Chương 29

Trên thực tế, đêm hôm đó Vu Lạc Vũ đã biết chuyện Bùi Ngọc Nhi chạy trốn. Suốt một ngày trời Vu Lạc Vũ vô cùng vui vẻ, yến hội nhìn chung trôi qua suôn sẻ, chỉ trừ một vài điểm nhỏ là chưa vừa ý. Bởi vì tân Tiến Sĩ mới tham gia quan trường nóng lòng muốn thể hiện bản thân, bọn lão thần tự nhiên đem đó làm cái gai ở trong mắt, cho nên trong yến hội mới trên dưới ra uy một phen. Vu Lạc Vũ ngồi trên long ỷ, mặt không lộ chút biểu tình nào lặng lẽ nhìn bọn lão thần hồ nháo uy hϊếp tân quan. Thật ra chuyện này không phải là không tránh được, nhưng Vu Lạc Vũ cố ý buông tay, mặc kệ để cho bọn họ tự xử lý, nàng chỉ ngồi một bên tọa sơn quan sát. Nếu ngay cả những chuyện vụn vặt ở trong quan trường này mà những tân quan kia cũng không chống đỡ được, thì quan trường thật sự là không thích hợp cho bọn họ, Vu Lạc Vũ cũng không cần người như vậy. Ở Vu Quốc người Vu Lạc Vũ không thiếu, thiếu nhất chính là người có tài.

Nhìn chung mà nói, Vu Lạc Vũ rất hài lòng, nhất là đối với Tiễn Lương. Nàng đặt ra một số nan đề cho hắn, hắn đều nhất nhất đáp trả được, hơn nữa lại còn xử lý rất khéo léo làm cho nàng thật sự hài lòng. Vu Lạc Vũ ngay trên tiền điện cố ý vô tình khen ngợi hắn vài câu, làm cho hắn vô cùng cảm kích, trong lòng thầm quyết không phụ sự mong đợi của nàng, tinh trung đền nợ nước. Thật ra thì lần này chỉ là một thủ đoạn nhỏ của Vu Lạc Vũ mà thôi, cũng coi như là đánh giá năng lực thực tế của hắn, dù sao bài thi cũng chỉ là trên giấy nói suông, mà văn quan lại rất nhiều người như vậy. Nếu nan đề mình hỏi mà Tiễn Lương đáp không được, Vu Lạc Vũ liền không để hắn ở trong lòng nữa, còn nếu đáp đúng thì đích thị chính là một nhân tài, nếu đã là nhân tài thì Vu Lạc Vũ tất nhiên sẽ vui lòng cấp cho khích lệ cùng cổ vũ. Tiễn Lương vừa vào quan trường đã được Vu Vương tin cậy, tự nhiên từ đó càng thêm sâu sắc niềm tin, tận trung chức thủ, chỉ trung thành với một mình mình.

Bữa tiệc mãi cho đến lúc mặt trời xuống núi mới tàn, Tiến Sĩ của khoa cử lần này trên dưới đều được phong quan vị tương ứng, hơn một tháng qua bận rộn đã đạt được thành quả tốt đẹp, cuối cùng cũng đã có thể nghỉ ngơi một chút, Vu Lạc Vũ mới nhẹ thờ phào một cái. Trong yến hội nhất thời cao hứng, Vu Lạc Vũ uống vào không ít rượu, tửu lực lúc sau phát ra làm nàng cảm thấy có phần choáng váng, liền truyền Niệm Tuyết trở về Vĩnh Cát điện nghỉ ngơi. Vu Lạc Vũ nhiều ngày mệt mỏi, hôm nay mới được thả lỏng tâm tình, lại thêm tửu lực tác động khiến nàng ngủ một giấc mê mệt, cho đến khi Niệm Tuyết đi vào đánh thức nàng mới từ từ tỉnh lại.

Vu Lạc Vũ bị Niệm Tuyết đánh thức, vì đang say rượu nên có phần nhức đầu, tâm tình dĩ nhiên là không tốt.

"Sao vậy?" Vu Lạc Vũ hơi khó chịu hỏi.

Niệm Tuyết nơm nớp lo sợ nói.

"Không tìm thấy tiểu chủ."

