Chương 12

"Được. Ta uống." Cách một lúc lâu sau, Bùi Ngọc Nhi mới phẫn hận nói. Nàng không muốn để cho tiểu Hổ ca ca có chuyện, cũng không muốn làm liên lụy đến những người vô tội. Tuy rằng những người đó là con dân của Lạc Đế, nhưng nàng ta vẫn chưa tận mắt nhìn thấy tình trạng bi thảm của những người đó. Bùi Ngọc Nhi biết Vu Lạc Vũ sẽ không thật sự bỏ mặt, nhiều nhất thì nàng ta chỉ kéo dài vài ngày. Nhưng kéo dài thêm vài ngày thì sẽ có biết bao nhiêu người phải chết a.

Bùi Ngọc Nhi cầm lấy viên thuốc kia, nhìn thật lâu, sau đó hít sâu một hơi nuốt vào. Hương vị ghê tởm đó làm Bùi Ngọc Nhi muốn nôn ra, nàng nhíu chặt mày, trong lòng lại cực kỳ chán ghét người trước mặt.

Vu Lạc Vũ lại không thèm để ý sự chán ghét của Bùi Ngọc Nhi, ánh mắt sắc bén của nàng tất nhiên có thể nhìn thấy hận ý chợt lóe qua trong mắt Bùi Ngọc Nhi, nhưng nàng lại làm như không thấy gì.

Như thế không phải tốt lắm sao, cô vương thực vừa lòng. Ba năm này ngươi sẽ không thể bước ra khỏi hoàng cung một bước nào. Ba năm này, Bùi Ngọc Nhi chính là của mình, nàng ta lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh mình.

Đúng, chính là như vậy, Vu Lạc Vũ không cần biết Bùi Ngọc Nhi cảm thấy thế nào, cho dù có phải dùng đến thủ đoạn thì cũng là chuyện phải làm, nàng chính là lợi dụng sự đơn thuần của Bùi Ngọc Nhi. Con dân của Vu Quốc, cô vương sao có thể mặc kệ chứ, còn có tiểu Hổ ca ca mà Bùi Ngọc Nhi ngươi lưu tâm, kỳ thật cô vương căn bản không biết hắn đang ở đâu.

Vu Lạc Vũ cười, nàng nói: "Cuộc sống sau này ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi. Thời gian chúng ta ở chung còn rất dài." Nói xong, nàng liền xoay người rời khỏi. Vu Lạc Vũ muốn giữ Bùi Ngọc Nhi ở bên cạnh, tuy rằng loại người như nàng ta thật làm cho người ta tức giận, nhưng lúc mình đối mặt với nàng thì thật sự có chút thích thú. Mặc kệ cảm giác thích thú này là tốt hay xấu, ít ra nó cũng luôn làm cho nội tâm vốn dĩ luôn bình tĩnh như mặt hồ của mình gợn sóng.

Suy sụp ngồi lại trên ghế, Bùi Ngọc Nhi ngây ngốc nhìn chằm chằm vô định hồi lâu, nàng muốn vận nội lực nhưng lại không cảm giác được một chút khí tức nào, chưa từ bỏ ý định, Bùi Ngọc Nhi bật dậy chạy khỏi Dạ Yêu Điện đến bên trong viện, nâng tay dùng hết toàn lực bổ vào một thân cây to lớn.

Đau quá! Trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, Bùi Ngọc Nhi nâng tay phải lên, nơi đó vì bị cọ xát mà sưng đỏ một mảnh, còn chảy máu. Thật sự không còn võ công, Bùi Ngọc Nhi tự giễu cười. Không phải mình cũng đã biết thứ thuốc đó là gì sao, nếu đã uống rồi thì hối hận có tác dụng gì chứ, không phải là mình cam nguyện như thế là vì tiểu Hổ ca ca, vì bách tính lầm than sao.

Bùi Ngọc Nhi đỏ mắt, một thân võ nghệ mình luyện từ nhỏ cứ như vậy mà mất. Nàng chán ghét Lạc Đế. Nàng hận Lạc Đế. Vu vương cái khốn kiếp gì chứ. Nàng ta chính là một tên khốn, thích đùa giỡn tâm cơ, một tiểu nhân chuyên uy hϊếp người khác!

