Không tình nguyện, không muốn đi, nhưng Bùi Ngọc Nhi vẫn phải mặc y phục tử tế đi tìm Vu Lạc Vũ. Nàng tựa như một khối gỗ, để mặc cho những cung nữ kia hầu hạ, thay y phục, búi tóc. Mặc dù thân thể bị người nhìn thấy nhưng trong lòng Bùi Ngọc Nhi cũng không có một chút cảm xúc nào, dù sao đều là nữ tử. Có điều lạ là, tại sau khi bị tiểu nhân hèn hạ Lạc Đế kia nhìn lại có cảm giác? Mặc dù cảm giác đó vô cùng tệ. Chẳng lẽ....Chẳng lẽ...? Bùi Ngọc Nhi nghĩ, đúng rồi, nhất định là vì nàng ta là một tiểu nhân hèn hạ cho nên mình mới có cảm giác như vậy. Bùi Ngọc Nhi gật đầu, Ân, nhất định là như vậy.
Cung nữ một bên hầu hạ nhìn Bùi Ngọc Nhi lúc thì khó hiểu lúc thì lại ngốc ngốc tự nói thầm. Tiểu chủ làm sao vậy? Trong lúc thay y phục mà cũng có thể ngây người, vẻ mặt thì lúc cau có lúc lại bĩu môi, khả ái biết bao nhiêu, khó trách bệ hạ lại coi trọng tiểu chủ như vậy, dáng vẻ quả thật tựa như tiên nữ hạ phàm.
Sau khi thu thập xong, Bùi Ngọc Nhi được cung nữ mang đến thư phòng. Vu Lạc Vũ đã chuẩn bị xong, nàng vẫn mặc một thân nam trang, cẩm y hồ cừu, mái tóc được cột lên thật cao, mắt ngọc mày ngài, mỹ như quan ngọc, tuy không như nam tử nhưng lại là loại âm nhu mỹ, trái lại rất có dáng vẻ đường đường. Bất quá...Bùi Ngọc Nhi âm thầm hừ lạnh, kim ngọc kỳ ngoại, bại nhứ kỳ trung*.
(*Bên ngoài hào nhoáng, bên trong thối rữa.)Nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi bước vào, nét mặt Vu Lạc Vũ đầy thích thú. Ngọc Nhi trang điểm quả thật là vô cùng đẹp, xem ra thân thể đã khôi phục không ít. Nàng đi đến Bùi Ngọc Nhi, sau đó kéo lấy tay của Bùi Ngọc Nhi đi đến hướng đại môn.
Lần kéo này Bùi Ngọc Nhi ứng phó không kịp, lảo đảo một cái nghiên người bước về phía trước, nàng vội vàng mở miệng nói.
"Ngươi đi chậm một chút, định đi đâu a!"
Vu Lạc Vũ lập tức dừng lại, xoày người đỡ lấy Bùi Ngọc Nhi .
"Không sao chứ? Có ảnh hưởng đến vết thương không?" Vu Lạc Vũ rất lo lắng, sơ ý quá sơ ý, sao lại quên mất vết thương của Ngọc Nhi còn chưa khỏi hẳn chứ, không liên lụy đến vết thương là tốt rồi.
"Không có, chỉ là nhanh quá, ta không theo kịp."
"Cô vương đi chậm một chút là được." Vu Lạc Vũ nói xong lại hướng Bùi Ngọc Nhi cười một tiếng, tiếp tục dắt tay đi Bùi Ngọc Nhi đi về phía trước, chẳng qua là lần này rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Đi một đoạn ngắn, Bùi Ngọc Nhi đột nhiên phát hiện ra chỗ không đúng. Nàng nhìn xung quanh một chút liền bừng tỉnh hiểu ra.
"Sao chỉ có hai chúng ta?"
"Ân, hôm này chỉ có hai chúng ta xuất cung." Vu Lạc Vũ ngữ khí nhẹ nhàng, thật ra nàng đã tốn không nhỏ sức lực mới có thể làm cho nha đầu Niệm Tuyết kia không đi theo. Nhắc đến cũng buồn cười, mình đường đường là Vu vương, chỉ một mình xuất cung lại bị một cung nữ ngăn cản, cái này không được cái kia không được, sợ xảy ra chuyện rồi lại sợ mình bị gϊếŧ. Nào có nhiều chuyện như vậy chứ, cởi xuống long bào mình chính là một người bình thường. Nếu để Vu Lạc Vũ nói, các nàng chính là quá cẩn thận rồi, mình cũng không phải là trẻ con, đυ.ng một cái liền vỡ.
