Nhưng sự thật lại không thuận theo mong muốn của Vu Lạc Vũ, nàng tuy là đế vương, nhưng thật ra cũng chỉ là người bình thường, nàng có thể thao túng được sinh tử, nhưng lại không thao túng được tư tưởng của người ta. Bùi Ngọc Nhi nhìn Vu Lạc Vũ ôn nhu thay mình mặc lại y phục, trong lòng không khỏi cảm thấy xúc động, người ấy là quân chủ quốc gia, vốn quen có người hầu kẻ hạ đến từng chút một, đã có khi nào đối xử với ai như thế này chưa? Phải chăng mình ở trong lòng nàng thật sự có vị trí gì đặc biệt? Cuối cùng suy nghĩ một hồi lâu, Bùi Ngọc Nhi mở miệng nói.
"Ta không biết mình đã sai chỗ nào, ta cũng chỉ muốn được tự do, vô câu vô thúc. Nếu ngươi không dùng biện pháp này để lưu ta lại, cho ta thêm một lần cơ hội, ta nhất định vẫn sẽ chạy trốn!" Bùi Ngọc Nhi một hơi nói xong, nàng biết nói xong rồi Lạc Đế nhất định sẽ đại phát lôi đình, nhưng nàng vẫn cứ muốn nói. Đến giờ này nàng có thể nhìn ra, Vu Lạc Vũ không phải thật sự là một người có máu lạnh, cho nên nàng phải nói cho Lạc Vũ biết được suy nghĩ trong lòng mình. Bùi Ngọc Nhi không phải là người thông minh, nàng sẽ không vì sợ hãi mà chịu nhận sai việc mình không làm sai. Nàng không hiểu mình đã sai chỗ nào, mà đối với việc chạy trốn cũng không có hối hận, cho nàng thêm một lần cơ hội nữa, nàng nhất định vẫn sẽ chạy trốn!
Quả nhiên là Vu Lạc Vũ nổi giận, hơn nữa lại là lửa giận ngút trời! Bàn tay nguyên bản vẫn còn đang đỡ Bùi Ngọc Nhi ngay lập tức vùng ra đẩy nàng sang một bên, khiến nàng không kịp đề phòng, hung hăng té nhào xuống đất.
Vu Lạc Vũ nhìn chằm chằm vào Bùi Ngọc Nhi, hận không thể lập tức gϊếŧ nàng!
"Niệm Tuyết!" Vu Lạc Vũ gọi lớn, lúc này nàng đã giận đến phiến đỏ đôi mắt, trên cổ nổi đầy gân xanh.
Cửa nội điện được đẩy ra, người đi tới không phải là Niệm Tuyết mà là một vị công công. Từ khi Vu Lạc Vũ lên ngôi tới nay, trừ Niệm Tuyết, vị Tiếu công công này chính là người tâm phúc nhất ở bên cạnh nàng. Tiếu công công tiến vào cửa, quỳ an rồi bẩm báo.
"Hồi bệ hạ, Niệm Tuyết còn chưa trở về."
Vu Lạc Vũ giận không kềm được, lập tức nói tiếp.
"Đem nàng giải đến thiên lao, không có lệnh của cô vương tuyệt đối không cho phép nàng ra ngoài!"
"Vâng" Tiếu công công lĩnh chỉ, ra cửa gọi một tiếng, lập tức hai thị vệ cao lớn theo vào, đem Bùi Ngọc Nhi kéo ra khỏi nội điện.
Cửa điện được đóng lại, Vu Lạc Vũ trơ mắt nhìn Bùi Ngọc Nhi bị giải ra bên ngoài, từ đầu đến cuối không thốt lên tiếng nào, không cầu xin tha thứ, mà cũng không có chút kháng cự.
"A!!!" Vu Lạc Vũ rống lên giận dữ, rút xuống một roi, bàn trà lập tức bị tách thành hai nửa. Vu Lạc Vũ trong cơn giận dữ, trường tiên trong tay phát động tán loạn, nộ hỏa trong lòng tắc nghẹn không phát ra được. Bùi Ngọc Nhi, nàng ngang bướng như vậy rút cuộc là vì cái gì? Cô vương đã bao giờ hạ mình như vậy, cô vương đối với nàng dung túng như vậy rút cuộc là vì cái gì? Tại sao nàng lại không biết điều như vậy, tại sao lại được voi đòi tiên? Chỉ cần nàng theo cô vương, nàng muốn gì cô vương cũng đều chiều ý nàng, vì sao nàng lại cứ chống đối như vậy? Nàng biết rõ cô vương sẽ không thả nàng đi, nàng vẫn cứ nói nàng muốn đi, chọc cho cô vương tức giận, khiến cô vương trừng phạt nàng, chẳng lẽ đây mới là điều nàng muốn sao?