Cung nữ trong điện đều bị hành động của Bùi Ngọc Nhi làm cho hoảng sợ, khẩn cấp đuổi theo. Đến nơi, bọn họ thấy tay phải của nàng sưng đỏ cùng hốc mắt hồng hồng, bọn họ cũng hốt hoảng, nhanh chóng đi đến đỡ Bùi Ngọc Nhi.

"Ngọc Nhi tiểu chủ. Ngài không sao chứ?" Các cung nữ bị dọa không nhẹ, từ chuyện vừa rồi cũng có thể thấy, bệ hạ dường như thực dung túng Ngọc Nhi tiểu chủ, bằng không tiểu chủ nói nhiều lời đại nghịch bất đạo như vậy mà sao bệ hạ vẫn không trị tội.

Ở trong thâm cung này lâu như vậy, các cung nữ cũng học được bản lĩnh gió chiều nào xoay chiều ấy. Hôm qua, thời điểm Bùi Ngọc Nhi vừa đến, bọn họ đều không thèm để ý nàng, nhưng sự đột biến lúc nãy lại khiến cho các nàng bắt đầu dè dặt hơn. Nếu hầu hạ Ngọc Nhi tiểu chủ thật tốt, nói không chừng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ai mà lại không muốn chứ.

"Không có gì." Bùi Ngọc Nhi lắc đầu, xoay người trở về Dạ Yêu Điện. Để lại một đám cung nữ đứng ở nơi đó không biết làm sao.

Thời điểm khi mặt trời lặn, người trong Dạ Tập Tổ mà Vu Lạc Vũ phái đi đã trở lại. Dạ Tập Tổ là một nhóm mà Vu Lạc Vũ đã bí mật thành lập vào hai năm trước. Trong nhóm tổng cộng có tám người, thay phiên giúp Vu Lạc Vũ bí mật làm việc. Dạ Tập Tổ không tham dự triều chính, vĩnh vô quân hàm*. Ở trong mắt bọn họ, Vu Lạc Vũ chính là chủ nhân, bọn họ là vật sở hữu của Vu Lạc Vũ. Chỉ đơn giản như vậy, cho nên Vu Lạc Vũ coi trọng bọn họ, có một số chuyện, để bọn làm sẽ thích hợp hơn.

(*Vĩnh viễn không được phong quan.)

"Sự tình như thế nào?" Nghe được động tĩnh, Vu Lạc Vũ cũng không ngẩng đầu lên, nàng biết Khôn Bát đã trở lại.

"Hồi chủ nhân, sự tình đã làm thỏa đáng." Khôn Bát nói xong liền đem trúc giản viết những gì hôm nay thăm dò được dâng lên cho Vu Lạc Vũ.

Vu Lạc Vũ mở trúc giản, tỉ mỉ xem. Nhíu mày. Thật sự là lợi hại. Một chiêu dùng tay che trời này thật đúng là chặt chẽ. Nếu không phải Bùi Ngọc Nhi xuất hiện, cô vương cũng khó mà phát hiện được.

Sáng hôm sau, các đại thần vẫn thượng triều như mọi khi. Trong lúc nói chuyện cùng nhau còn không quên thêm vào những lời nịnh hót. Đây cũng là trò mà bọn hắn hay diễn, tâng bốc tâm phúc bên người bệ hạ, ngày sau sẽ dễ hành sự hơn.

"Bệ hạ giá lâm!" Công công lớn giọng hô. Hoàng Triều Điện mới lúc nãy còn ồn ào lập tức im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi. Các đại thần đều trở về vị trí của mình, chờ lâm triều. Hôm nay cũng không có gì khác mọi ngày, chỉ là lúc Vu Lạc Vũ bước ra, các đại thần đều cảm giác giống như có một mũi nhọn đang chực chờ sau lưng.

"Ngô vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Bình thân."