Có lẽ đây chính là nỗi bi ai khi làm đế vương, khắp nơi đều phải theo quy củ, khắp nơi bị người kiềm chế, cả đời không thể chạy khỏi cái l*иg son mang tên Hoàng cung.
"Chúng ta đây là muốn đi đâu?" Bùi Ngọc Nhi theo sau Vu Lạc Vũ, bàn tay đã sớm không còn nắm. Nơi này là hoàng cung, cứ hành động trắng trợn như vậy cũng không tốt.
"Cứ đi theo cô vương, cô vương sẽ không đem ngươi đi bán.
Bùi Ngọc Nhi nhếch miệng, không phải là đã bị bán vào hoàng cung rồi sao? Chẳng qua có chút đặc biệt thôi, đem mình bán đi không phải chính là bản thân mình sao?
Ngoài cửa cung đã sớm chuẩn bị một con ngựa, toàn thân trắng như tuyết, nhìn một cái liền biết chính là ngựa tốt . Bùi Ngọc Nhi nghi ngờ, chẳng lẽ là muốn xuất thành?
Thị vệ dắt con ngựa đi đến bên cạnh Vu Lạc Vũ. Vu Lạc Vũ cầm lấy tay trái của Bùi Ngọc Nhi, đưa nàng lên ngựa trước, sau đó Vu Lạc Vũ lại đạp lên mã đăng nhảy lên. "Giá!" một tiếng, bạch mã cõng Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi hai người chạy như bay rời khỏi.
Bạch mã chạy băng băng xé gió. Vu Lạc Vũ sợ Bùi Ngọc Nhi lạnh liền dùng hồ cừu của nàng quấn bên trong hồ cừu của mình, bao bọc nàng.
"Lạnh không?" Vu Lạc Vũ kề bên tai Bùi Ngọc Nhi lớn tiếng hỏi.
"Không lạnh." Bùi Ngọc Nhi nhỏ giọng trả lời, trời hiện giờ đang là mùa đông nhưng trên mặt ngược lại một trận nóng rực, gần quá rồi, tư thế này cũng quá mức ngượng ngùng a.
Vu Lạc Vũ khóe miệng khẽ động, mỉm cười. Không sảo không nháo, tiểu Ngọc Nhi như vậy thật tốt biết bao. Vu Lạc Vũ trong lòng thầm vui vẻ. Lại "Giá!" một tiếng, con ngựa bị đau liền chạy nhanh hơn.
Lương câu bảo mã cho nên rất mau, chưa đến một lúc đã ra khỏi thành. Mấy ngày trước ở đây có một trận tuyết rơi rất lớn cho nên hiện tại ở đây một mảnh trắng xóa, những cái cây đều giống như được khoát một lớp lụa trắng. Khung cảnh đương nhiên vô cùng đẹp, trong nháy mắt Vu Lạc Vũ cảm thấy tinh thần đột nhiên tăng gấp đôi. Cảm giác cách xa thâm cung thật tốt, cùng tiểu Ngọc Nhi đi chơi thế này dù là một ngày cũng vui vẻ tự tại.
"Chúng ta làm gì đây?" Bùi Ngọc Nhi lại một lần nữa đặt câu hỏi, thời tiết lạnh muốn chết cóng thế này, Lạc Đế sẽ không mang mình đế đây để hóng gió đấy chứ?!
"Ngô, cô vương mang tiểu Ngọc Nhi đi săn thú, sau đó tiểu Ngọc Nhi sẽ nướng cho cô vương ăn, được không?" Rốt cuộc Vu Lạc Vũ cũng nói ra mục đích của chuyến đi này, săn thú ăn thịt rừng, uống mỹ tửu rồi ngắm nhìn thiên nhiên thế giới. Tự do tự tại, không riêng gì Bùi NGọc Nhi thích mà Vu Lạc Vũ cũng yêu thích.
Bùi Ngọc Nhi cúi đầu xuống, nhìn cung tên cùng một cái túi lớn được treo trên cổ ngựa. Thì ra nàng ta mang mình xuất cung chính là muốn làm những thứ này? Thế nhưng Bùi Ngọc Nhi không thể không đả kích Vu Lạc Vũ.
"Trời đông giá rét thế này làm gì có con mồi nào cho ngươi săn? Có lẽ đều đã ngủ đông cả rồi." Ngay cả chuyện thông thường như thế này cũng không biết, nàng ta làm sao có thể làm vương?
"Hắc..."Vu Lạc Vũ cười ra tiếng.
