Chương 33

"Khoan đã...." Tiếu công công đang muốn lĩnh chỉ làm việc, lại bị một âm thanh yếu ớt ngăn cản. Đó chính là tiếng nói của Bùi Ngọc Nhi.

Vu Lạc Vũ vội vàng đưa tay trái vén mái tóc tán loạn của nàng lên, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn hiện giờ lấm một tầng than bụi, đôi môi đỏ mọng kia cũng bị ngọn lửa hung dữ thiêu đốt đến nứt nẻ, nàng nhíu mày, dường như là vô cùng khó chịu. Vu Lạc Vũ trong lòng phiến lên từng trận thương tâm, nàng ôn nhu cưng chiều nói.

"Sao vậy? Ngọc Nhi nơi nào không thoải mái, nói cho cô vương."

"Bọn họ..." Bùi Ngọc Nhi nhíu chặt chân mày.

"Tiểu Ngọc Nhi ngủ ngoan, cô vương sẽ không bỏ qua cho bọn họ." Vu Lạc Vũ nhẹ giọng dụ dỗ.

"Không phải vậy..." Bùi Ngọc Nhi đứt quãng, một câu nói giống như dùng toàn bộ khí lực, Vu Lạc Vũ ở một bên cũng kiên nhẫn lắng nghe, nàng hô hấp dồn dập, mất cả nửa ngày mới lại nói.

"Tha cho ... tha cho bọn họ đi..."

Vu Lạc Vũ lại lần nữa nhói đau, nha đầu này, đến lúc này vẫn còn cầu xin cho bọn họ sao? Trước mắt nàng là Bùi Ngọc Nhi dáng vẻ yếu ớt, bên tai lại vang đến tiếng cầu xin cho đám người kia, tha cho bọn họ sao? Nàng với ai cũng thiện lương như thế, vì sao bấy lâu nay đối với cô vương cũng không được một phần như vậy?

Hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, Bùi Ngọc Nhi nặng nề hé đôi mắt ra, nhìn thấy chính là ánh mắt Vu Lạc Vũ ngập tràn thâm ý đang chăm chú nhìn mình, Bùi Ngọc Nhi mơ hồ kéo nhẹ ống tay áo của nàng, lại lần nữa yếu ớt nói.

"Tha... tha bọn họ đi..."

Vu Lạc Vũ nghẹn lời, Bùi Ngọc Nhi mỗi lần yếu thế cũng là vì người khác, mình còn có thể làm sao, còn có thể làm sao đây? Nàng cắn răng nghiến lợi, cũng đành chiều theo Ngọc Nhi nói.

"Mỗi người trượng hình một trăm roi, sau đó đem đi lưu đầy, cả đời không được trở về Vu Quốc một bước!"

Niệm Tuyết gật đầu ghi nhớ. Đám người còn quỳ trên mặt đất kia nhất tề dập đầu tạ ơn, giữ được mạng là tốt rồi, giữ được mạng là tốt rồi.

Vu Lạc Vũ cẩn thận ôm lấy Bùi Ngọc Nhi, mà Bùi Ngọc Nhi rút cuộc cũng mệt mỏi cùng cực vùi đầu vào trong ngực nàng mê man ngủ.

Trên đất còn có một đám người đang quỳ, Lạc Vũ ôm Ngọc Nhi đi tới trước mặt bọn họ, lửa giận vẫn còn hừng hực cháy, nàng đá vào người tên cai ngục một cước, "phốc" một tiếng hắn liền từ miệng phun trào máu tươi, Vu Lạc Vũ hừ lạnh, thét lên.

"Cút!" Đám cai ngục ôm người, nửa sống nửa chết lui xuống như chạy trốn.

Vu Lạc Vũ ôm Bùi Ngọc Nhi chạy vội trở về Vĩnh Cát điện, Niệm Tuyết một bên đuổi sát theo sau. Nhưng đoạn đường này đối với nàng là không hề thoải mái, Tiếu công công trở về tìm ngự y, tất nhiên là còn lại Niệm Tuyết đi theo thắp đèn, nhưng Vu Lạc Vũ lại chạy nhanh quá, nàng đuổi theo không kịp. Hơn nữa hiện nay tuy trời đã tối, nhưng Vu Lạc Vũ là Vu Vương, nhất định đi đến đâu cũng sẽ gây chú ý, mà lúc này nàng lại ôm một nữ nhân ở trong lòng, nếu để người khác nhìn thấy.... Vu Lạc Vũ hiện giờ trong lòng chỉ còn nghĩ đến việc cứu người, nàng không quản được nhiều như vậy, cho nên cả đoạn đường chỉ có mình Niệm Tuyết còn đủ tỉnh táo để mà run sợ, nàng vừa chạy vừa dáo dác nhìn quanh, chỉ sợ bị người khác trông thấy.

