Trên đường hồi cung, ngự lâm quân đều ngưng thần nín thở, cẩn thận đề phòng, rất sợ thích khách sẽ lại xuất hiện, nhưng cho đến khi vào cung, suốt cả chặng đường đều bình an vô sự. Vu Lạc Vũ tất nhiên biết được tính tình của Hoàng nãi nãi, bà ấy là người cẩn thận, một lần không thành sẽ không có lần thứ hai. Có lẽ đến khi có người thừa cơ lợi dụng, bà ấy sẽ lại xuất động lần nữa. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, Vu Lạc Vũ thật sự không biết nàng còn có thể kiên trì được mấy lần nữa, hoặc có thể tuy nàng có thể kiên trì nhưng mà những đại thần trung thành với Vu Quốc có thể kiên trì sao. Cũng không phải tất cả đều là kẻ ngốc, cho dù làm tốt hơn nữa vẫn sẽ lộ ra chân tướng.
Vừa về đến Vĩnh Cát điện, Tiếu công công liền lập tức đi đến Ngự Y viện mời Nghiêm Lâm. Vài ngày trước Nghiêm Lâm đã xin nghỉ mấy ngày với Ngự Y viện nói là nhà có chuyện. Vu Lạc Vũ biết, mà nàng cũng không muốn quản hắn. Hôm nay vừa đúng ngày hắn trở về cung cho nên Tiếu công công mới đi mời hắn. Mà Nghiêm Lâm, hắn vừa nghe Vu Lạc Vũ triệu đến tất nhiên rất mừng rỡ, vốn dĩ hắn cũng muốn đến yết kiến, nay như vậy vừa lúc đúng ý hắn.
Nghiêm Lâm chuẩn bị một phen rồi cầm lấy hòm thuốc theo sau Tiếu công công đi về Vĩnh Cát điện. Sau khi giúp Vu Lạc Vũ chữa trị xong, Nghiêm Lâm cũng không vội rời đi mà là nhỏ giọng nói cho Vu Lạc Vũ, nói có thứ tốt muốn trình lên. Vu Lạc Vũ cau mày, hắn có thể có vật gì dâng lên? Vu Lạc Vũ khoát tay, tỏ ý Niệm Tuyết các nàng đều lui xuống. Lúc này trong điện chỉ còn lại Vu Lạc Vũ và Nghiêm Lâm hai người.
"Thứ gì?" Sắc mặt Vu Lạc Vũ đầy không kiên nhẫn.
Nghiêm Lâm cười hắc hắc, từ trong hòm thuốc lấy ra một bình sứ bạch ngọc nhỏ, hai tay trình lên. Vu Lạc Vũ cầm lấy, nhìn một cái. Lòng đột nhiên lộp bộp giật mình.
Tiêu hồn tán.
"Đây là thứ gì?"
"Đây là thuốc mà thần trăm cay ngàn đắng từ trong giang hồ tìm được, mấy ngày trước thần xin nghỉ vài ngày chính là để đi tìm nó." Đáy mắt Nghiêm Lâm sáng lên, mỉm cười đáp.
"Ồ, thuốc này hiến tặng cho cô vương, có tác dụng gì?" Vu Lạc Vũ không phải là không biết tác dụng của tiêu hồn tán, chỉ là Nghiêm Lâm đột nhiên đem thuốc này hiến tặng cho Vu Lạc Vũ, không thể không làm cho lòng Vu Lạc Vũ có phòng bị.
"Thuốc này vô sắc vô vị, bỏ vào trong trà uống một lúc sau là có hiệu lực. Người uống vào trong khoảng khắc sẽ cảm thấy trống rỗng, muốn cùng người 'vui vẻ', bảo đảm cùng với những thứ kia rất khác nhau."
"Vậy sao?" Vu Lạc Vũ rất có hứng thú.
"Vậy ngươi nói xem, thuốc này cô vương nên hạ vào cho ai uống?"
Tên Nghiêm Lâm này cũng không ngốc, nghe Vu Lạc Vũ nói vậy, hắn dừng một chút, nói.
"Nghiêm Lâm là thần tử, loại chuyện này dĩ nhiên không xứng biết."
Vu Lạc Vũ gật đầu, nhìn Nghiêm Lâm lạnh lùng nói.
"Nhưng cô vương cảm thấy ngươi đã biết, cô vương cũng không phải kẻ ngốc."
Nghiêm Lâm sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.
"Thần tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài!"
Một câu này của Vu Lạc Vũ liền làm cho Nghiêm Lâm lo sợ. Vấn đề như thế này hắn có đáp thế nào cũng đều không đúng.
Nói 'không biết' ư?