"Cái gì?" Nghe lời này Vu Lạc Vũ liền lập tức thanh tỉnh, lật người ngồi dậy.

Niệm Tuyết thấp giọng nói.

"Thưa, công công Dạ Yêu điện vừa rồi tới bẩm báo, nói không tìm thấy tiểu chủ..."

Vu Lạc Vũ trầm tư một lát rồi nói.

"Thay y phục, rồi truyền hắn vào."

"Vâng." Niệm Tuyết làm lễ vạn phúc, sau đó ra cửa gọi tới hai cung nữ giúp Vu Lạc Vũ thay y phục.

Qua một lát Vu Lạc Vũ đã thu thập xong, nàng đi đến nội điện đã thấy công công Dạ Yêu điện quỳ trên mặt đất, hắn run rẩy thỉnh an.

"Ngô vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Vu Lạc Vũ tọa ở trên cao, cầm chén trà uống một ngụm rồi mới nói.

"Chuyện gì xảy ra?"

Công công kia run lên một cái, bắp bắp nhỏ giọng nói.

"Buổi trưa hôm nay nô tài cùng bọn cung nữ Dạ Yêu điện đi lấy ngọ thiện cho tiểu chủ, nhưng chúng nô tài vừa vào trong sảnh đã cảm giác toàn thân như muốn nhũn ra, mí mắt nặng sập lại, sau đó liền lăn ra ngủ, đến lúc tỉnh lại phát hiện ra trời đã tối, chúng nô tài đã tìm kiếm khắp nơi trong điện cũng không thấy tiểu chủ đâu..."

"Phế vật! Các ngươi làm việc như thế nào, một tiểu nha đầu không có võ công cũng trông coi không được!" Viên công công còn chưa nói hết, Vu Lạc Vũ đã đem chén trà ném xuống mặt đất, sau đó tức giận quát lên, khiến viên công công kia run sợ vội vã dập đầu, trong miệng liên tục kêu lên, bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng.

Vu Lạc Vũ nổi giận bừng bừng một hồi lâu mới từ từ nén giận nói.

"Các ngươi lui xuống hết đi."

Công công kia vừa nghe bệ hạ không truy cứu, lập tức khấu đầu tạ an rồi lảo đảo nghiêng ngả lui ngay xuống. Đợi đến tất cả mọi người đều đi rồi, Vu Lạc Vũ mới hướng Niệm Tuyết nói.

"Ngươi phái binh lính đi tìm lại một lần nữa ở trong cung."

Niệm Tuyết gật đầu, xoay người đi khỏi đại điện.

Lúc này trong nội điện chỉ còn lại mình Vu Lạc Vũ, nàng đi qua đi lại mấy bước, sau đó mở miệng kêu.

"Khôn Bát."

Chỉ trong nháy mắt, cửa đại điện liền bị đẩy ra, Khôn Bát đi tới trước người Vu Lạc Vũ quỳ an, kêu một tiếng.

"Chủ thượng."

Vu Lạc Vũ gật đầu, nói.

"Ngươi cũng đi điều tra một chút."

"Vâng, chủ thượng!" Khôn Bát lĩnh mệnh, sau đó cũng ra khỏi đại điện.

Khôn Bát đi rồi Vu Lạc Vũ ngồi lại trong nội điện, tửu lực còn chưa tiên tán hết khiến nàng vô cùng nhức đầu. Vu Lạc Vũ liền quay về nằm trên long tháp, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng nghĩ, Bùi Ngọc Nhi đến giờ này vẫn chưa trở về Dạ Yêu điện, chỉ sợ là đã trốn khỏi hoàng cung, nhưng nàng không thể nghĩ ra, không có lệnh bài nàng ta làm sao xuất cung được? Chẳng lẽ là có người tiếp ứng? Vu Lạc Vũ suy nghĩ một chút liền dập tắt ý niệm này, trong hoàng cung làm sao có người của Bùi Ngọc Nhi được, không thể nào. Nàng ngẫm nghĩ hồi lâu, duy nhất chính là Bùi Ngọc Nhi thừa dịp hôm nay yến hội hỗn loạn mà trà trộn thoát ra, nếu thật sự là như vậy, kia đám tiền vệ cung môn đích thị là một đám phế vật, mình nhất định sẽ không tha cho bọn họ!

