Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

Chương 154: 154: Ngoại Truyện

« Chương Trước
Kết hôn tựa hồ cũng không phải một việc vui sướиɠ gì, bất kể là trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn....

Hôn lễ trong mơ của Tô Hữu Điềm, nhất định sẽ thật xa hoa, lộng lẫy, tốt nhất là có váy cưới trắng muốt, thảm đỏ thật dài, còn có cánh hoa đầy trời.

Những điều trên Viên Duy đều thỏa mãn cô, hôn lễ được tổ chức ở trên một cái đảo nhỏ, có hoa tươi, có Champagne, còn có một bộ váy thật đẹp.

Cha Tô mẹ Tô ngồi ở phía sau, trên đùi mỗi người là một mèo một chó, hai con vật này đều được mặc âu phục nhỏ tinh xảo.

Tô Hữu Điềm đứng ở trước mặt Viên Duy, mắt sóng sánh nước, có chút nghẹn ngào nhìn sang phía cha mẹ.

Cha Tô mẹ Tô mỉm cười đối với cô, cầm điện thoại di động lên nói: "Nào, đúng, nhìn về hướng này.

Đừng khóc, càng khóc thì càng xấu, con ý cái đứa nhỏ này, mặc váy cưới đẹp như thế rồi mà vẫn không ăn ảnh."

Tô Hữu Điềm: ".

.

."

Mục sư buồn cười, ông nói: "Bây giờ mời cô dâu chú rể trao nhau nhẫn cưới."

Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, mắt thấy Viên Duy lấy ra từ trong túi một cái hộp đựng nhẫn to đến mức khoa trương.

Trước đó cô vẫn chưa nhìn thấy nhẫn cưới, Viên Duy nói muốn cho cô một bất ngờ, bởi vậy cô ngây thơ ngóng trông, hi vọng chiếc nhẫn có thể làm lóe mù con mắt của mình.

Khóe miệng của Viên Duy có chút cong lên, anh dần dần mở chiếc hộp ra.

Giờ khắc này, không chỉ Tô Hữu Điềm, tất cả mọi người đều nín thở.

Nhẫn của nhà giàu ai mà không muốn nhìn? Mặc dù biết sẽ rất lớn, nhưng là lớn tới trình độ nào thì tất cả mọi người đều hiếu kì, bởi vậy tất cả mọi người đều rướn cổ lên.

Tô Hữu Điềm ngừng thở, hơi cúi đầu.

Hộp mở ra, ánh sáng chói mắt tựa như thắp sáng góc này.

Mọi người đều nheo mắt lại, ánh sáng tản ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc nhẫn, tất cả tựa hồ bị trộm mất đầu lưỡi, nửa ngày không nói lên lời.

Tô Hữu Điềm sắp khóc, tay cô run run chỉ vào chiếc nhẫn: "Đây là cái gì?"

Viên Duy nói: "Nhẫn."

Sau đó nâng móng vuốt của cô lên, định đeo vào ngón tay cô.

Tô Hữu Điềm vẻ mặt xoắn xuýt: "Đây không phải là nhẫn! Kim cương đâu? Vì sao lại là con rùa!"

Cả hội trường cười to.

Cha Tô mẹ Tô mẹ nhìn, trên nhẫn không có kim cương, thay vào đó là một con rùa nhỏ ngây thơ đáng yêu, đang ngó dáo dác, bên trên mai rùa còn được khắc rõ ràng một chữ: "Điềm".

Một màn này, đến Viên Nguyệt cũng lắc đầu cười.

Tô Hữu Điềm không chút nào cảm động, cô méo miệng nói: "Viên Duy, anh là cố ý."

Khóe miệng Viên Duy lộ ra nụ cười, anh nói: "Đây là biểu tượng tình cảm của em và anh, em không thích?"

Nói xong, anh nâng mắt lên nhìn cô.

Tô Hữu Điềm không chịu được bộ dạng này của anh, đành phải vẻ mặt đau khổ vươn móng vuốt ra.

Nhẫn được đeo trên ngón tay xong, Tô Hữu Điềm cũng giúp anh đeo nhẫn lên ngón áp út.

Mục sư cười nói: "Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu."

Viên Duy mặt mày nhu hòa, vừa định cúi đầu, Tô Hữu Điềm liền tức giận ôm cổ của anh, hôn lên.

Viên Duy bị cô làm cho lảo đảo, lập tức đảo khách thành chủ hung hăng đánh trả.

Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, lại bị hai người biến thành kiểu khiến cho người khác mặt đỏ tới mang tai.

Nửa ngày, hai người tách ra, Tô Hữu Điềm đột nhiên cảm thấy trên ngón tay khẽ động, cô cúi đầu xuống, liền thấy Viên Duy xoay chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của cô, "con rùa nhỏ" chậm rãi tách ra, kim cương loá mắt lộ ra trước mắt của mọi người.

Xung quanh vang lên tiếng kinh hô: "Má ơi, to như vậy!"

Tô Hữu Điềm nhìn viên kim cương thiếu chút nữa lóe mù mắt mình, lại nhìn khóe miệng Viên Duy đang cười một chút, nửa ngày, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: "Cứ nghĩ là trên thế giới chỉ có nhẫn kim cương lớn bằng trứng bồ câu như vậy, không nghĩ tới sẽ có xác rùa đen lớn như này."

Sau khi cưới, dưới sự nỗ lực của Viên Duy, Tô Hữu Điềm mang thai, mỗi ngày cô đều cúi đầu, tựa như muốn nhìn xuyên thấu qua cái bụng, xem xem trong bụng có phải đang có một sinh mệnh nhỏ hay không.

Viên Duy thích nhất là ôm cô lúc đang làm việc, sau đó xoa bụng của cô, một vòng lại một vòng.

Lâu lâu, Tô Hữu Điềm lại cảm thấy, bụng của mình giống như là một chuỗi hạt, sáng lấp lánh, bị Viên Duy sờ đến trơn nhẵn.

Cô cũng không phải là ăn giấm với con hay cái gì, chỉ là Viên Duy cứ không cho cô tiếp xúc với laptop, sợ có phóng xạ.

Không thể tiếp xúc với laptop, cô liền không thể đánh chữ, không thể đánh chữ cô còn sáng tác thế nào nữa?

Sau một quãng thời gian, bực tức trong người cô không cách nào phát tiết, tính tình liền dễ nổi nóng.

Lần thứ ba sau khi Viên Duy bị cô đạp, cô rốt cục đầu hàng, anh nhéo nhéo đống thịt càng ngày càng tăng trên cằm cô, nói:

"Đừng giận nữa, anh giúp em viết."

"Anh giúp em viết?"

Viên Duy gật đầu.

Thế là, buổi tối, Tô Hữu Điềm nằm ở trên giường, Viên Duy ngồi ở bên cạnh bàn, cô nói một câu, anh đánh một câu.

"Long Thiên đem nàng đè lên giường, tà mị cười một tiếng: Con điếm, không phải là mày muốn như vậy sao? "

Viên Duy mặt không biểu tình....!Lạch cạch lạch cạch.

"Bạch Nhu cắn môi, vô lực bám vào vai của hắn...."

Tay của Viên Duy dừng lại....!Lạch cạch lạch cạch.

"Long Thiên Nhất đỉnh một cái...."

Bang! Viên Duy ném laptop sang một bên, vén chăn lên đè lên.

Tô Hữu Điềm bị dọa kêu đến ngao ngao, cựa quậy trong chăn.

"Đừng, đừng, đừng! Trong bụng còn có con đấy!"

Viên Duy thay đổi thế tiến công.

Tô Hữu Điềm bắt đầu thét lên: "Đừng, đừng quấy em nữa!"

Ngoài cửa Nhúm Lông và Quả Quýt nghe được tiếng kêu, bắt đầu điên cuồng cào cửa.

Tô Hữu Điềm không rảnh để quản cả hai, móng của cô bị Viên Duy kéo ra.

Tô Hữu Điềm mắt long lanh nước, thở hồng hộc trong l*иg ngực của anh.

Viên Duy ôm cô hung hăng hôn mấy cái, rồi mới dừng lại.

Tô Hữu Điềm che miệng, suy nghĩ trong lòng thật sự là tự gây nghiệt thì không thể sống mà.

Khi thời tiết ấm dần, Tô Hữu Điềm sinh song thai, Quả Quýt và Nhúm Lông cũng nghênh đón em trai em gái.

Đứa thứ nhất tên Viên Ngộ, đứa thứ hai tên Viên Thù, biểu thị cha mẹ của hai đứa gặp nhau trong sách.

Lí do về sự tồn tại của hai cái tên, chắc chỉ có lật tung thư phòng của Viên Duy lên, mới có thể thấy được một chút bí mật..
« Chương Trước