Vu Lạc Vũ vung roi một trận cuồng phong, đến khi Niệm Tuyết vội vội vàng vàng trở về, chính là thấy cả căn phòng hỗn độn bừa bãi khiến nàng chết điếng. Trên đường đi về, nhìn thấy y sam của Bùi Ngọc Nhi vương vãi nơi cửa điện liền nghĩ đã xảy ra chuyện, nàng chạy đến căn dặn Tiếu công công chớ để lộ chuyện ra ngoài, rồi vội vàng đi tìm Lạc Vũ. Niệm Tuyết về đến bên long tháp, liền thấy Vu Lạc Vũ nằm trên đó ngây dại đôi mắt, gắt gao nhìn lên trần không nói một câu.
Niệm Tuyết cẩn thận gọi hai tiếng bệ hạ, Vu Lạc Vũ nhắm chặt đôi mắt lại, khoát tay đưa lưng về phía nàng nói.
"Cô vương muốn nghỉ ngơi, ngươi đi xuống đi."
Niệm Tuyết không còn cách nào, đành phải giúp Vu Lạc Vũ đắp kín chăn bông, sau đó mới lui ra khỏi nội điện.
Vu Lạc Vũ trong đầu một trận hỗn độn, trăm vạn hình ảnh kỳ quái cứ xoay đi xoay lại trong đầu nàng, khiến nàng hồn hồn ngạc ngạc, đầu muốn vỡ tung, sau đó từ từ mệt mỏi thϊếp vào giấc ngủ.
***
Lúc Vu Lạc Vũ tỉnh dậy, trời đã tối rồi. Vu Lạc Vũ chợt lật người ngồi dậy, làm sao lại ngủ lâu như vậy, trời đã tối rồi sao? Nàng vội vàng gọi Niệm Tuyết tới, hỏi Bùi Ngọc Nhi đang ở đâu? Niệm Tuyết một trận mê man, nói cho Vu Lạc Vũ, tiểu chủ vẫn còn ở thiên lao mà, chẳng phải bệ hạ đem nàng nhốt vào trong đó hay sao? Vu Lạc Vũ trong lòng đột nhiên giật thót một cái, âm thầm kêu hỏng bét, mình vốn là muốn cho nàng ở nơi ngục tối âm u một lát để nàng biết sợ, xong rồi sẽ mang nàng về ngay, nhưng tại sao lại ngủ thϊếp đi? Vu Lạc Vũ vừa nghĩ đến đây, không dám trì hoãn thêm, vội vàng gọi Niệm Tuyết đến thay y phục, sau đó kêu Tiếu công công thắp đèn dẫn đường, thẳng hướng thiên lao chạy tới.
Cả đoạn đường đi trong lòng Vu Lạc Vũ nơm nớp bất an, mà tâm nàng hoảng hốt cũng không phải là không có đạo lý. Thiên lao Vu Quốc không phải có thể tùy tiện đi vào, bị giam ở đây nhất định là kẻ thủ trọng tội, mà vào đến nơi rồi cũng chỉ có thể bỏ mạng mà thôi. Vu Lạc Vũ từ khi lên ngôi tới nay, số người bị giam vào thiên lao cũng chưa đếm quá đầu ngón tay, nam tù đã vắng vẻ như vậy, huống chi nữ tù? Quanh năm ngục thất không có phạm nhân, những tên cai ngục kia chỉ sợ là đã ngứa ngáy tay chân, Vu lạc Vũ lo lắng nhất chính là Bùi Ngọc Nhi sẽ bị dùng hình! Hồ đồ, thật đúng là hồ đồ mà! Vu Lạc Vũ tuy giận Bùi Ngọc Nhi, nhưng cũng không đành lòng dùng phương thức đó đối đãi với nàng.
Một đường chạy như bay, Vu Lạc Vũ hận là không mọc cánh bay thẳng vào trong thiên lao. Đến cửa ngục rồi, không đợi Tiếu công công thông truyền, nàng đã vung ống tay áo đạp cửa đi vào, vừa vào đến nơi đã không nhịn được nhíu mày. Thiên lao âm u ẩm ướt, khắp nơi lộ ra tà khí, toàn bộ đều truyền đến một mùi vị máu tanh vô cùng khó nghe. Vu Lạc Vũ dùng tay bưng mũi, dời gót đến khu nữ tù. Đám cai ngục đang chụm vào đánh bạc, vừa thấy người đi đến đều sợ đến choáng váng mặt mày, tuy quỳ rạp xuống nhưng lại không biết mở miệng ra thỉnh an... Vu vương là thân phận như thế nào? Nàng chính là vạn kim chi khu, bao nhiêu đời nay Vu vương cũng chưa từng dời bước đến thiên lao u tối này, hôm nay thiên tử lại đột nhiên hạ giá, bọn họ có phản ứng này cũng không phải là quá khó đoán.
