Chương 10

Ngày Đông, đêm xuống rất nhanh, trong hoàng cung lại đăng hỏa huy hoàng tựa như ban ngày. Hoàng thất chính là như thế, một năm bốn mùa tựa như Bất Dạ Thành*.

(*Tòa thành không bao giờ có màn đêm.)

Vu Lạc Vũ dự định buổi tối sẽ lập tức đi tìm phụ hoàng mẫu hậu, vừa lúc Lỗ Dương Vương cũng có ở đây, Vũ Lạc Vũ đã chuẩn bị tốt mọi thứ để cầu tình cùng phụ hoàng. Nàng không thích cái tên Văn Duẫn kia, cho nên thật sự không muốn gả cho hắn.

Vu Lạc Vũ vô cùng chán nản.

Tại sao chứ? Phụ hoàng mẫu hậu không phải rất yêu thương mình sao? Vì sao lần này lại không quan tâm đến sự phản đối của mình mà vẫn khăng khăng cố chấp như vậy chứ? Cái tên Văn Duẫn kia thật sự hợp tâm ý bọn họ đến vậy sao?

Vu Lạc Vũ quyết tâm, nếu bọn họ vẫn cứ khăng khăng như thế thì nàng sẽ không ở đây nữa, ai muốn gả thì gả đi!

Trên đường đi tìm phụ hoàng, trong lòng Vu Lạc Vũ cứ thấp thỏm không yên. Nếu phụ hoàng mẫu hậu thật sự không đáp ứng, chẳng lẽ mình phải trốn đi thật sao? Nhưng mình có thể trốn tới đâu đây, có thể trốn tới khi nào chứ?

Nàng vẫn chưa quên toàn bộ Đại Vu đều là lãnh thổ của phụ hoàng, phụ hoàng chỉ cần ra lệnh một tiếng thì chẳng phải mình sẽ còn chỗ ẩn thân sao?

Đứng ở trước cửa, Vu Lạc Vũ hít sâu một hơi để mình thêm can đảm, sau đó đẩy cửa ra. Nhưng là...nhưng là ở cái khoảnh khắc cánh cửa bị mở ra, Vu Lạc Vũ thất kinh, nàng bị dọa thiếu chút quên hô hấp!

Đập vào trong mắt chính là một mảnh hỗn độn, thức ăn trên bàn, chung rượu, bình hoa trên giá sách,... tất cả rơi đầy trên đất. Sau đó...sau đó là một vùng thi thể, có cung nữ, có Thái công công, có Lỗ Dương Vương cùng Vương phi, có mẫu hậu....còn có phụ hoàng...Vu Lạc Vũ đột nhiên lấy lại tinh thần, nước mắt thoáng chốc liền rơi xuống, nàng nhanh chống dùng tay phải che miệng, không để cho mình khóc thành tiếng, bởi vì...bởi vì nàng nhìn thấy còn có một người đang đứng. Người đó đưa lưng về phía Vu Lạc Vũ, tay phải cầm trường kiếm, trên thân kiếm máu vẫn còn đang chảy xuống...lướt qua mũi kiếm, rơi xuống mặt đất.

Không thể tưởng tượng nổi, Vu Lạc Vũ quả thực không thể tin được, nàng dùng hết khí lực giữ chặt miệng mình, nàng nhận ra người trước mắt, nhưng mà làm sao có thể chứ!!?

Người đang cầm kiếm kia nghe được tiếng động, từ lúc Vu Lạc Vũ đẩy của vào thì hắn đã biết có người xuất hiện, hơn nữa còn biết đó chính là Vu Lạc Vũ, thế nhưng lúc này hắn không cách nào đối mặt với nàng. Hắn run rẩy nâng tay phải lên, nhìn trường kiếm dính đầy máu tươi, sau đó chậm rãi xoay người hướng đến Vu Lạc Vũ. Thời điểm hắn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Vu Lạc Vũ, hắn mới bắt đầu ý thức được hắn đã làm ra chuyện gì! Nước mắt cũng bất giác chảy ra, hắn nghiêng người lảo đảo đi đến bên người Vu Lạc Vũ.