Hôm nay khí thế của bệ hạ có chút dọa người quá mức, các đại thần đều cảm giác giống như đang ở băng thiên tuyết địa. Nhíu mày nhăn mi, đây đều là bố cáo cho tất cả những người ở đây hôm nay Lạc Đế đang tức giận cỡ nào. Có vài đại thần chịu không nổi, giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán. Những đại thần thanh liên tất nhiên là không có gì phải sợ hãi, còn lại những người thân có mang tội lại thấp thỏm lo âu, suy đoán chuyện mà hôm nay Lạc Đế nhất định phải điều tra rốt cuộc là chuyện gì? Có liên quan đến mình không?

"Cô vương tìm được một vài thứ hay ho, các vị đại thần thử đoán xem có liên quan đến ai?" Vu Lạc Vũ cố ý nói một cách thoải mái, đùa giỡn đám đại thần đứng phía dưới. Nàng biết rõ các thần tử của nàng, ngọa hổ tàng long có khối người.

Các đại thần nhìn nhau, không ai dám dám hé răng, cũng không có người bước ra.

Vu Lạc Vũ lại nói: "Hoặc là các ngươi bước lên nhận tội trước. Cô vương có lẽ có thể tha tội chết." Vu Lạc Vũ nhìn lướt qua một lượt những đại thần bên dưới, cười lạnh.

"Phải khống chế cảm xúc của mình nga, bản cương đã thấy có vài người đang chảy mồ hôi."

Nghe vậy, trong điện lại phát ra âm thanh vải ma xát sàn sạt, các đại thần bị dọa đến không dám thở mạnh một tiếng, sợ sẽ khiến cho Lạc Đế chú ý. Lạc Đế bây giờ không còn giống với lúc đăng cơ ba năm trước, lúc đó loạn trong giặt ngoài, Lạc Đế cũng không quản bọn họ, điều này thuận tiện cho một số người bắt đầu ở trung gian kiếm lời đút túi riêng. Dần dần, tình hình đất nước có chút tiến triển, Lạc Đế cũng thoải mái hơn một chút, bắt đầu chuyển hướng đến triều đình, một vài đại thần mặc dù kiêng kị nhưng chung quy vẫn là không chống lại được sự hấp dẫn của tiền tài.

Ba năm, Lạc Đế đã diệt trừ không ít tham quan ô lại nhưng cám dỗ của tiền tài quá lớn. Lạc Đế càng mạnh tay, thủ đoạn che giấu của tham quan cũng bắt đầu càng bí ẩn cẩn thận. Một vài thứ, một khi bọn họ đã làm là không thể dừng lại được, cho nên chậm rãi, an toàn, lâu dài, đây mới chính là điều mà bọn họ muốn.

"Nếu không ai thừa nhận, vậy cô vương sẽ giúp các ngươi nói ra. Chỉ là cái giá đó....các ngươi đã biết rồi đấy." Vu Lạc Vũ cười lạnh, thần tử của nàng đều thật là những nhân vật có chút lợi hại, miêng cắn chặt đến như vậy, bọn họ cho là mình mạng tốt, đã làm rất cẩn thận rồi sao. Hừ ~

Vu Lạc Vũ đem trúc giản giao cho Tiếu công công đứng bên cạnh. Tiếu công công tiếp nhận trúc giản, bắt đầu lớn tiếng đọc lên.

Quyển trúc giản thật dày, đọc gần thời gian một chén trà nhỏ. Khuôn mặt Vu Lạc Vũ không chút thay đổi nhìn những người đứng phía dưới. Nàng nhìn đám người phía dưới có vài người run rẩy, có vài người chịu không nổi liền quỳ rạp xuống đất. Đủ loại thiên hình vạn trạng.

Gϊếŧ hại bao nhiêu tính mệnh con dân của cô vương!

"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!" Những đại thần bị gọi tên hoảng sợ, quỳ trên mặt đất dùng sức dập đầu, hận không thể đập vỡ nền của hoàng điện. Tiêu diêu tự tại vài năm, rốt cuộc cũng có thời điểm biết sợ.

"Tha mạng? Các ngươi cảm thấy cô vương làm sao tha mạng cho các ngươi đây?"

