Chương 22

Lúc Vu Lạc Vũ đến tìm Bùi Ngọc Nhi, nhìn thấy nàng đang phơi mình tắm nắng, màu da của nàng dưới ánh mặt trời càng thêm nhu hòa xinh đẹp, còn cả dáng vẻ nghiêm túc kia lại càng khiến Vu Lạc Vũ ngứa ngáy trong lòng. Vu Lạc Vũ nhíu mày, loại cảm giác kỳ lạ này nàng không phải là không nhận ra được, nhưng mấy ngày nay tựa hồ lại xuất hiện quá mức thường xuyên. Sau khi gặp Bùi Ngọc Nhi, cảm giác như vậy liên tiếp xuất hiện, rốt cuộc đây là cảm giác gì? Vu Lạc Vũ không gọi tên được, nhưng dù sao cũng thấy không dễ chịu chút nào... A, Vu Lạc Vũ tặc lưỡi, thôi quên đi.

Đến gần Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ mới phát hiện ra đằng trước nàng còn có một tiểu nữ hài, nữ hài kia nhìn có chút nhỏ yếu bị Bùi Ngọc Nhi che khuất, khó trách mới rồi mình nhìn không thấy. Xem y phục thì nàng đích thị là một hạ đẳng cung nữ, sao lại cùng Bùi Ngọc Nhi ngồi chung một chỗ đây?

Hoàng Oanh đang vui vẻ cúi đầu ăn trái cây Bùi Ngọc Nhi ban cho, hoàn toàn không để ý đến Vu Lạc Vũ xuất hiện. Đợi Vu Lạc Vũ đến thật gần nàng mới chợt nhận ra có người đi tới, vừa ngẩng đầu lên thiếu chút nữa đã sợ muốn ngất xỉu. Đập vào mắt nàng trước tiên không phải là Vu Lạc Vũ, mà là một thân hoa lệ long bào trên người nàng, trên đế phục đỏ rực còn thêu một con cự long đen viền vàng, đại long đang rít gào, khí thế bàng bạc. Coi như nàng là kẻ ngu cũng nên biết người trước mắt kia là ai.

Hoàng Oanh cuống quít đem trái cây vẫn chưa kịp nhai hốt hoảng nuốt vào, sau đó đứng dậy quỳ trên mặt đất hành lễ.

"Ngô vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Ừ, đứng lên đi."

Bùi Ngọc Nhi thấy Hoàng Oanh như vậy, dĩ nhiên biết là ai đã tới, nhất thời trong lòng ùa về một trận phiền não, sao nàng lại đến lúc này, mới chỉ có mấy ngày. Quay đầu lại, Bùi Ngọc Nhi không cam tâm nhưng cũng cắn môi gọi một tiếng "Bệ hạ."

Hả? Một tiếng này khiến cho Vu Lạc Vũ vô cùng kinh ngạc, từ khi vào cung tới nay đây chính là lần đầu tiên Ngọc Nhi gọi mình là "bệ hạ". Tiểu nha đầu này hôm nay lại uống nhầm thuốc ư?

"Ngươi không sao chứ?" Vu Lạc Vũ hỏi.

"Ta rất khỏe, mỗi ngày đều dùng bữa, mấy ngày nay thân thể cũng hồi phục lại không tệ."

Vu Lạc Vũ gật đầu, nhất cử nhất động của Bùi Ngọc Nhi ở Dạ Yêu điện tất nhiên nàng đều biết rõ, mấy ngày nay quả thật nàng ấy quả thật rất ngoan ngoãn, cho nên Vu Lạc Vũ mới nhanh chóng sắp xếp chính sự, chuẩn bị đem nàng xuất cung, thực hiện lời hứa mấy ngày trước.

"Đây là cung nữ Niệm Tuyết tìm cho ngươi sao?" Vu Lạc Vũ chuyển đề tài, hỏi về Hoàng Oanh. Nhìn dáng vẻ Bùi Ngọc Nhi tựa hồ là rất thích tiểu nữ hài này, lại còn để nàng ngồi chung một bàn, đây quả là chuyện tốt.

"Ừ."

"Có hài lòng không?"

"Có, ta rất thích nàng, là một tiểu cô nương đơn thuần." Bùi Ngọc Nhi gật đầu, trong miệng ngậm bồ hòn làm ngọt. Thật ra Bùi Ngọc Nhi chính là chờ Lạc Đế đến để lựa lời khen Hoàng Oanh, như vậy thì có thể lưu nàng lại bên cạnh mình, sau này nàng không cần phải chịu khổ nữa, không nghĩ tới hôm nay Vu Lạc Vũ lại còn hỏi trước, thật hợp ý mình.