Nhưng hắn lại biết rất rõ, Vu Lạc Vũ cũng biết rõ là hắn biết, nói vậy không khác nào cho rằng Vu Lạc Vũ là kẻ ngốc.
Nói 'biết'??
Tư dưỡng cấm luyến, đây là bí mật của hoàng thất mà hắn chỉ là một bề tôi, nếu biết nhiều như vậy e rằng khó bảo toàn mạng nhỏ này. Cho nên Nghiêm Lâm chỉ có thể sợ hãi quỳ xuống xin tội. Một chiêu này của hắn vốn dĩ là hung hiểm vạn phần, làm không tốt thì đó chính là đường chết, ai bảo hắn thấy tiền là sáng mắt, không biết đủ.
Còn Vu Lạc Vũ, nàng nhìn bình sứ trong tay.
"Nhưng cô vương không tin ngươi."
Nghiêm Lâm nghe xong liền lập tức rối lên, vội vàng dập đầu, luôn miệng nói.
"Bệ hạ tha mạng, thần tuyệt đối sẽ không đem việc này tiết lộ ra ngoài, đánh chết thần, thần cũng sẽ không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài."
Một phen hùng hồn cam kết, thế nhưng nào ngờ Vu Lạc Vủ chẳng qua chỉ khơi mào khóe miệng cười một tiếng.
"Nghiêm Lâm nói phải." Nàng hài lòng nhìn biểu tình từ bi thương chuyển sang vui mừng của Nghiêm Lâm sau đó mới nói.
"Cô vương cũng cảm thấy, người chết mới sẽ không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài."
Đôi mắt Nghiêm Lâm bất chợt trợn to, thật đúng là vỗ mông ngựa mà lại bị ngựa đá lại một cái. Hắn hướng Vu Lạc Vũ dập đầu, dùng hết sức dập đầu, liều mạng dập đầu, trong miệng luôn mực nói:
"Bệ hạ tha mạng, sự trung thành của Nghiêm Lâm có nhật nguyệt chứng giám a."
Chỉ đáng tiếc là Vu Lạc Vũ giống như bịt tai không nghe thấy, sự trung thành của hắn nàng một chút cũng không cần, cái nàng muốn là nhân tài, là người hữu dụng với giang sơn xã tắc chứ không phải là loại người hiến mị thuốc đòi ban thưởng như Nghiêm Lâm. Huống chi hắn biết chuyện của nàng cùng Bùi Ngọc Nhi, cho nên bất luận thế nào Nghiêm Lâm người này là vạn vạn không thể lưu lại.
Vu Lạc vũ gọi Tiếu công công đến, phân phó hắn mang Nghiêm Lâm đem xuống chém đầu. Tiếu công công đứng một bên sửng sốt một chút nhưng vẫn là vội vàng bước ra gọi thị vệ đem Nghiêm Lâm kéo xuống. Hắn sống trong cung đã lâu tất nhiên biết gần vua như gần cọp, chỉ cần có chỗ làm không đúng sợ rằng khó bảo toàn mạng nhỏ. Làm quan đương triều, hắn cũng biết tất cả chuyện trong đó. Làm quan...khó khăn!
----
Nghỉ ngơi mấy ngày, thương thế của Vu Lạc Vũ cũng dần dần tốt hơn, trong khoảng thời gian đó, Thái Vương Thái hậu có tự mình đến thăm Vu Lạc Vũ một lần, bà ấy là một củ gừng già, dĩ nhiên là bất động thanh sắc, nhưng Vu Lạc Vũ biết, trong lòng Hoàng nãi nãi nhất định rất thất vọng, mình không chết, bà ấy hẳn vô cùng thất vọng.
Còn có một việc, đó chính là lão Ngũ trong Dạ Tập tổ - Tốn Ngũ trở lại. Việc khiến cho Tốn Ngũ trở lại là có ba nguyên nhân. Đầu tiên là biên giới, biên giới giữa Diệu Nghiêm quốc cùng Lỗ Dương cả hai nơi đó đều đồng loạt xảy ra đại án, trong thôn chết một gia đình, một nhà mười lăm miệng ăn, mà đầu sỏ cuối cùng la người Vu Quốc, bây giờ cả hai bên đều đang thương lượng. Tốn Ngũ cảm thấy khả nghi, sợ là Diệu Nghiêm quốc cố ý làm nên đã cho lão Lục, lão Thất đánh tiếng về Vu quốc trước. Thứ hai, Khôn Bát gửi thư, báo là Vu Lạc Vũ bị thương! Tốn Ngũ lo lắng, ngày đêm không ngủ chạy trở về. Tốn Ngũ trước kia là hộ vệ bên cạnh Vu Lạc Vũ, cùng Khôn Bát cả hai bảo vệ cho nàng, một sáng một tối.