"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!" Vài đại thần bị dọa không nói nói được câu khác, chỉ hô 'Bệ hạ tha mạng." giống như hô như vậy thì Vu Lạc Vũ thật sự sẽ tha cho bọn hắn một mạng vậy.

Vu Lạc Vũ nhìn năm người đang quỳ phía dưới, đều là những nhân vật tai to mặt lớn, đều là những người có công phù trợ mình đăng cơ ba năm trước, nhưng cho dù là vậy bọn họ cũng đáng phải chết.

"Cô vương đăng cơ đã ba năm, đất nước loạn trong giặt ngoài, thiên tai không ngừng. Cô vương giảm bớt thuế thu, chi viện lương thực. Các ngươi vốn nên phụ tá cô vương, thế nhưng lại dám ở sau lưng cô vương tham ô, vàng bạc lương thực cứu tế hàng năm các ngươi nuốt bao nhiêu? Đến tay dân chúng còn chưa đến một phần ba con số thực tế. Đây đều là con dân của cô vương, không phải con dân của các ngươi cho nên các ngươi muốn làm gì thì làm à? Lương tâm của các ngươi bị chó ăn hết rồi phải không?" Vu Lạc Vũ cười lạnh.

"Nếu đã như thế, vậy cô vương sẽ thành toàn cho các ngươi. Giờ ngọ ngày mai, lăng trì!"

Vu Lạc Vũ nói xong, trên đại điện một mảnh náo động! Xử lăng trì! Cực hình này Vu Quốc đã lâu rồi không còn dùng nữa, đó là cực hình để dùng với những tên tội phạm tội ác tày trời. Năm người đó nói đến cùng cũng chỉ là tham ô tiền mà thôi, xử tử lăng trì có quá tàn nhẫn hay không.

Năm người kia đã bị kéo xuống nhưng phía trên điện vẫn còn thanh âm ồn ào. Hai chữ 'Lăng trì' kia quá mức tàn nhẫn.

"Như thế nào? Cảm thấy bất bình sao?" Vu Lạc Vũ lạnh lùng trào phúng, nàng biết rõ trên đại điện này vẫn còn nhiều tên lọt lưới, chỉ là, bọn chúng làm việc vô cùng kín đáo, không có chứng cớ, không thể định tội.

"Khởi bẩm ngô vương, thần cho rằng, xử lăng trì quá mức tàn nhẫn, dù sao cũng là xử tử, sao không trảm thủ thị chúng để giữ cho bọn họ toàn thây."

Người tấu chính là Hình Bộ thị lang, hiện tại hắn cũng có chút mờ mịt, từ lúc hắn nhậm chức đến nay chưa từng thấy Vu vương dùng hình lăng trì để xử tử phạm nhân. Đem thịt từng đao từng đao cắt xuống, vì đau đớn mà từ từ chết đi, chuyện này quá mức tàn nhẫn.

"Tàn nhẫn sao? Lúc bọn chúng sát hại con dân của cô vương sao lại không biết tàn nhẫn? Ngươi cũng biết bọn chúng làm vậy sẽ có bao nhiêu người chết thảm. Cô vương cảm thấy lăng trì là còn quá hời cho bọn chúng rồi. Dùng mạng năm người để tạ tội với hàng nghìn sinh mạng vô tội, như vậy các ngươi còn cảm thấy bản cương tàn nhẫn sao?"

Đám người phía dưới yên lặng, Hình Bộ thị lang cũng không hé răng. Nhân tâm đều là thịt, so sánh như vậy thì tội này quả thật là chuyện bọn họ đáng phải nhận.

"Cô vương hôm nay còn muốn nói cho một số người. Không nên xem thường cô vương. Có thể ngồi lên vị trí này, cô vương có vô vàn thủ đoạn. Đừng mơ tưởng có thể khiêu chiến uy nghiêm của cô vương, nếu không, kết cục của bọn chúng chính là kết cục sau này của các ngươi!" Vu Lạc Vũ nói xong, hừ lạnh một tiếng, phất tay rời đi. Bỏ lại một đám đại thần hoảng sợ quỳ trên mặt đất không ngừng hô to: "Bệ hạ bớt giận! Bệ hạ bớt giận!"

}qun6>