ một mảnh đen như mực đưa tay không thấy năm ngón, bên trong nhưng lại đăng hỏa huy hoàng. Nhắm mắt lại, tất cả mọi chuyện xảy ra lúc chiều đều rõ ràng hiện ra trước mặt.

Cái đó thật sự là mình sao? Mình thật sự làm ra chuyện bất kham như vậy sao? Lại còn chủ động...Không không không...

Trong lòng Bùi Ngọc Nhi kịch liệt phủ nhận.

Đó không phải là mình, đó không phải là mình! Chính là do thứ thuốc đó mình mới trở nên không giống mình như vậy, mới không thể khống chế làm ra chuyện hoang đường như vậy.

Thế nhưng đều đã làm rồi, mình lại cùng Lạc đế xảy ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, quan trọng nhất là bản thân mình lại có cảm giác, một loại cảm giác thất thủ. Bùi Ngọc Nhi biết nàng xong rồi, hết thảy đều xong rồi. Trằn trọc trở mình, lòng đầy tâm sự, làm thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu nàng hiện giờ đều là một mặt làm người ta chán ghét của bản thân cùng những chuyện mà bản thân nàng đã làm lúc chiều. Không ngủ được, Bùi Ngọc Nhi liền dứt khoát ngồi dậy, đứng trước cửa sổ, chỉ khoác một kiện sa y. Hóng gió một chút cũng tốt, để mình càng thêm thanh tỉnh.

Ơ lại trong cung là vì bị bức bách. Bởi vì Lạc đế đã bắt Tiểu Hổ ca ca cùng sư phụ. Hết thảy những thứ này trước đây mình còn có thể nói là vì bản thân bị bức bách. Thế nhưng bây giờ thì sao? Trầm luân, hưởng thụ? Cuộc sống ở trong cung trôi qua quá thoải mái, căn bản là mình đã quên làm thế nào để cứu Tiểu Hổ ca ca cùng sư phụ ra.

Bùi Ngọc Nhi cảm thấy nàng đã không cách nào tha thứ cho mình hiện giờ rồi. Thâm cung quả nhiên là một thùng thuốc nhuộm, mình đã sớm biến chất rồi. Nên làm cái gì đây...

Bùi Ngọc Nhi suy nghĩ đến nhập thần. Lúc Vu Lạc Vũ trở lại, nàng cũng chưa từng phát giác. Bên ngoài gió thổi từng trận, mái tóc cùng sa y của nàng cũng theo gió mà lay động, tản ra một cổ cảm giác tịch mịch. Vu Lạc Vũ đau lòng, nhẹ nhàng lấy hồ cừu ở một bên đi đến sau lưng Bùi Ngọc Nhi khoác lên cho nàng.

Hồ cừu vừa mới choàng lên, Bùi Ngọc Nhi tựa nhi bị chạm điện chấn động một cái, sau đó nàng nghiêng đầu nhìn Vu Lạc Vũ, trong mắt tất cả đều là địch ý. Vu Lạc Vũ nhìn ra được điều đó, nàng tuy không nói lời nào nhưng trong lòng lại khó chịu.

Quả nhiên đây chính là sự khác biệt, cái này mới thật sự là Bùi Ngọc Nhi, buổi chiều hết thảy bất quả là huyễn ảnh thôi. Mang theo địch ý phòng bị như vậy mới chính là Bùi Ngọc Nhi, bất luận mình có đối tốt với nàng thế nào thì nàng thủy chung vẫn không thể quên những chuyện xấu mình đã làm với nàng.

Lạc Vũ....yêu ta....

Trong đầu đột nhiên hiện lên lời này, Vu Lạc Vũ âm thầm cười khổ. Lời này thật dễ nghe, đáng tiếc mình sợ là không có mệnh này, lần đầu được nghe cũng là lần cuối nghe thấy.