Một năm trước, bởi vì phía Lỗ Dương có tình huống khác lạ, lão Lục lão Thất hai người không thể để ý hết, mà người trong Dạ Tập tổ lại có những chuyện khác nhau phải thi hành, cho nên Tốn Ngũ chỉ phải đi một mình, chuyến đi này một lần chính là suốt một năm, mọi chuyện tra đến sau cùng phát hiện tiểu vương gia Vu Lạc Khải cũng không có ý đồ mưu phản, vốn nàng cũng định trở lại phục chức nhưng Vu Lạc Vũ lại chưa triệu nàng trở về cho nên lần thi hành nhiệm vụ này chính là một năm. Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, Tốn Ngũ thế nào cũng không thể ngây ngốc ở đó được nữa, cả đêm liền thúc ngựa ra roi chạy về Vu thành. Còn điểm thứ ba, Tốn Ngũ là từ chỗ Khôn Bát biết được, Vu Lạc Vũ lãnh khốc vô tình lại nuôi cấm luyến, chuyện như vậy nàng muốn không tin, nhưng Khôn Bát sẽ không lừa gạt nàng.
Tốn Ngũ không thể không tin. Vu Lạc Vũ nuôi cấm luyến, người như Vu Lạc Vũ vậy mà cũng sẽ tư dưỡng chủng loại cấm luyến như vậy, điều này căn bản không giống nàng! Cho nên tổng lại, Tốn Ngũ vội vàng chạy về Vu thành, dù cho Vu Lạc Vũ không đồng ý nàng trở về, dù cho Vu Lạc Vũ muốn trị tội nàng, nàng vẫn phải trở về!
Lúc Vu Lạc Vũ biết Tốn Ngũ trở lại cũng không kinh động, nàng biết đối phương có tình với mình, cũng biết sau khi mình bị thương, Khôn Bát miệng rộng kia nhất định sẽ nói cho Tốn Ngũ biết, chuyện nàng ấy trở về chỉ là sớm hay muộn.
----
Nơi Tốn Ngũ yết kiến nàng là ở Thư các, Vu Lạc Vũ đang nằm trên thảng y trong thư các nhàn nhã xem sách. Hiện giờ tuy đã qua năm mới nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh, cuộc sống dưỡng thương của Vu Lạc Vũ chính là hằng ngày nằm đọc sách trong Thư các.
"Tự mình hồi cung có biết là tội gì không?" Vu Lạc Vũ nhìn sách, cũng chưa từng ngẩng đầu lên.
"Thuộc hạ biết tội."
Nghe vậy, Vu Lạc Vũ đặt sách xuống. Tốn Ngũ trước mắt cùng nàng một năm trước không quá khác biệt, vẫn phẫn nam trang, một thân trường sam lam sắc, tóc cột lên cao, vẫn là mi thanh mục tú như vậy. Tay nàng cầm chiết phiến, lưng thẳng tấp, toàn thân tản ra một chút khí chất thư quyển*, cho dù ai nhìn vào nhất định đều sẽ cho rằng người trước mắt nhất định là một thư sinh nho nhã yếu đuối. Nhưng Tốn Ngũ lại chân chính là người luyện võ, nội lực vô cùng thâm hậu, vũ khí của nàng chính là chiết phiến trong tay, một cây chiết phiến gϊếŧ người vô số, nhưng chưa từng thấy qua một giọt máu nào trên chiết phiến của nàng.
(*Khí chất của người tri thức.)**Chiết phiến: Quạt xếp.)"Một lát tự mình đi lĩnh tội đi." Vu Lạc Vũ nói xong, ánh mắt lại quay trở về trên trúc giản*.
(*Thẻ tre.)Tốn Ngũ vâng lời, sau đó lại nói.
"Lần này thuộc hạ trở về còn có sự tình muốn bẩm báo với bệ hạ."
"Nói."
"Biên giới Diệu Nghiêm xảy ra án mạng, trong thôn một đêm chết mười lăm người. Diệu Nghiêm nói hung thủ là người Vu Quốc, người đã bị bắt, là hai nam tử. Bây giờ quan viên của vùng biên giới Diệu Nghiêm cùng quan viên của Lỗ Dương đang hợp lực điều tra, thuộc hạ cảm thấy chuyện này rất kỳ quái cho nên đặc biệt quay về."