"Ừ." Vu Lạc Vũ chăm chú quan sát Hoàng Oanh, sau đó hướng Niệm Tuyết nói.

"Ngươi giúp nàng sửa sang một chút, đi theo bên cạnh Ngọc Nhi cũng không thể bộ dạng sơ sài như vậy". Vu Lạc Vũ là nói đến cách phục sức của Hoàng Oanh, nàng tuy đến Dạ Yêu điện hầu hạ bên cạnh Bùi Ngọc Nhi, nhưng trước sau vẫn mặc quần áo cũ không đổi, là một kiện cung nữ bào giặt giũ nhiều lần đã muốn bạc trắng.

"Vâng." Niệm Tuyết lĩnh chỉ, khoát tay áo một cái ý gọi Hoàng Oanh đi tới, sau đó dẫn nàng cùng lui xuống.

Niệm Tuyết đi rồi, Vu Lạc Vũ đi đến ngồi xuống bên ghế, cung nữ dâng đến cho nàng một chén trà, Vu Lạc Vũ liền cầm lên thưởng ngoạn. Bùi Ngọc Nhi cũng ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn không người nào mở miệng nói gì.

"Vì sao không mặc ngọc bào cô vương ban cho?" Vu Lạc Vũ đột nhiên mở miệng, nàng vừa đến đã nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi một thân bạch sam, mấy ngày nay Vu Lạc Vũ ban thưởng Dạ Yêu điện rất nhiều thứ, cẩm y ngọc thực đếm không xuể.

"Ta chỉ mặc y phục bạch sắc."

"Thì ra là như vậy." Vu Lạc Vũ uống một ngụm trà, hồi tưởng lại, mình ban cho nhiều y phục như vậy, đủ mọi kiểu dáng, màu sắc phồn đa, duy chỉ có bạch sắc là không có.

Trong hoàng cung, màu sắc y phục càng diễm lệ thì thân phận càng hiển quý, mà nữ tử cũng thường yêu chuộng y phục hoa lệ, mặc lên người lại càng tôn lên dáng vẻ xinh đẹp tuyệt luân của các nàng. Vu Lạc Vũ không để ý tới thì ra Bùi Ngọc Nhi chỉ yêu thích bạch sam, như vậy chẳng phải cho thấy nàng cùng những nữ tử bình thường khác càng có nhiều điểm bất đồng sao? Ngẫm nghĩ lại, Vu Lạc Vũ cảm thấy màu trắng thật rất hợp với Ngọc Nhi, không chút hư khí, khuôn mặt lại càng trong trẻo lạnh lùng, càng giống như tiên tử hư ảo không dính khói lửa nhân gian, chớp mắt một cái đã liền tan biến...

"Đúng rồi, lần này cô vương tới là muốn mang ngươi xuất cung."

"Thật sao?" Bùi Ngọc Nhi nghe thấy vậy thần sắc chợt vui vẻ hẳn lên, vừa rồi còn cố ý tỏ ra bình thản, bây giờ đã trở nên mong đợi mừng rỡ không thèm che giấu.

"Ừ." Vu Lạc Vũ gật đầu.

"Khoan đã..." Nghĩ lại câu nói của Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi tựa hồ phát hiện ra điểm không đúng.

"Mang ta xuất cung, vậy ngươi cũng đi sao?"

"Tất nhiên."

"A..." Mong đợi mừng rỡ trong lòng Bùi Ngọc Nhi bị một câu nói này của Vu Lạc Vũ trong nháy mắt bóp chết, Lạc Đế cùng đi, vậy còn có ý nghĩa gì nữa.

Nhất cử nhất động của Bùi Ngọc Nhi tất nhiên đều lọt vào tầm mắt của Vu Lạc Vũ, nàng hiểu rõ nhưng chỉ cười cười, không quan tâm. Đồng thời đối với ý tưởng đơn thuần kia cảm thấy buồn cười, làm sao lại nghĩ mình có thể để nàng một mình xuất cung? Chuyện đó làm sao có thể?

"Vậy ngươi chuẩn bị đi, cô vương trở về trước, một lát sẽ phái người đến đón người." Vu Lạc Vũ nói xong tiêu sái bước đi, nàng cũng phải trở về Vĩnh Cát điện để chuẩn bị một phen.

