Ngược Gió Đến Bên Em

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
- Bản cũ mang tên ( Cô Chủ À! Anh Yêu Em! )
Xem Thêm

Chương 2: Câm Lặng - Nước Mắt Đỏ Máu
Sáng sớm ngày hôm sau...Ánh nắng hiếm hoi cố xuyên qua những tán lá cây của khu rừng xung quanh ngôi biệt thự khẽ chiếu vào căn phòng nó đang say sưa...à tất nhiên không phải ngủ, là ngồi nhìn ngắm bên ngoài...Thật là một ngày đẹp trời thích hợp để ngồi trong phòng...

" Cốc...Cốc... " Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nó,nó khó chịu, sáng nào sáng nào cũng vậy...thật phiền

- T...Tiểu thư! - Giọng nói sợ sệt quen thuộc vang lên

- Tiểu thư!Đến giờ ăn sáng rồi!

- Cô đi đi!Tôi không ăn! - Nó nhăn mặt đáp lại

- Nhưng.... - Cô hầu chần chừ thì nghe tiếng mở cửa từ căn phòng bên cạnh

- Để tôi! - Hắn ở trong phòng nghe thấy liền đi ra và giật lấy khay đồ ăn trên tay cô hầu

- Cô chủ!Ăn sáng thôi! - Hắn tự nhiên mở cửa bước vào phòng nó trong sự ngạc nhiên hết cỡ của cô hầu

- Cô chủ!Ăn sáng! - Hắn để đồ ăn lên bàn và quay qua nhìn nó đang ngồi chăm chú nhìn ra ngoài

- Tôi không nhớ đã đồng ý cho anh vào! - Nó ngồi bên cửa sổ, ánh mắt vẫn không hướng về hắn, hàng mi khẽ nhắm

- Tôi xin lỗi nhưng là bất đắc dĩ! - Hắn cười hối lỗi mặc dù là cố tình

- Bây giờ thì ngươi ra được rồi chứ?

- Tôi sẽ ra nếu cô chủ ăn hết bữa sáng! - Hắn ngồi lì trên ghế nhìn nó

- Tốt thôi! - Nó đứng dậy đi về phía hắn,bê khay đồ ăn hất hết ra ngoài cửa sổ

- Ra ngoài! - Nó bình thản quay qua nhìn hắn

- Cô... - Hắn có chút tức giận

- ĐI RA! - Nó hét,mắt hằn lên những tia đỏ, hắn có chút bất ngờ, thật giống tối hôm qua...Hắn đi ra ngoài và đóng cửa lại, thẫn thờ suy nghĩ

"Cô ta có phải là người không vậy?"Hắn thả mình xuống giường khi về phòng và thϊếp dần đi trong giấc ngủ...

Căn phòng bên cạnh đã bớt đi được sát khí, nó bớt giận, màu mắt cũng trở lại màu bình thường

" Tên phiền phức " Nó thầm nghĩ rồi đi đến tủ sách, kéo một quyển sách màu đen ra. Từ đằng sau tủ xuất hiện ra một cánh cửa dẫn đến đường hầm bí mật, nó nhập mật khẩu rồi đi vào, căn phòng trở lại như cũ.

Nó cứ đi xuống dọc theo những chiếc bậc thang. Chẳng bao lâu xuất hiện trước mặt nó là một căn phòng rộng lớn bàn ghế và tủ đặt toàn là những ống thí nghiệm nhiều màu

"Hừm!Cho hắn cái gì đây?" Nó nhìn đi nhìn lại tủ ống thí nghiệm hóa học một lượt... " Đây rồi " nó chọn ra một cái lọ màu xanh hơi nhạt, để ở hàng dưới cùng của tủ. Nó cầm nhỏ một giọt vào chiếc bánh mì và đặt theo một cốc sữa mang lên. Sau khi ra khỏi phòng bí mật nó mở cửa phòng mình, lén lút nhìn xung quanh, đặt chiếc khay đồ ăn trước cửa phòng hắn ( vì cánh cửa muốn mở ra sẽ là kéo vào chứ không phải đẩy ra nên sẽ không bị đổ sữa và vướng vào khay ) nó gõ cửa rồi chạy sang phòng mình, khẽ khép cánh cửa vào, chỉ để chừa một ít để theo dõi tình hình...