Hắn vẫn liên tục nói chuyện, vừa khóc vừa nói, Vu Lạc Vũ căn bản không nghe ra hắn đang nói cái gì. Đến sau cùng, hắn ngẩng đầu lên, dừng thật lâu sau đó nhìn thẳng Vu Lạc Vũ, ánh mắt mang theo một tia quyết tuyệt. Mặc dù hắn đã dùng hết sức để khắc chế nhưng thanh âm vẫn có chút nghẹn ngào. Hắn nói: "Vũ nhi, sau này muội phải kiên cường, phải trở nên lợi hại. Không được để bất cứ kẻ nào khống chế muội làm những chuyện muội không muốn."

Nói xong, tựa như đã cởi bỏ được trọng trách nặng ngàn vàng, hắn nhìn Vu Lạc Vũ, thoải mái cười, sau đó tay phải đột nhiên nâng lên, xoay ngược mũi kiếm hướng thẳng đến ngực, đâm vào!

Vu Lạc Vũ nhìn thấy hắn cười vô cùng vui vẻ, nhưng ai có thể hiểu được cảm thụ của nàng lúc này không?

Không....Không cần...Thái tử ca ca....Không cần!

"Không cần!" Vu Lạc Vũ hét to một tiếng, toàn thân đều là mồ hôi lạnh! Đến khi biết được đó chỉ là mơ Vu Lạc Vũ mới bắt đầu bình tĩnh lại, hơi thở của nàng dồn dập đến nỗi khiến cho bản thân bị sặc khí, nàng ho dữ dội đến mức nước mắt cũng rơi xuống. Chỉ là nước mắt kia như thế nào cũng không dừng lại được. Như thế cũng tốt, Vu Lạc Vũ tự an ủi mình. Bản thân chỉ là có chút mệt mỏi, cũng chỉ là bị sặc thôi, cũng chỉ là phát tiết một chút thôi, không vì lý do nào khác nữa.

Vũ Lạc Vũ nghẹn thanh khóc thật lâu, nàng không dám lớn tiếng khóc, nàng sợ âm thanh lớn thì Niệm Tuyết sẽ nghe được. Làm sao nàng có thể để cho một cung nữ nhìn thấy một mặt này của Vu vương chứ. Tước vị Vu vương này là thiêng liêng, là vĩ đại, là phải làm cho người ta sùng bái đến không có một chút nhược điểm nào!

Ước chừng một lúc sau, Vu Lạc Vũ dần dần mới có thể bình ổn lại. Thật tốt, Vu Lạc Vũ nghĩ thầm, khóc xong lại cảm thấy vô cùng thoải mái, nước mắt này thật đúng là quá nặng rồi, cũng đã bị kiềm nén nhiều năm rồi nhỉ.

Ngẩng đầu nhìn thư trác*, lại là một đống tấu chương, tại sao mình liều mạng phê duyệt mà mãi vẫn không làm xong chứ?!

(*bàn sách.)

Vu Lạc Vũ nhớ rõ, trước kia trên thư trác của mình tất cả đều là đồ chơi. Nhưng hiện tại, như thế nào đều không còn nữa? Tại sao tất cả đều không còn? Phụ hoàng, Mẫu hậu, Thái tử ca ca, Vương thúc, Vương phi, còn có những món đồ chơi vẫn luôn theo bên mình, đổi lại mình được cái gì chứ? Hoàng quyền, chiến tranh, hạn hán, dối trá lừa gạt, còn cả đống tấu chương vĩnh viễn cũng không thể phê duyệt xong? Vu Lạc Vũ không cần những thứ này! Tất cả đều không cần! Ông trời, người hãy đem tất cả những thứ trước kia trả lại cho ta đi!

Ngây người trên ghế rất lâu, Vu Lạc Vũ mới đột nhiên nghĩ đến, không đúng không đúng a, thì ra mình vẫn còn một món đồ!

Sau đó nàng liền lập tức đứng dậy, tiện tay cầm lấy hồ cừu* rồi lập tức đi đến Dạ Yêu Điện.

(*Áo khoát lông cáo.)

