Nàng thô lỗ, ngốc nghếch, nhưng đối với thế gian này tràn đầy ngây ngô và thiện ý.
Chỉ là y tinh thông thuật số, hiểu rõ thiên mệnh, nên hoàn toàn không để tâm đến những lời nàng nói, dạy y phải làm người lương thiện, mà chỉ một mực đi trên con đường mình đã định sẵn.
Tần Tước cho rằng y không tính không sót điều gì, nhưng lại không tính đến cái chết của nàng.
***
Sau khi chết giả, Mục Quân Đồng ngửa mặt lên cười to: “Ha ha ha, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi!”
Không ngờ chẳng được bao lâu, nàng lại nhận được thông báo từ Cục, yêu cầu nàng quay lại đó.
Mục Quân Đồng: ???
Nghĩ đến những ngày mình cảm hóa (hành hạ) tiểu bạo quân, nàng không khỏi cảm thấy da đầu mình tê rần.
Quay lại ư? Bọn họ muốn nàng đi chết chắc?
***
Trong cung điện tràn ngập hương thơm, mà không khí lại lạnh lẽo vô cùng.
Vị bạo quân giờ đây đã trưởng thành, ngũ quan đẹp đến mức không giống người thường, con ngươi như thủy tinh vẫn trắng đen rõ ràng, nhưng khi nhìn người khác lại quá mức chăm chú, đến gần như có loại si mê quỷ dị.
Trên trán Tần Tước dính máu tươi, nửa quỳ bên cạnh Mục Quân Đồng, nhẹ nhàng tựa đầu trên đùi nàng, ôn nhu nói: “Chỉ cần nàng không rời khỏi ta, bảo ta làm gì ta cũng nguyện ý. Ta nhất định sẽ nghe lời, không bao giờ khiến nàng tức giận.”
Mục Quân Đồng: “Nghe hay đó, nhưng có thể bỏ con dao đang dí sau lưng ta xuống không?”
___________
[LƯU Ý]
> Nam chính tính cách phản xã hội, điên từ trong máu, về cuối sẽ hơi ngược nam.
> Nữ chính ban đầu chỉ thuần làm nhiệm vụ, tình cảm của nàng tới chậm hơn nam chính.