"Ngươi cũng quá coi thường cô vương rồi. Mang tiểu Ngọc Nhi đến săn thú dĩ nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ, nếu không còn không phải sẽ bị tiểu Ngọc Nhi cười nhạo sao?" Hai ngày trước, Vu Lạc Vũ đã phân phó nô tài thả chút gà rừng, thỏ ...các loại súc vật nhỏ vào cánh rừng nhỏ này rồi, cho nên Vu Lạc Vũ căn bản cũng không lo lắng đến vấn đề mà Bùi Ngọc Nhi nói.
Bùi Ngoc Nhi không nói, nàng ngược lại muốn nhìn thử Vu Lạc Vũ có thể săn được cái gì. Vu Lạc Vũ cúi đầu nhìn dáng vẻ không tin kia của Bùi Ngọc Nhi, lại mở miệng nói.
"Vậy hai chúng ta đánh cược, nếu cô vương săn được con mồi, tiểu Ngọc Nhi sẽ dùng nó làm món nướng, thế nào?"
Bùi Ngọc Nhi hừ lạnh:
"Được, một lời đã định." Ai sợ ai a!
"Ha ha.." Vu Lạc Vũ cười lớn một tiếng, lần này tiểu Ngọc Nhi nhất định thua rồi, chưa bao giờ thưởng thức qua tay nghề của Bùi Ngọc Nhi, trong lòng Vu Lạc Vũ tràn đầy mong đợi.
"Giá!" Vu Lạc Vũ vυ"t roi ngựa, hướng đến trong rừng chạy vào!
Cây cối trong rừng đan xen vào nhau rậm rạp, ngựa cũng không tiện chạy nhanh, Vu Lạc Vũ chỉ đành phải thả chậm tốc độ, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú động tĩnh xung quanh. Thế nhưng trong rừng lúc này rất an tĩnh, ngay cả một tiếng chim hót cũng không có. Ngựa cứ một đường đi tới trước, thời gian trôi qua không dài cũng không ngắn. Thật sự đều đi ngủ đông cả rồi sao? Hai ngày trước mới thả vào một đám súc vật lớn, không lẽ một con cũng không gặp sao?! Vu Lạc Vũ không nhịn được liền nói thầm, đây là chuyện trăm triệu lần không được, liên quan đến mặt mũi hoàng thất, cũng không thể bởi vì một chuyến đi săn nho nhỏ mà lại làm cho Bùi Ngọc Nhi xem thường mình chứ.
Đột nhiên xuất hiện âm thanh, khóe miệng Vu Lạc Vũ khẽ giương, tay trái cầm lấy cung tên, tìm được phương hướng của âm thanh liền chuẩn bị bắn tới. Là một con thỏ! Vu Lạc Vũ một trận vui mừng, lần này hay rồi. Giương cung, nhưng còn chưa kịp bắn tên, tay Vu Lạc Vũ liền bị đè xuống! Vu Lạc Vũ nghi ngờ nhìn lại Bùi Ngọc nhi.
"Làm gì vậy?"
"Đừng bắn nó, nó thật đáng thương, cũng đã lạnh đến phát run rồi ." Bùi Ngọc Nhi xoay người nhìn Vu Lạc Vũ, trong lời nói còn chứa một chút vị đạo cầu xin.
Vu Lạc Vũ than thở, tiểu Ngọc nhi vĩnh viễn đều thiện tâm như vậy, vĩnh viễn cũng là vì chuyện khác mới có thể cầu xin mình.
"Thích nó?" Vu Lạc Vũ mở miệng hỏi.
Bùi Ngọc Nhi gật đầu một cái. Vừa gật đầu xong, Bùi Ngọc Nhi liền cảm giác con ngựa rung động một cái, Vu Lạc Vũ ở sau lưng đã nhảy một cái bay xuống. Đi về bất quá chỉ trong một cái nháy mắt, Vu Lạc Vũ lại bay đến trên ngựa, trong tay còn cầm thêm một con thỏ.
"Cầm." Vu Lạc Vũ đặt con thỏ vào tay Bùi Ngọc Nhi, dắt dây cương, chân đá vào bụng ngựa, tiếp tục đi về phía trước.
Lăn qua lăn lại hơn một canh giờ sau, rốt cuộc Vu Lạc Vũ cũng săn được một con gà, không tồi, không phải về tay không. Vu Lạc Vũ thúc ngựa đi đến một dòng suối, nhìn xung quanh một chút liền quyết định sẽ dùng ngọ thiện ở đây.