Đang miên man suy nghĩ thì Niệm Tuyết đã trở lại, nàng bẩm báo lên Vu Lạc Vũ, trong cung trước sau đều lục soát hết cũng không thấy bóng dáng của tiểu chủ đâu. Vu Lạc Vũ gật đầu, ra ý đã biết. Sau đó nàng đứng dậy rời khỏi long tháp, đi tới trước cửa sổ, nhìn lên trời, hiện giờ đã là canh ba, Bùi Ngọc Nhi, nàng đang ở nơi nào? Đã chạy ra khỏi Vu thành hay là còn tiếp tục ẩn thân, chờ đến khi mọi chuyện lắng xuống rồi mới chạy trốn? Vu Lạc Vũ nghĩ, nhưng vô luận thế nào, cô vương cũng sẽ không để cho nàng chạy trốn, chạy trốn khỏi cô vương.

Đúng lúc này thì cửa điện lại lần nữa bị đẩy ra, Vu Lạc Vũ xoay người, là Khôn Bát trở lại. Vu Lạc Vũ đi thẳng tới bàn trà bên cạnh, nâng chén lên uống một ngụm, Khôn Bát đi đến trước mặt Vu Lạc Vũ quỳ an.

"Chủ thượng."

Vu Lạc Vũ gật đầu.

"Ừ?"

"Thuộc hạ phát hiện trong sảnh Dạ Yêu điện có mê hồn tán, còn người mang tiểu chủ xuất cung chính là Tả Tướng quân Vương Khuê, cho đến giờ này điều tra thì tiểu chủ cũng chưa ra khỏi cửa thành."

Hắn? Vu Lạc Vũ nghe tên Vương Khuê trong lòng liền giật thót một cái, Vương Khuê người này kiêu dũng thiện chiến, nhưng lại là kẻ thô cuồng háo sắc, Bùi Ngọc Nhi nàng ấy cùng hắn xuất cung....

"Bọn họ vẫn còn ở cùng nhau sao?" Vu Lạc Vũ lo lắng hỏi.

"Hồi chủ thượng, không phát hiện ra thân ảnh của tiểu chủ trong Vương phủ."

Vu Lạc Vũ gật đầu, lúc này mới thấy yên tâm, nàng đứng dậy đi tới trước cửa sổ, ngừng một lát rồi nói.

"Hạ lệnh truyền Vương Khuê tiến cung, còn nữa..." Vu Lạc Vũ ngập ngừng.

"Đi tìm nam tử lần trước xuất cung đã cùng tiểu chủ nói chuyện đến gặp cô vương."

Khôn Bát quỳ an, lĩnh mệnh rồi đi xuống.

***

Đêm đã khuya, nhưng Vu vương bất ngờ triệu kiến, Vương Khuê cũng đành phải ra roi thúc ngựa chạy như bay vào hoàng cung, trong chốc lát đã được công công dẫn đến thư phòng bên trong Vĩnh Cát điện. Lúc này bên trong thư phòng chỉ có ba người Vu Lạc Vũ, Niệm Tuyết cùng Vương Khuê. Vu Lạc Vũ cũng không nói vòng vo, lại càng không đả động đến chuyện hôm nay, mà trực tiếp phân phó.

"Sáng sớm ngày mai ngươi tăng cường binh lính canh giữ cửa thành, ai ra vào cũng phải hỏi han thật kỹ lưỡng, mặt khác cũng đưa thêm quân tuần tra trong thành, sau đó qua hai ngày ngươi dẫn binh mã ra bên ngoài thành tiến hành diễn binh, nhớ là mặt trời mọc ra khỏi thành, mặt trời lặn phải trở về."

Vương Khuê là một nam tử vũ phu, tuy không hiểu ý Vu vương như thế nào, cũng chỉ biết quỳ an lĩnh mệnh. Niệm Tuyết một bên cũng không hiểu ra làm sao, đợi Vương Khuê đi rồi mới lên tiếng hỏi.

"Bệ hạ, người như vậy là thế nào?"

Vu Lạc Vũ nhấp một ngụm trà rồi nói.