Hắn nghe tiếng gõ cửa thì tỉnh dậy, đi ra mở cửa nhưng không nhìn thấy ai xung quanh, phía dưới lại đặt một khay đồ ăn, dù sao hắn cũng chưa ăn sáng nên không chần chừ liền bê vào và đóng cửa phòng. Nó đứng ở mép cửa nhìn thấy đã đạt được mục đích thì nhếch môi cười nguy hiểm rồi đóng cửa bật máy tính lên theo dõi camera xem hắn làm gì tiếp theo....Trong phòng hắn, hắn cứ nhìn khay đồ ăn sáng, có nên ăn không nhỉ? Lỡ có độc thì sao? Nhưng rồi...

"Chắc em nào biết ta chưa ăn sáng nên mang cho ta đây mà!Đẹp quá cũng khổ !Haha!" Rồi hắn cầm chiếc bánh lên đang định đưa vào miệng...

Bên ngoài, Hoàng Phong định gõ cửa thì bị nó nhìn thấy chạy ra bịt mồm vào và lôi vào phòng nó đóng cửa lại, Hoàng Phong ngơ ngác không hiểu điều gì đang xảy ra thì nó đã ngồi vào tiếp tục xem tình hình thì thấy hắn đã ăn hết chiếc bánh và uống hết cốc sữa rồi nên thở phào, thật may mắn không thì kế hoạch đổ bể

- Tiểu thư!Chuyện gì vậy? - Hoàng Phong nhìn nó tò mò hỏi

- Anh im đi! - Nó gắt làm Hoàng Phong im bặt và đứng im trước cửa

Nó bình thản uống một cốc sữa rồi vào kéo Hoàng Phong ra ngoài

- Anh đi làm việc cần làm đi! - "Rầm" nó đóng cửa lại, còn Hoàng Phong mặt nghệt ra nhìn cửa phòng nó, Hoàng Phong chợt nhớ ra việc gì đó rồi sang gọi hắn

- Thiên!

Hắn nghe tiếng gọi thì lại đi ra mở cửa

- Anh đến để đưa cái này cho em! - Hoàng Phong đưa cho hắn một khẩu súng. Hắn nhướn mày không hiểu mở miệng ra hỏi thì

-........... " Mình bị làm sao thế này?Không nói được!AAAAAAAAAAA!" Hắn gào thét trong lên lòng, có gắng gượng nói thành lời

- Em không được khỏe hả? - Hoàng Phong nhìn hắn đang nhăn nhó khó chịu

Hắn gật gật đầu rồi chỉ vào cổ họng

- Cảm cúm à?

"Haizzzzz....Sao tên này ngu quá vậy trời" rồi hắn vào trong lấy một cái bút và một quyển sách ghi ghi chép chép gì đó mang ra đưa cho Hoàng Phong xem

" Tôi bị dưng không ói được????? "

- Em viết cái gì thế??? - Hoàng Phong dịch chữ hắn, chữ thật là xấu nha!!

"Ông này thiểu năng à?" - Hắn nghĩ rồi lấy điện thoại ra đánh vào rồi đưa cho Hoàng Phong, biết thế làm cách này sớm hơn...

- À!Tôi tự dưng không nói được!Chữ em xấu quá anh dịch không nổi! - Hoàng Phong cười cười

"Đùa à!Có mà ông mù chữ thì có"

" Chắc trò của tiểu thư đây mà!Khổ quá " -Hoàng Phong thở dài nhớ lại quá khứ lúc anh còn làm vệ sĩ cho tiểu thư...

" Hồi đó...Anh là một người rất vui vẻ hay cười suốt ngày bị tiểu thư chửi rồi cái tật mãi không chừa...

- Im đi!Hở tí là cười hở tí là cười!

- Cười thì cuộc sống mới tươi đẹp!

- Phiền phức thì có!

- ........