Ngọc Nhi, Ngọc Nhi. Hiện giờ trong lòng cô vương vô cùng khổ sở, không biết sao khi thấy ngươi thì có thể tâm tình có thể tốt hơn không. Chắc là có nhỉ, ngươi chính là mối liên kết với ta năm mười sáu tuổi, là món đồ duy nhất còn sót lại của cô vương.

Khi Vu Lạc Vũ đến nơi, toàn bộ Dạ Yêu Điện đã tắt đèn.

Đã ngủ rồi sao? Vu Lạc Vũ phất tay nói với tên công công đi theo:

"Không cần thông truyền, cô vương tự mình vào, ngươi cứ ở hầu ở ngoài."

Niệm Tuyết cùng hai vị công công lĩnh mệnh, hành lễ sau đó liền đứng sang một bên.

Vu Lạc Vũ nhẹ nhàng bước vào trong điện, nàng nhìn đến sàng tháp ngày xưa của nàng bây giờ lại nổi lên một bóng đen, bóng đen kia vẫn đều đặn nhấp nhô. Ngọc Nhi đã ngủ say rồi.

Ánh trăng lướt qua cửa sổ, rơi vào trong Dạ Yêu Điện. Dưới ánh sáng lờ mờ đó có thể nhìn thấy vài món đồ. Vu Lạc Vũ đi đến bên giường, thân mình thẳng tắp, cúi đầu nhìn bộ dạng ngủ say của Bùi Ngọc Nhi. Vu Lạc Vũ cũng không định để cho Bùi Ngọc Nhi đứng dậy hành lễ. Kỳ thật Vu Lạc Vũ chưa từng nghĩ đến ba năm này phải tra tấn Bùi Ngọc Nhi như thế nào, có lẽ trước kia nàng vẫn có suy nghĩ này nhưng hiện tại lại không làm được a. Lỡ như đùa chết người thì ngay cả một mối liên kết cuối cùng cũng sẽ bị mất a.

Vu Lạc Vũ nhìn đến nhập thần, thình lình Bùi Ngọc Nhi lại trở mình đưa lưng về phía Vu Lạc Vũ. Ánh trăng mờ ảo, Vu Lạc Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng tấm lưng trơn bóng cùng bờ mông cong cong của Bùi Ngọc Nhi.

'Ực' một tiếng, Trong buổi đêm yên ắng Vu Lạc Vũ nghe thấy rất rõ ràng âm thanh nuốt nước miếng của mình, còn có cả tiếng trái tim đang nhảy nhót trong ngực.

Ngọc Nhi...Ngọc Nhi thế nhưng lại ngủ không mặc nội sam!

Đây là lần đầu tiên Vu Lạc Vũ thấy thân thể của một nữ tử khác, ngay cả thân thể của mẫu hậu nàng cũng chưa từng nhìn a. Bất giác khuôn mặt Vu Lạc Vũ liền có chút đỏ hồng, nàng nhìn tấm lưng bóng loáng của Bùi Ngọc Nhi đến xuất thần, vô thức liền vươn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve. Lúc bàn tay chạm được vào tấm lưng kia, trái tim Vu Lạc Vũ lại đập vô cùng nhanh.

Thân thể Ngọc Nhi chạm vào thật thoải mái!

Bùi Ngọc Nhi đang ngủ say lại đột nhiên cảm giác sau lưng mình ngứa ngứa, nàng lại lười mở mắt cho nên liền vươn tay ra sau gãi, cố sức gãi, miệng còn cong lên bất mãn sau đó lại tiếp tục ngủ tiếp. Bùi Ngọc Nhi không hề biết, tất cả hành động của nàng Vu Lạc Vũ đều được chứng kiến từ đầu đến cuối. Vu Lạc Vũ cong khóe miệng, bất giác cười rộ lên. Ban ngày thì giống lão hổ giương nanh múa vuốt, ban đêm lại trở thành một tiểu miêu khả ái sao? Vu Lạc Vũ phát hiện, thì ra mình căn bản không biết Bùi Ngọc Nhi rốt cuộc là người có tính tình gì, nàng sẽ ngoan ngoãn ở cạnh mình ba năm sao?

Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ bất chợt lướt qua. Đã mất đi nhiều như vậy, bản thân mình không phải chỉ còn lại cái quyền lợi đùa giỡn người sao, vậy thì sao lại không sử dụng chứ? Vu Lạc Vũ xoay người rời khỏi, nàng nguyện ý chờ, nàng muốn nhìn xem, muốn biết Bùi Ngọc Nhi rốt cuộc là một người như thế nào. Hiện giờ Vu Lạc Vũ lại cảm thấy có chút may mắn, xem ra cái người mình gặp được năm mười sáu tuổi lại là một tiểu nha đầu thú vị a.

Niệm Tuyết cùng hai tên công công vẫn ở ngoài Dạ Yêu Điện hậu giá, nhìn thấy Vu Lạc Vũ bước ra ra liền vội vàng lùi sang hai bên, hai tên công công đi trước cầm đèn còn Niệm Tuyết thì ở một bên hầu hạ.

Đang đi tới trước, bỗng nhiên Vu Lạc Vũ dừng bước, ngẩn ra một lát mới phân phó: "Bảo Thái Y viện Nghiên Lâm tiến cung kiến giá!"

"Vâng. Bệ hạ." Một công công cầm đèn hành lễ, sau đó liền nhanh chóng chạy đi.

Vu Lạc Vũ trở lại Vĩnh Cát điện lát sau thì công công liền bẩm báo Nghiêm Lâm đã đến. Vu Lạc Vũ thấp giọng mở miệng: "Truyền." Sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào đống tấu chương.

Nghiêm Lâm tiến vào, cúi đầu đi vài bước sau đó liền quỳ xuống hành lễ: "Ngô vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Đứng lên." Vu Lạc Vũ nâng chung trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói: "Ngồi đi."

Nghiêm Lâm thụ sủng nhược kinh, lòng đầy nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi, chỉ phải nghe lệnh làm việc. Hắn cẩn cẩn dực dực ngồi xuống, nhưng cơ hồ mông chỉ dính một phần ba mặt ghế.

"Cô vương tìm được một vài thứ, cũng biết một vài chuyện của ngươi. Ngươi thử tự mình tính xem, ngươi có mấy cái đầu để chuộc tội đây?" Vu Lạc Vũ nhàn nhạt mở miệng, giống như đang nói chuyện hôm nay tiết trời như thế nào.

Nghiêm Lâm hoảng sợ lập tức quỳ sấp trên mặt đất: "Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội." Hắn biết rõ Lạc Đế có bao nhiêu yêu dân, hắn cũng biết Lạc Đế tâm ngoan thủ lạt* như thế nào. Hắn còn chưa muốn chết.

(*Thủ đoạn, nham hiểm.)

Vu Lạc Vũ không nói gì, nâng mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Lâm, ánh mắt đó làm cho Nghiêm Lâm bất giác sởn tóc gáy. Khí thế của Lạc Đế quá mức bức nhân, áp lực này thật có thể bức người thành điên a! Rất lâu sau, Vu Lạc Vũ mới không nhanh không chậm nói tiếp.

"Cô vương biết ngươi là một người quái tài*, trên giang hồ sẽ có những mối quan hệ nhất định. Nếu ngươi có thể vì cô vương tìm vài món đồ, cô vương có thể tha chết cho ngươi, con đường thăng quan tiến chức cũng rộng mở."

(*một người có khả năng móc nối quan hệ với những người khác.)

"Thỉnh bệ hạ phân phó, thần nhất định dốc hết toàn lực, chết không từ nan!" Những lời của Vu Lạc Vũ làm cho hắn thấy được ánh sáng cuối chân trời, hắn tất nhiên sẽ đáp ứng, chỉ cần không phải chết thì bảo hắn làm gì cũng được.

'Cạch' một tiếng, một vật liền rơi đến trước mặt Nghiêm Lâm. Hắn ngẩn đầu nhìn đến cuộn trúc giản trên mặt đất. Nghiêm Lâm ngẩn đầu nhìn Lạc Đế, hắn không hiểu bệ hạ đây là có ý gì.

"Trước trưa ngày mai, mang những thứ ghi trên trúc giản giao cho cô vương. Nếu không, ngươi tự bảo mệnh đi."

"