Vu Lạc Vũ cũng không so đo nhiều như vậy, mở miệng hỏi ngay.
"Bùi Ngọc Nhi đâu?"
Những tên cai ngục kia giương mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không biết Vu Lạc Vũ đang hỏi người nào, ngược lại Tiếu công công đứng bên cạnh rút cuộc cũng thông minh hơn, vội vàng nhắc.
"Chính là người sớm nay đã mang tới."
Tên cai ngục kia chợt hiểu ra, nói.
"Ở bên trong, ở bên trong". Vừa nói vừa đứng lên, xoay người dẫn đường đi đến nơi đang giam giữ Bùi Ngọc Nhi. Vu Lạc Vũ đi theo sau, chân mày càng gắt gao giao lại, nơi này căn bản không phải là chỗ cho người thiện lương, chuột gián bò khắp nơi, ở trong ngục thất âm u trên tường vẫn còn hằn rõ vết máu, vết máu đó đã biến thành màu đen, cũng không biết đã có từ khi nào. Vu lạc Vũ trong lòng phiền não, mình làm sao lại có thể hồ đồ đem Bùi Ngọc Nhi nhốt ở chỗ này cơ chứ?
Tên cai ngục đi hết một đoạn đường thẳng, rồi đột ngột rẽ phải biến mất vào trong đêm tối, Vu Lạc Vũ theo sát phía sau, nhưng vừa mới đi vào đã bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh hoàng đến bất động. Nàng đã nhìn thấy cái gì?
Đây là một gian hình thất, bên trong vương vãi đủ loại hình cụ, bốn góc lại đốt lửa bồn, trên tường vằn vện vết máu đen, mặt đất xơ xác mấy ngọn cỏ khô, dâng lên một mùi tanh tưởi vô cùng khó chịu. Mà Bùi Ngọc Nhi lại rõ ràng đang ở trước mặt Vu Lạc Vũ, nàng bị treo ngược trên giá thượng, cúi thấp đầu, trên trường sam trắng như tuyết loang lổ vết máu tươi, trên người lưu lại đầy vết roi. Phía trước mặt nàng lúc này đang bày ra hai bồn lửa lớn, tựa hồ như đang đốt cháy Bùi Ngọc Nhi. Một Bùi Ngọc Nhi vốn hoạt bát hảo động, hiện như một xác chết vô hồn, nằm im không động đậy.
Hai chân Vu Lạc Vũ giờ này như đóng đinh xuống mặt đất, không thể động đậy, người kia có phải thật sự là Tiểu Ngọc Nhi? Vu Lạc Vũ trợn to cặp mắt, nàng đơn giản là không thể tin! Một lúc sau mới kịp phản ứng lại, giận dữ hét lên.
"Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đem tiểu chủ xuống?!"
Tiếu công công cùng bọn cai ngục nhìn thấy vẻ mặt này của Vu Lạc Vũ đã sớm ứa mồ hôi lạnh, nghe thấy âm thanh rống giận của nàng xong, bọn họ liền vội vội vàng vàng chạy như bay tới, cẩn thận đỡ Bùi Ngọc Nhi từ trên giá thượng xuống. Vu Lạc Vũ lập cập đi tới, ở phía dưới tiếp nhận Bùi Ngọc Nhi. Ngọc Nhi hiện giờ nhu nhược tựa như người không xương, thân thể lại nhẹ bẫng, Vu Lạc Vũ cẩn thận ôm lấy nàng, chỉ sợ chạm vào vết thương trên người. Vừa mới rồi nhìn từ đằng xa, chỉ thấy y phục trên người nàng loang vết máu, bây giờ nhìn gần đến thế, mới càng thấy rõ ràng hơn vết máu khô khốc cùng với da thịt rách tươm, khiến cho vết roi trên người nàng càng thêm vẻ dữ tợn.
Vu Lạc Vũ trong lòng chợt nổi lên một trận đau nhói, đau như bị cào xé tâm can. Nàng không phải là chưa từng muốn Ngọc Nhi bị dùng hình, không phải là chưa từng muốn Ngọc Nhi sẽ trở thành như vậy, nhưng... nghĩ đến là một chuyện, cho đến khi chính mắt nhìn thấy, Vu Lạc Vũ mới phát hiện mình thật ra là không chịu nổi đả kích này! Bùi Ngọc Nhi là của mình, coi như muốn gϊếŧ muốn đánh muốn trừng phạt cũng phải do mình tự tay làm, tại sao có thể để cho một lũ đê tiện này đả thương nàng chứ?
Vu Lạc Vũ trong nháy mắt hóa mù quáng, hướng về Tiếu công công rống to.
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau truyền ngự y? Sau đó đem tất cả bọn họ kéo xuống chém đầu!!!"