Rồi tối đó, tiểu thư cho thuốc gì đó vào cốc nước của anh mà anh không biết, đang lúc khát anh uống luôn mà không hề suy nghĩ. Sau đó anh cứ ngồi cười cả hai ngày, mồm thì cứ ngoác ra cười sặc sụa, mắt thì thành gấu trúc. Từ ngày hôm đó, anh cấm kịch không cười nhiều nữa. "

- Thôi em yên tâm đi!Mấy ngày là hết ấy mà!Anh đi đây! - Hoàng Phong thở dài vỗ vai hắn rồi quay đi

"Ông đừng giỡn nữa!Không nói được là cả một vấn đề to lớn đó!"- Hắn khóc thầm nhìn cây súng rồi lặng lẽ đóng cửa

- Đáng đời ngươi lắm! - Nó bên phòng cảm thấy thoả mãn về việc làm vừa rồi của mình

"Cốc cốc" Lại tiếng gõ cửa vang lên, hôm nay quá phiền luôn, bình thường có ai gõ cửa giờ này đâu chứ. Nó im lặng và mặc kệ cánh cửa đó

- Cha đây!Cha vào được chứ! - Papa nó đứng bên ngoài sốt ruột và lo lắng

- Vào đi!

- Con vẫn thế nhỉ? - Papa nó bước vào nhìn nó ngồi bên cửa sổ, đôi mắt hững hờ hướng ra ngoài

- Có chuyện gì thì nói đi!

- ................

- ...........

Sau một hồi nói chuyện ở trong phòng, papa nó đi ra...Bên trong bắt đầu vang lên những tiếng thủy tinh đổ vỡ, mắt nó đỏ ngầu,.bén những tia lửa......

Hắn nghe thấy từ bên phòng thì vội chạy sang...

"Chết tiệt cửa khóa rồi!Phải phá cửa thôi" Hắn dùng sức đá vào cửa ..."Rầm" Cửa bật mở hắn đi vào... Căn phòng không một ánh đèn nhưng nhờ ánh sáng cửa sổ hắn thấy cả căn phòng gọn gàng lúc trước bây giờ bừa bộn, những lọ thủy tinh, khung ảnh vỡ dưới đất mảnh thủy tinh bắn tung tóe...Còn người nó đầy những vết cắt, vết thủy tinh đâm vào người, máu rỉ ra từ những vết thương, bộ váy màu trắng thấm đầy những màu đỏ, mùi tanh xộc vào mũi hắn, nó vẫn đang tức giận,ánh mắt đầy những vệt đỏ...

Hắn vội chạy đến mặc cho những mảnh thủy tinh trên sàn đâm vào chân, hắn ôm nó thật chặt giữ lại cơ thể đang đau đớn và đầy máu

- BỎ RA! - Nó hét lên

Hắn lắc lắc đầu và ôm nó chặt hơn khiến nó không thể nào thoát ra được...Nó dừng lại... "Tách" Những giọt nước rơi vào mảnh thủy tinh, hắn nhìn vào khuôn mặt nó ngạc nhiên...Nó đang khóc, nước mắt có màu đỏ máu chứ không trong suốt như những người bình thường. Hắn đưa tay lên quệt những giọt nước mắt đi rồi bế xốc nó lên nhẹ nhàng đặt trên giường, nó đã bất tỉnh vì mất quá nhiều máu từ những vết cắt,vết thủy tinh đâm vào...

Hắn chạy sang phòng, lấy hộp cứu thương rồi ân cần gắp từng mảnh thủy tinh trên người nó ra, cầm máu, cẩn thẩn rửa vết thương, bôi thuốc rồi băng bó cho nó, mọi thứ làm thật nhẹ nhàng và chứa đầy sự yêu thương cứ như hắn sợ, chỉ cần một động chạm mạnh, nó sẽ vỡ tan ra như bong bóng nước vậy!...

Sau khi làm xong mọi thứ, hắn đắp chăn cho nó, sửa lại tư thế ngủ thoải mái hơn rồi mới tự sơ cứu cho mình...Hắn vuốt tóc nó "Em ngốc lắm" hắn lặng đi nhìn ngắm nó, có chút xót xa và...đau lòng...

Và hắn ngủ gục cạnh giường nó lúc nào không hay....

Thêm Bình Luận