Mùa đông trời lạnh, nước trong con suối kết thành một tầng băng thật dày, Vu Lạc Vũ ôm Bùi Ngọc Nhi xuống ngựa, sau đó đi thẳng đến bên dòng suối, một chưởng bổ xuống, mặt băng đã bị đυ.c một cái hố to, phía dưới nước suối đang róc rách chảy, Vu Lạc Vũ xoay người hỏi Bùi Ngọc Nhi.
"Chúng ta ở đây nướng gà rừng, được không?"
"Được." Bùi Ngọc Nhi gật đầu, mấy dặm quanh đây cũng chỉ có chỗ này có suối, không ở đây rửa sạch sẽ gà rừng thì còn đi đâu.
"Ân." Vu Lạc Vũ đem gà rừng giao cho Bùi Ngọc Nhi, sau đó xoay người lấy mỹ tửu tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, giờ chỉ cần ngồi đây chờ Bùi Ngọc Nhi nướng gà rừng cho mình ăn là được.
"Ngươi ngồi ở đây làm gì?" Bùi Ngọc Nhi xoay người liền nhìn thấy Lạc đế vô cùng tự tại ngồi trên một tảng đá lớn uống rượu, vô cùng nhàn nhã.
"Nhiệm vụ của cô vương đã hoàn thành, gà rừng cũng ở trong tay ngươi, tại sao không thể ngồi?"
Bùi Ngọc Nhi tựa như không nghe thấy, đi thẳng đến bên cạnh bạch mã lấy ra chủy thủ, sau đó mới nói.
"Ai nói nhiệm vụ của ngươi xong rồi? Đi nhặt củi, không có lửa thì ta nướng bằng gì?"
"Cái gì?" Vu Lạc Vũ quát to một tiếng? Không nghe lầm chứ, nàng lại bảo mình đi nhặt củi, nàng vậy mà lại có thể mở miệng bảo đường đường là Vu vương như mình đi nhặt củi?!
Bùi Ngọc Nhi gật đầu, bộ dáng 'ngươi không có nghe lầm'.
"Vâng. Đi nhặt củi, nếu không ngươi cho là gà sẽ tự chín sao?"
"Không đi!" Vu Lạc Vũ không thuận theo, không thương lượng, từ nhỏ đến lớn có ai từng sai bảo mình, lần đầu tiên bị sai bảo mà lại còn là đi nhặt củi, quá tổn thương tự ái rồi.
"Không đi thì thôi, cùng lắm thì không ăn, dù sao ta cũng không đói." Bùi Ngọc Nhi bĩu môi một cái, dáng vẻ 'sao cũng được'.
"Ngươi..." Vu Lạc Vũ cứng lưỡi, chỉ vào Bùi Ngọc Nhi không nói nên lời.
Giằng co hồi lâu, Vu Lạc Vũ vô cùng lúng túng ho khan một tiếng, đứng dậy phất ống tay áo rời đi...
Hừ, Bùi Ngọc Nhi giảo hoạt cười một tiếng, trên đời này làm gì có bữa ăn chùa.
"Nhớ phải là củi khô a!" Hướng về phía bóng lưng Vu Lạc Vũ hô to một tiếng, lúc này Bùi Ngọc Nhi mới hài lòng xoay người đi thu thập con gà rừng kia.
Bùi Ngọc Nhi mới vừa đem con gà rửa sạch, sau lưng liền vang lên tiếng ngựa chạy, sau đó chính là bị một trận hoa tuyết rào rào bắn lên người. Bùi Ngọc Nhi cau mày, đứng dậy xoay người vừa định mắng một trận nhưng đám ngựa đó đã ào ào chạy xa, Bùi Ngọc Nhi tức giận đến trợn mắt nhìn, trong lòng thầm mắng cả nhà bọn họ!
Nhưng vừa mới mắng xong, Bùi Ngọc Nhi liền phát hiện nhóm người đó đã dừng lại, sau đó quay ngựa lại, chạy như bay đến chỗ mình! Bùi Ngọc Nhi theo bản năng cũng có cảm giác không quá ổn.
Quả nhiên, những người đó đến trước mặt Bùi Ngọc Nhi liền kéo dây cương, Bùi Ngọc Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy một đám nam nhân oai qua liệt tảo*, nụ cười dâʍ đãиɠ treo ở bên mép.
"Muội muội một mình ở bên suối chuẩn bị nướng gà rừng sao? Không biết các ca ca có được chia phần không hả? Ha ha ha..." Người nọ vừa nói xong, những người phía sau liền bùng phát một tràng cười phụ họa.