Bùi Ngọc Nhi đứng nhìn bóng lưng Vu Lạc Vũ, cúi đầu nhẹ hừ một tiếng, mình chính là thường dân, bây giờ cải trang vẫn cứ là chính mình đi. Nàng mặc kệ, tiếp tục phơi mình dưới nắng đợi người đến đón.

***

Qua chừng nửa canh giờ, Niệm Tuyết mới đi tới Dạ Yêu điện, Bùi Ngọc Nhi liền đứng dậy đi theo, sau một lúc đã nhìn thấy Vu Lạc Vũ. Nàng một thân nam trang hoa lệ, vừa nhìn là biết đích thị đại công tử quyền quý hào môn. Bên cạnh nàng đứng chính là... a, Bùi Ngọc Nhi đột nhiên nhớ tới, là người lần trước đi cùng Lạc Đế. Bùi Ngọc Nhi vừa nhìn thấy nàng đột nhiên cảm thấy tức giận, ở hoàng cung lâu như vậy, nàng cùng Niệm Tuyết cũng có ít nhiều tiếp xúc, khẳng định nàng không có công phu. Vậy lần trước ám toán mình nhất định chính là người kia, thật đáng ghét, cấu kết với nhau làm việc xấu.

Một hồi sau, bốn người bọn họ hướng ngoài cung đi tới, một đường không ai nói chuyện gì. Bùi Ngọc Nhi đi phía sau cùng, lén lút vội vàng nhìn trái nhìn phải. Nàng muốn ghi nhớ thật rõ đường xuất cung, chờ lần sau chạy trốn.Thật ra lần này yêu cầu xuất cung cũng là một phần trong kế hoạch của nàng. Trên thực tế Bùi Ngọc Nhi không chịu thỏa hiệp, nàng chẳng qua là thay đổi không còn mù quáng nữa, mà muốn chuẩn bị sẵn sàng, bố trí hết thảy chờ thời cơ.

Đường rất dài, Bùi Ngọc Nhi tập trung tinh thần, nét mặt vô cùng căng thẳng, từng điểm từng điểm ghi nhớ đường xuất cung. Vu Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn sang Bùi Ngọc Nhi hai lần đều bị nàng ấy phát hiện kịp, sau đó trong nháy mắt đổi thành vẻ mặt thờ ơ lơ đễnh, mỗi lần đều thiếu chút nữa là bị phát hiện. Bùi Ngọc Nhi cẩn thận nhưng cũng sợ đến l*иg ngực đập liên hồi.

Đợi đến lúc gần xuất cung, Bùi Ngọc Nhi lại lần nữa tâm rơi xuống vực thẳm. Mình tại sao quên mất, cung môn này cũng không phải dễ dàng đi ra. Lúc vừa tiến cung cũng đã thấy rõ ràng, mấy tên thủ vệ đều là nhận bài chứ không nhận mặt, không có lệnh bài căn bản là đừng nghĩ bước ra ngoài một bước. Lần trước Bùi Ngọc Nhi có chút nóng nảy, nửa đêm đào tầu thất bại, Lạc Đế nhất định sẽ càng phòng thủ nghiêm ngặt. Bây giờ biện pháp duy nhất chính là ban ngày tìm một cơ hội chạy ra ngoài, ban ngày nhiều người, mình xen lẫn vào trong đó sẽ không dễ bị phát hiện. Nhưng duy nhất chính là vấn để ở cửa cung này, phải đi tìm lệnh bài ở đâu đây?

Trên đường trầm tư suy nghĩ, chớp mắt đã đi đến thị thành náo nhiệt, Bùi Ngọc Nhi nghĩ thầm, quên đi, trở về rồi nghĩ tiếp, những chuyện này cũng không phải một sớm một chiều đạt được, nếu đã đi ra rồi thì phải vui đùa thật tốt mới được. Bùi Ngọc Nhi nhìn thấy chợ rộn ràng nhộn nhịp, tâm tình cũng thả lỏng ra, qua bao lâu rồi mới có thể thả lỏng người như vậy? Trong cung quả thật không phải là nơi tồn tại của người ngu ngốc, quanh năm suốt tháng không được một giây thả lỏng cảnh giác, vẫn là bên ngoài tốt hơn rất nhiều, không khí cũng vô cùng thanh tân trong trẻo. Bùi Ngọc Nhi hít sâu một hơi, cảm giác cả người cũng vui vẻ thoải mái hẳn lên.