"Bùi Ngọc Nhi chưa ra khỏi thành, nhất định là nghĩ cô vương sẽ xuất quân ra khỏi thành lùng bắt nàng, nàng lại thông minh biết rằng chính mình chạy cũng không xa được, nếu như vậy không bằng lưu lại ở Vu thành, ở nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, hơn nữa Vu thành rộng lớn như vậy, cô vương muốn tìm nàng thật sự cũng không phải chuyện dễ. Nàng đoán chừng cô vương sẽ không vì nàng mà lục soát từng nhà một, đến lúc đó không có lý do chính đáng nhất định sẽ làm lòng dân phẫn nộ, cho nên nàng mới lớn gan như vậy lưu lại trong thành. Nếu nàng đã nghĩ vậy, cô vương không bằng cũng thuận theo ý nàng, xuất binh ra ngoài thành tìm kiếm, như vậy sẽ càng làm cho nàng buông lỏng cảnh giác..."

Niệm Tuyết lại hỏi.

"Bệ hạ, vậy người bắt nam tử tiểu Hổ đó là..."

Vu Lạc Vũ khẽ nhếch khóe miệng cười một tiếng.

"Niệm Tuyết cùng cô vương chờ một chút, xem trò vui diễn ra..."

***

Hôm sau trời vửa tản sáng Bùi Ngọc Nhi đã tỉnh, nàng đứng dậy thu thập một phen, tìm một đạo y phục bình thường, sau đó mang theo một chiếc khăn che mặt rồi đi ra cửa. Lúc này trời vừa sáng, chính là thời điểm người ta đi chợ đông đúc, nàng xen lẫn vào đám người tìm mua chút lương thực là rất thích hợp, hơn nữa nàng cũng muốn ra cửa xem một chút, hôm nay Vu thành sẽ có chuyện gì xảy ra?

Quả nhiên Bùi Ngọc Nhi vừa mua đồ ăn xong trên đường trở về đã trông thấy mấy đội binh mã tinh nhuệ hướng cửa thành chạy đến, Bùi Ngọc Nhi trong lòng kích động, xem ra Lạc Đế đã phát hiện ra việc mình chạy trốn, bất quá nghĩ thêm một lúc nàng lại thấy yên tâm, Lạc Đế cho rằng mình đã chạy ra khỏi thành, bây giờ chính là đang phái binh truy bắt. Bùi Ngọc Nhi đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, sau đó cũng hướng cửa thành chạy đến, Lạc Đế cũng không phải là ngu ngốc như vậy, truy quân ra ngoài thành tìm kiếm, chẳng lẽ bên trong thành nàng sẽ thật sự bất kể sao? Trên đường đi, Bùi Ngọc Nhi thấy binh lính tuần tra mỗi lúc một nhiều hơn, đi gần đến cửa thành thì chính là truy hỏi từng người một, lúc này nàng mới coi như tạm yên tâm, quả nhiên đúng như những gì mình đã nghĩ.

Vu thành tuy tăng cường tuần tra, nhưng cũng không phải là thật nghiêm ngặt, xem ra mục tiêu của Lạc Đế chính là ở bên ngoài hành, Bùi Ngọc Nhi nhanh chóng chạy về tiểu viện, trong lòng bừng bừng nhảy nhót, nếu thật sự là như vậy, xem ra không bao lâu nữa mình sẽ được tự do. Nàng tin tưởng Lạc Đế sẽ không hao tổn tâm sức lâu vì mình, nàng còn có bao nhiêu quốc gia đại sự, hơn nữa một lần xuất binh đều tốn kém không ít, mà quan trọng nhất chính là mình đối với nàng chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, xưa nay quân vương vốn bạc tình, nàng muốn một có một, cần gì phải chấp nhất mình đây?

Bùi Ngọc Nhi trở về tiểu viện, dọc đường đi cũng không thấy người nào tra cản mình thì trong lòng buồn cười, xem ra quan binh này quả nhiên là ăn cơm khô, chỉ biết ăn mà không biết làm. Bất quá như vậy cũng tốt, xem như mình may mắn, nếu như vậy mình cũng không phải là không thể bước chân khỏi cửa, mỗi ngày sáng sớm đều được ra ngoài mua chút đồ ăn đem về rồi.