***

Tiếu công công đã sớm đón Nghiêm Lâm chờ ở Vĩnh Cát điện, đợi một lát đã thấy Lạc Đế ôm một nữ nhân hốt hoảng xông thẳng vào bên trong, ngay cả bọn nô tài quỳ an cũng mặc kệ như không thấy. Nghiêm Lâm bỗng khϊếp sợ, đây là tình huống thế nào? Bệ hạ ôm trong lòng chính là một nữ nhân? Tuy trong lòng một trận nghi hoặc dâng lên, hắn vẫn vội vàng đi theo Vu Lạc Vũ tiến vào trong nội điện.

Vu Lạc Vũ cẩn thận đặt Bùi Ngọc Nhi xuống giường, vừa truyền ngự y đến trị thương, nhưng xoay người lại trông thấy Nghiêm Lâm tiến vào tầm mắt liền nghi hoặc hỏi "Ngươi đến đây làm gì?"

Nghiêm Lâm nuốt nuốt nước miếng, nói.

"Bệ hạ truyền ngự y, dĩ nhiên là thần tiến cung..."

Vu Lạc Vũ cau mày.

"Lần này không phải ta cần chẩn bệnh, nữ quan đâu?"

"Hồi bệ hạ, hôm nay Vương đại nhân thân thể không được khỏe, không có ở trong cung, sợ là sẽ không đến đây chẩn bệnh được."

Vu Lạc Vũ xoay người nhìn Bùi Ngọc Nhi một chút, nàng thế kia chỉ sợ không thể trì hoãn thêm, liền cắn răng một cái nói.

"Cũng được, ngươi tới cứu nàng, có sai sót gì cô vương sẽ lấy đầu ngươi!"

"Vâng!" Nghiêm Lâm mở miệng lĩnh mệnh, sau đó đi tới bên Bùi Ngọc Nhi.

Nghiêm Lâm trong lòng nảy ra một suy nghĩ, hắn càng lúc càng thấy rất khả dĩ. Thứ nhất là, mình đi theo bên cạnh bệ hạ đã lâu, dường như cũng chưa từng thấy qua bệ hạ thất thố như thế. Thứ hai, bệ hạ là vạn kim chi khu, là một đấng quân vương tính cách lạnh lùng như băng tuyết, làm sao có thể ôm một nữ nhân xa lạ? Cuối cùng, đây chính là long tháp, từ xưa đến nay ở Vu Quốc, nữ nhân có thể ngủ ở trên long tháp chỉ có thể là người được Vu Vương lâm hạnh qua, vậy hiện nay nữ nhân đang nằm trên long tháp kia, có hay không... đủ mọi loại dấu hiệu phơi bày khiến Nghiêm Lâm không thể không hoài nghi, nữ nhân này, chẳng lẽ là ... cấm luyến bệ hạ nuôi bên người sao?

Nhưng nghĩ thì nghĩ, Nghiêm Lâm cũng không chậm trễ chẩn bệnh cho bệnh nhân, hắn nhấc tay áo Ngọc Nhi lên nhìn, trên cánh tay đầy vết roi dài sâu hàng tấc, máu đã đọng lại sưng tấy cả lên. Nghiêm Lâm đem ngón tay đặt lên mạch nàng, nhắm mắt lại, từ từ nghe nhịp.

Một bên Vu Lạc Vũ cũng vì nôn nóng đến loạn trí, nàng đi tới đi lui liên hồi, chốc chốc lại dừng một chút ngoái nhìn về hướng Bùi Ngọc Nhi. Bên kia Bùi Ngọc Nhi tuy đã mê man bất tỉnh, nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng thống khổ, thỉnh thoảng lại từ trong cổ họng rên lên mấy tiếng. Vu Lạc Vũ thấy vậy vội vàng chạy đến bên cạnh long tháp, cúi người khẽ vuốt trán nàng, hy vọng như vậy có thể dịu lại đau đớn của nàng một chút.