***

Vừa ra đến bên ngoài, Bùi Ngọc Nhi như cá gặp nước, nàng từ phía sau chạy vọt lên xem nơi này một chút, nhìn nơi kia một chút, đem Vu Lạc Vũ bỏ lại phía sau. Vu Lạc Vũ đem toàn bộ sự tình thu trong mắt, nàng lắc đầu một cái, Bùi Ngọc Nhi rốt cuộc vẫn còn trẻ con, vẫn còn tính tình tùy tiện của tiểu hài tử. Chuyện như vậy nếu phát sinh ở trên người nữ tử khác, chỉ sợ người ta đã không còn muốn sống nữa, ai còn như nàng ấy coi như không có chuyện gì xảy ra, vui vẻ đùa nghịch như vậy? Nhưng nghĩ lại, Vu Lạc Vũ cảm thấy như vậy cũng thật tốt, Bùi Ngọc Nhi như vậy mình mới càng yêu thích nàng, không câu nệ tiểu tiết, ngược lại có thể giảm bớt một vài sự tình.

Vu Lạc Vũ lần này xuất cung cảm giác cùng những lần trước hoàn toàn bất đồng. Cảm giác không thể nói ra là như thế nào, nhưng so với hai lần trước rõ ràng tốt hơn. Vu Lạc Vũ nhìn Bùi Ngọc Nhi đi ở phía trước cười cười một tiếng, xem ra mình lưu nàng lại là không sai, Bùi Ngọc Nhi mặc dù khiến cho tâm tình của mình lúc vui lúc giận, nhưng chung quy so với trước kia không vui không buồn cũng tốt hơn.

Bùi Ngọc Nhi đang đi ở phía trước đột nhiên ngừng cước bộ, dừng lại ở một tiểu quán trước mặt, bên cạnh đứng cũng không ít người. Bùi Ngọc Nhi nghiêng người chen lấn, đi vào trong đám người. Vu Lạc Vũ nghi ngờ cũng bước nhanh tới, nghiêng người chen vào, đi đến bên cạnh nàng. Vu Lạc Vũ thấy dưới đất bày biện nhiều loại đồ chơi, ngạc nhiên hỏi:

"Đây là cái gì?"

Bùi Ngọc Nhi bĩu môi nhìn Vu Lạc Vũ, khinh thường nói:

"Có như vậy cũng không biết, đây gọi là ném vòng, người ta bày nhiều thứ dưới đất, sau đó dùng vòng trúc..." Bùi Ngọc Nhi vừa nói vừa chỉ chỉ người đang cầm vòng trúc trong tay, tiếp tục nói.

"Dùng vòng ném vào, nếu ném trúng thì món đồ sẽ thuộc về ngươi."

"A." Vu Lạc Vũ gật đầu, thì ra là như vậy, lại nhìn sang Bùi Ngọc Nhi bộ dáng nôn nao hỏi.

"Muốn chơi à?"

"Dĩ nhiên, ta chính là bách phát bách trúng mà". Bùi Ngọc Nhi nói xong liền hướng người bán hàng kia gọi "Ông chủ, cho ta mười vòng."

Người bán hàng nhìn thấy có khách đến, liền cười ha hả đưa cho nàng mười cái vòng trúc. Vu Lạc Vũ nhìn vòng trúc trong tay Bùi Ngọc Nhi, vòng trúc rất nhỏ, mà đồ vật trên đất lại rất lớn, tỷ lệ trúng đích cũng không cao, khó trách hắn lại cao hứng như vậy. Bất quá nghĩ cũng phải, nếu dễ dàng ném trúng, hắn làm sao còn có thể làm ăn đây?

Có điều Vu Lạc Vũ trong lòng buồn cười, hôm nay gặp Bùi Ngọc Nhi sợ rằng tính toán của ông chủ này sẽ có chút không được như ý, nàng tin tưởng Bùi Ngọc Nhi tuy không phải bách phát bách trúng, nhưng mười lượt trúng chín cũng không phải quá khó khăn. Vu Lạc Vũ nhìn Bùi Ngọc Nhi, nàng tay phải đang cầm chiếc vòng thứ nhất chuẩn bị ném ra.

Đúng lúc ấy thì một tiếng "Ngọc Nhi!" ngăn lại động tác của nàng, Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi theo bản năng nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Đứng bên kia đường chính là một nam tử trẻ tuổi, một thân thô y vải bố đang hướng Bùi Ngọc Nhi cao hứng vẫy tay.

Vu Lạc Vũ đang còn suy nghĩ người kia là ai, Bùi Ngọc Nhi bên cạnh đã mừng rỡ gọi lên một tiếng "Tiểu Hổ ca ca!"