Chương 144: 144: Chương 91-2

Đến ngày xuất phát, Tô Hữu Điềm vừa lên trên xe liền buồn ngủ không chịu được, Viên Duy nhìn quầng thâm ở đáy mắt cô, nói: "Về sau không được thức đêm nữa.

"

Tô Hữu Điềm ngáp một cái, sau đó xua xua tay:

"Hết cách rồi, hôm qua em hưng phấn nguyên cả một đêm.

"

Viên Duy nhìn cô, không hiểu tại sao chỉ là một chuyến du lịch mùa thu thôi, có gì mà cô phải hưng phấn như vậy.

Tô Hữu Điềm hưng phấn đương nhiên không phải là vì được đi du lịch, cô hưng phấn chính là vì có thể cùng Viên Duy đi ra ngoài chơi, chương trình học ở cấp ba dày đặc, Viên Duy cũng bận, cơ hội để hai người có thể quang minh chính đại đi ra ngoài hẹn hò đã ít lại càng ít, nên một cơ hội tốt như này, cô không thể nào buông tha được.

Cô lục lọi đồ vật trong ba lô, nói: "Em mang theo khoai chiên, mang theo hoa quả sấy khô còn có lạp xưởng, hai gói mì ăn liền!.

.

"

Nói xong, cô mệt mỏi mà xoa xoa đôi mắt.

Viên Duy mím môi một chút, kéo lấy quai đeo ba lô của cô.

"Nghỉ ngơi một lúc đi.

"

Nói xong, anh ấn đầu cô lên trên vai mình.

Khóe mắt của Tô Hữu Điềm chảy ra nước mắt, cô chép chép miệng, tìm cái tư thế thoải mái nhắm hai mắt lại.

Viên Duy nâng tay lên, chặn ánh sang chiếu vào mắt cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc.

Đến điểm đến, Tiền Lợi Viễn lau mồ hôi bước về phía này: "Hôm nay nóng như vậy, leo núi cái gì không biết.

"

Tô Hữu Điềm nhìn về phía Viên Duy, Viên Duy uống một ngụm nước không nói chuyện.

Hắn vỗ bả vai của Viên Duy.

Viên Duy quay đầu lại nhìn cô, Tô Hữu Điềm ra hiệu cho anh, Tiền Lợi Viễn đang nói chuyện với anh đấy, sao không đáp lại hả!

Viên Duy dừng lại, anh buông chai nước, gật đầu một cái đối với Tiền Lợi Viễn.

Tô Hữu Điềm hết chỗ nói rồi, cô nhanh chóng nói: "Đúng là rất nóng, cậu uống nước không? Tớ mang theo vài chai này.

"

Tiền Lợi Viễn xua xua tay: "Tớ không uống đâu, tớ không muốn lát nữa lại đi khắp núi tìm WC.

"

Tô Hữu Điềm không nhịn được cười lên.

Đúng lúc, Cam Văn Văn đi đến, Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ, để hai người Viên Duy bọn họ đi ở phía sau đi, cô và Cam Văn Văn đi trước.

Viên Duy nhìn cô một cái, con ngươi nhạt màu nhìn rõ tất cả sự khôn khéo của cô.

Tô Hữu Điềm lè lưỡi, lôi kéo Cam Văn Văn nhanh chóng cong đuôi lên mà đi.

Cam Văn Văn hỏi: "Cơ hội tốt như vậy cậu đi với tớ làm gì, ném hai người bọn họ ở phía sau, cậu đang ghép CP sao?"

(#linh: Nếu có bạn chưa biết thì CP là viết tắt của couple nhá)

Tô Hữu Điềm nói: "Để cho bọn họ ở chung nhiều hơn chút, bồi dưỡng cảm tình.

"

Cam Văn Văn lập tức một lời khó nói hết mà nhìn cô.

Tô Hữu Điềm nhanh chóng nói: "Cậu nghĩ đi đâu thế, tớ cảm thấy là Viên Duy luôn ở một mình một người thì không được, tớ chỉ là bạn gái của hắn, không cách nào thay thế được vị trí của bạn bè, tớ cảm thấy Tiền Lợi Viễn người này khá tốt, trọng tình nghĩa, để cho Viên Duy tiếp xúc, nếu Viên Duy thật sự chống cự mà nói! ! Tớ sẽ nghĩ thêm biện pháp.

"

Cam Văn Văn nói: "Tính cách của Viên Duy rất độc, với cả cậu có nghĩ tới hay không, khả năng hắn không cần bạn bè?"

Tô Hữu Điềm nghĩ ngợi, liền cảm thấy Cam Văn Văn nói cũng đúng, cô bị chuyện trong tương lai đóng khung, cho rằng Viên Duy và Tiền Lợi Viễn trở thanh bạn bè mới là đúng, lại không nghĩ tới việc liệu Viên Duy có đồng ý hay không, nghĩ đến đây, cô có chút áy náy mà gãi gãi đầu.

"Hình như tớ đã làm một chuyện ngu xuẩn, áp đặt ý nghĩ của mình áp đặt cho hắn!.

.

Tớ vẫn là nên trở vè nhìn một chút vậy.

"

Nói xong, cô xoay người chạy về.

Cam Văn Văn kêu một tiếng, không gọi cô lại, chỉ nhìn bóng dáng hấp tấp của cô bật cười.

Tô Hữu Điềm cách thật sự rất xa, nhìn Viên Duy và Tiền Lợi Viễn chậm rãi đi tới, cô hơi hơi nheo mắt lại, nhìn Viên Duy mặt không biểu tình, và Tiền Lợi Viễn có chút xấu hổ không ngừng tìm đề tài, trên mặt treo nụ cười cứng đơ.

Tô Hữu Điềm vỗ trán của mình một cái, thở dài: "Tôi biết là sẽ như thế này mà.

"

Cô chạy nhanh qua đi, nói: "Các cậu đang tán gẫu gì thế?"

Tiền Lợi Viễn khụ một tiếng, nói: "Không có gì, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi.

"

Tô Hữu Điềm nhìn biểu tình xấu hổ trên mặt Tiền Lợi Viễn, có chút ngượng ngùng.

Viên Duy cầm ba lô, quăng lên trên vai, Tô Hữu Điềm ở phía sau anh chạy nhanh theo đỡ: "Nhẹ thôi, có mì ăn liền ở bên trong đấy đấy!"

Viên Duy đi nhanh, một bước liền leo được lên trên.

Tô Hữu Điềm vội vã đuổi theo, một bước không chú ý, đột nhiên vấp vào bậc thang, mũi chân cô đau xót, chỉ cảm thấy bầu trời trước mắt lóe lên, cả người ngả về phía sau.

.