Nghiêm Lâm ngồi bên cạnh tuy bất động thanh sắc, nhưng lại đem hết thảy cử động của Vu Lạc Vũ thu vào trong đáy mắt, hắn lập tức liền khẳng định nghi vấn của mình. Xem ra quan hệ của bệ hạ cùng nữ nhân này quả nhiên là không đơn giản. Hắn bỗng thấy vui vẻ trong lòng, chỉ cần sau này mình có thể nịnh bợ tốt, biết đâu đây chính là cơ hội để thăng quan tiến chức không chừng.

Một lát sau, hắn mới thu hồi tay, đặt ống tay áo của Bùi Ngọc Nhi xuống, sau đó đứng lên bẩm báo.

"Bệ hạ, mạch của cô nương này tuy yếu, nhưng cũng không lo ngại đến tính mạng, trên người đều chỉ là các vết thương ngoài da, nếu điều trị thật tốt một thời gian là có thể khôi phục lại như trước. Thần kê hai đơn thuốc, trong uống ngoài thoa là được."

Nghe Nghiêm Lâm nói vậy, Vu Lạc Vũ mới thấy hơi yên tâm, nhưng vẫn lo lắng mở miệng hỏi.

"Sẽ lưu sẹo sao?"

Nghiêm Lâm dừng một chút mới nói.

"Tất cả đều sẽ lưu lại, nhưng nếu điều trị khéo, không nhìn kỹ chắc là sẽ không phát hiện ra."

Vu Lạc Vũ gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể như vậy, chỉ cần Ngọc Nhi không sao là tốt rồi. Vu Lạc Vũ lúc này liền phân phó Niệm Tuyết đi theo Nghiêm Lâm lấy thuốc, sau đó phải quay về ngay. Niệm Tuyết và Nghiêm Lâm quỳ an, cùng nhau lui ra khỏi nội điện.

Nội điện đột nhiên nổi lên một trận vắng lặng, Vu Lạc Vũ thở dài, ngồi bên cạnh long tháp, tay không tự chủ được nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bùi Ngọc Nhi, ngắm nhìn Ngọc Nhi ngủ mê man đến xuất thần. Tiểu nha đầu này, tính khí vì sao lại quật cường như vậy? Nếu sáng nay nàng không nghe theo mình, làm sao lại tự chuốc lấy cực khổ, để cho bọn cai ngục kia hành hạ thành ra thế này đây? Vu Lạc Vũ trong lòng phiếm đau, nhưng cũng không biết nói thế nào, Bùi Ngọc Nhi là người của mình, mình có giận nàng hơn nữa cũng sẽ không đem nàng đánh ra thành như vậy. Hôm nay mình hồ đồ thất sách một chút, đã hại Tiểu Ngọc Nhi ra nông nỗi này... Vu Lạc Vũ phiền não, cũng chỉ là bởi vì thất sách mới đem Bùi Ngọc Nhi đưa đến thiên lao.

***

Bận rộn cho mãi đến đêm khuya, vết thương trên người Bùi Ngọc Nhi mới tạm được các cung nữ xử lý xong, Vu Lạc Vũ từ đầu đến cuối canh giữ bên cạnh, nửa bước cũng không rời. Vết roi trên người Bùi Ngọc Nhi thật sâu, hằn xuống trên người không dưới mười mấy vết phủ kín toàn thân, khiến Vu Lạc Vũ đau nhói trong người. Thật là ân hận, Vu Lạc Vũ thật ân hận vì sao lại chiều theo Ngọc Nhi mà không trị tội đám người đó? Những người đó đơn giản tội đáng chết vạn vạn lần!

Xử lý vết thương xong, Niệm Tuyết đi đến bên người Vu Lạc Vũ hỏi nhỏ, có cần đưa tiểu chủ về Dạ Ân điện không? Vu Lạc Vũ khoát tay, nói.

"Sau này tiểu chủ ở lại Vĩnh Cát điện cùng cô vương."

"Chuyện này..." Niệm Tuyết muốn nói lại thôi, bệ hạ làm như vậy phải chăng là quá chọc người? Hôm nay ngự y chỉ sợ là đã phát hiện ra điều gì , cũng không biết bệ hạ có biết không?

"Cứ làm như thế, cô vương đã quyết định." Vu Lạc Vũ day day minh huyệt, tựa hồ rất mệt mỏi, sau đó nàng dừng lại một chút rồi nói.

"Đúng rồi, chuyện về sau ngươi đi xử lý cho cô vương."

"Tuân chỉ." Niệm Tuyết gật đầu, trong lòng liền thở phào. Chuyện hôm nay phát sinh hết thảy quá mức lộ liễu, mà thân phận của tiểu chủ là vạn vạn lần không được trồi lên mặt nước, người dặn dò như vậy xem ra bệ hạ vẫn còn biết phân tắc trong chuyện này, vậy là được rồi.