Khóe miệng Vu Lạc Vũ khẽ nâng, nàng cũng không vạch trần Tốn Ngũ, nàng tất nhiên biết nguyên nhân Tốn Ngũ trở về căn bản không phải bởi vì chuyện này. Có điều Tốn Ngũ nói đến chuyện này, Vu Lạc Vũ cũng cảm thấy kỳ quái. Người Vu Quốc từ trước đến giờ đều yêu thích hòa bình, không giống người Diệu Nghiêm hiếu chiến, huống chi người Diệu Nghiêm đều là ngũ đại tam thô*, giỏi đánh nhau. Nếu thật sự nói người Vu Quốc trong một đêm gϊếŧ hại mười lăm người trong thôn, Vu Lạc Vũ không tin, dù sao cũng quá khó tin.
(*Người cao lớn thô kệch.)"Ngươi cảm thấy bọn họ là có ý gì?" Vu Lạc Vũ hứng thú nhìn Tốn Ngũ.
"Thuộc hạ ngu dốt."
Vu Lạc Vũ cười cười.
"Yên lặng theo dõi kỳ biến đi."
Cảnh tượng ba năm trước vẫn còn như mới trong trí nhớ Vu Lạc Vũ, sau cùng Vu Quốc tuy đã đem người Diệu Nghiêm đánh đuổi ra khỏi Vu Quốc nhưng cũng đã chịu tổn thất rất nhiêm trọng. Diệu Nghiêm tuy hiếu chiến nhưng một khi đánh nhau là sẽ dám đánh dám hành động, nếu thật sự bọn họ muốn công hạ Vu Quốc, vậy thì nhất định sẽ chạy đến đánh, nhất định sẽ không làm trò tiểu xiếc như vậy. Mà tình huống bây giờ, Vu Lạc Vũ chỉ có thể nghĩ đến hai loại khả năng, một là thật sự có chuyện này, hai là....cái vị nữ vương gia của Diệu Nghiêm quốc cũng không phải là cây đèn cạn dầu gì, sợ là nàng ta nhìn Vu Lạc Khải không vừa mắt, muốn dùng chuyện này giáo huấn hắn một chút.
Loại chuyện này a, Vu Lạc Vũ không muốn quản, hơn nữa chỗ Vu Lạc Khải cũng không phái người bẩm báo, tiểu vương gia đối đầu với nữ vương gia, Vu Lạc Vũ trái lại muốn nhìn một chút, người đệ đệ này của nàng rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.
"Chủ thượng, vết thương..." Tốn Ngũ có chút do dự, đối mặt với nữ vương cao cao tại thượng, rốt cuộc nàng có chút kính sợ.
"Không sao." Vu Lạc Vũ nói xong, dừng lại một chút sau đó mới nói.
"Đã quay về rồi thì cũng đừng trở về Lỗ Dương nữa, phục chức đi."
"Vâng, chủ thượng!" Nét mặt Tốn Ngũ đầy vẻ tươi cười, chuyện nàng luôn tâm tâm niệm niệm một năm qua chính là có thể trở lại phục chức, chờ đợi suốt cả một năm rốt cuộc mới có thể lại tiếp tục canh giữ bên cạnh Vu vương.
Vu Lạc Vũ nói xong liền yên lặng, sau đó lại say sưa xem sách. Tốn Ngũ dĩ nhiên biết Vu Lạc Vũ người này lời nói ngắn gọn nhưng thấu triệt, ý tứ rõ ràng. Tốn Ngũ nhìn Vu Lạc Vũ, cười một tiếng đáp lại, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi thư các, đi lĩnh tội.
----
Bên này, Khôn Bát cầm gậy, bàn tay đều run, mới vừa nhìn thấy Tốn Ngũ trở ra Khôn Bát hết sức phấn khởi nghênh đón, ai ngờ Tốn Ngũ lại cầm lên cây gậy bên cạnh giao cho Khôn Bát, để nàng phục lệnh một trăm roi.
Khôn Bát đầu đầy mồ hôi, nàng đây thật sự là bái phục lão Ngũ này, người người đối với chuyện này ai cũng đều muốn tranh không kịp, nhưng nàng ấy lại chưa từng trốn tránh. Nguyên nhân sao?
Nguyên nhân cũng là bởi vì Vu vương ra lệnh. Khôn Bát cầm gậy trêu ghẹo nói, nếu chủ thượng bảo ngươi tự sát, ngươi sẽ làm gì? Ai ngờ Tốn Ngũ nói một câu làm cho Khôn Bát suýt nữa thổ huyết thân vong!
Tốn Ngũ nói, nếu chủ thượng cho phép, vậy ta liền tự sát tạ ơn.
Mẹ của ta.
Khôn Bát khóc không ra nước mắt, sao bên người ta ai ai cũng đều có mầm móng si tình vậy chứ?!