Niệm Tuyết lui ra khỏi nội điện, mới vừa ra đến cửa điện liền bị một bóng người chặn lại. Niệm Tuyết ngừng bước chân, ngẩng đầu lên hỏi.

"Có chuyện gì?"

Người nọ cười hắc hắc, hỏi.

"Ngươi thấy thế nào?"

"Cái gì thấy thế nào?" Niệm Tuyết nghi ngờ, nàng ta có ý gì?

"Chuyện của chủ thượng chứ còn chuyện gì, nàng cùng tiểu chủ, ngươi thấy thế nào?"

"Thấy thế nào ư ..." Niệm Tuyết suy nghĩ hồi lâu mới nói.

"Ta cũng không biết, mỗi lần thấy tiểu chủ, bệ hạ sẽ đại phát lôi đình, chưa từng có ai khiến bệ hạ tức giận hết lần này đến lần khác như thế."

Người kia gật đầu, hiển nhiên là hiểu ý tứ của Niệm Tuyết, nàng miết miết miệng nói.

"Ta lại không thấy vậy, ta cảm thấy chủ thượng đã thích tiểu chủ."

"Gì?" Niệm Tuyết bất khả tư nghị.

Người nọ lại nói.

"Ngươi đã khi nào thấy chủ thượng như vậy chưa?" Niệm Tuyết lắc đầu.

"Ngươi có khi nào thấy chủ thượng đối với người nào đại phát lôi đình như vậy, rồi lại không gϊếŧ nàng?" Niệm Tuyết lắc đầu.

"Ngươi có khi nào thấy chủ thượng để cho người ta ngủ trên long tháp?" Niệm Tuyết liền sáng mắt gật đầu.

"Thấy rồi."

"Người nào?"

Niệm Tuyết mặt nghiêm chỉnh đáp.

"Tiểu chủ."

"..." Người nọ mặt liền trương phình, ý tứ của mình còn không phải là ngoài tiểu chủ ra, chủ thượng chưa từng để ai khác ngủ trên long tháp sao???

Niệm Tuyết nhìn người nọ thêm một chút lại nói.

"Ngươi tìm ta rút cuộc có chuyện gì? Việc bệ hạ phân phó ta còn chưa làm xong đây."

Người nọ do dự hơn nửa ngày mới nói.

"Đưa thư cho ngươi, đã đọc chưa?"

"Đọc rồi." Niệm Tuyết gật đầu.

"Không có hồi âm sao?"

"Không có..."

Ngất! Người nọ đi tới đi lui hai bước, lấy tay gãi gãi đầu, sau đó nói.

"Ta viết cho ngươi dài như vậy, ngươi thật sự một chữ cũng không trả lời sao?"

"Ta suy nghĩ một chút." Niệm Tuyết ngửa đầu, nhắm mắt suy nghĩ, cuối cùng mới thở dài nói.

"Ta và ngươi cùng là người bên cạnh bệ hạ, như vậy không tốt."

Người nọ buồn bực.

"Lại câu này..."

Niệm Tuyết vừa nhìn người nọ, vừa kiên nhẫn nói lại một lần.

"Ta và ngươi cùng là người quan trọng bên cạnh bệ hạ, tất nhiên phải đem hết toàn lực giúp bệ hạ làm việc, tại sao lại có thể vướng vào nhi nữ tình trường đây, huống chi ngươi cũng là nữ tử?"

Người nọ bất đắc dĩ lắc đầu, lời này đã nghe Niệm Tuyết nói mấy năm, nàng cũng không nguyện nhiều lời. Tính tình của Niệm Tuyết ra sao nàng hiểu rõ, có nói nhiều với nàng cũng chưa chắc hữu dụng, người như vậy phải từ từ cảm hóa mới được... Người nọ thở dài một tiếng, tung người nhảy vọt lên rồi biến mất vào màn đêm, trước khi đi còn bún lên trán Niệm Tuyết một cái, lại nói một câu vẫn nhắc đi nhắc lại mấy năm nay.

"Ta chờ ngươi!"

"Au!" Cho đến lúc người nọ biến mất vào màn đêm, Niệm Tuyết mới cảm nhận được sau gáy một trận nhói đau, nàng khom lưng xoa xoa gáy, âm thầm mắng, Khôn Bát chết tiệt, đau chết người ta!

abled"IZyU