Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngược Dòng Vung Đao

Chương 28: Tiếng đàn sám hối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm ngày thứ hai, Nghiêm Tiểu Đao rời giường, dùng nước lạnh tắm rửa như thường lệ, sau đó mở hai thùng đồ điện mang tới lúc trước ra, bắt đầu lắp đồ gia dụng cho mẹ Nghiêm.

Bốn huynh đệ theo hắn đến, lúc này đang được tài trợ một chuyến dạo chơi ngoại thành “Nhà nông vui vẻ” chính cống, ngủ đến mặt trời lên cao mới rỉa cơm sáng, nghêu ngao từ cổng thôn lại đây, cười hì hì hỏi, “Lão đại mà phải đích thân lắp đồ điện ấy ạ? Để bọn em làm cho!”

“Không cần.” Nghiêm Tiểu Đao liếc xéo cả đám, “Tối qua đánh game hết tiền thuốc lá rồi chứ gì? Cúng hết cho gái bán hoa phải không? Giờ chạy về ăn xin đấy phỏng?!”

Mấy tiểu đệ cười ha hả, “Đâu – có, bọn em có lương mà, anh khỏi cần mua thuốc lá cho bọn em! Đại ca cứ để dành lương mua hoa của ai kia đi!”

Dương Hỉ Phong bịt mông, lúc bị Nghiêm Tiểu Đao đá ra khỏi cửa còn sửa lời, “Không không không, em bảo là anh mua hoa tặng ai kia đi mà!”

Nghiêm Tiểu Đao rút điếu thuốc trong bao, bẻ thành hai đoạn, nhét một đoạn vào miệng nhai. Bây giờ hắn có thói quen “hút thuốc” kiểu này, để không xả khói làm ảnh hưởng đến người nào đó. Hắn vùi đầu tập trung làm việc, nối dây điện thoại, tu sửa mạch điện, đây là những việc đàn ông phải làm trong nhà.

Trong nhà chẳng còn ai, nhưng mẹ Nghiêm khước từ lời mời lên thành phố của con trai, khăng khăng bám trụ ở mảnh đất đầy kỷ niệm không vui này. Nghiêm Tiểu Đao thuê một người giúp việc hàng tuần đến làm việc nặng và một người làm vườn chăm sóc hoa cỏ trong sân, đều là dân làng thân quen đáng tin cậy, có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng mẹ Nghiêm vẫn quen tự mình nấu cơm và quét dọn. Vỏ sô pha cắt may đẹp đẽ, đệm thêu đa dạng, cùng với mỗi thứ đồ điện gia dụng được phủ một chiếc l*иg vải thêu hoa chống bụi, tất cả đại diện cho bàn tay khéo léo của nữ chủ nhân.

Tuổi tác mẹ Nghiêm chưa hề già, so với người trong thôn mắt híp, mặt như trứng ngỗng thì dung mạo bà cũng gọi là duyên dáng dịu dàng, ban đầu vốn không lo ế chồng, chẳng qua số phận không may mắn. Bà không khỏi chốc chốc ra lau mồ hôi cho con trai, đút cho chén nước, lát sau lại bưng ra một khay bánh ngô.

Nghiêm Tiểu Đao nói, “Đang dở tay, lát con ăn.”

Mẹ Nghiêm nói, “Con há miệng ra.”

Vì vậy, Nghiêm Tiểu Đao há miệng, hai ba miếng gặm hết một cái bánh trong tay mẹ.

Lăng Hà ngồi bên cạnh bàn ăn, ánh mắt lơ đễnh nhìn cỏ hoa ngoài cửa, nhưng toàn bộ chú ý lại đặt trên bức tranh con ngoan mẹ hiền ấm áp này. Bức tranh chứa đựng nội dung y chưa bao giờ được trải nghiệm, chẳng rõ cảm giác trong lòng mình là phiền muộn hay xót xa, giống như chớp mắt thu nhỏ lại thành một thẳng nhỏ lớp ba ngây ngô ngờ nghệch, chậm rãi học hỏi, thì ra lòng dạ cũng có thể mềm.

Thực ra y cũng chẳng có nhiều cơ hội để khoan thai tập tễnh học được điều này, vì duyên phận chỉ nông cạn thế thôi.

Lăng Hà đặt mình xuống đất, an vị dưới sàn giúp mẹ Nghiêm nhặt rau hẹ và lựa đậu đũa. Y không khoanh chân, chưa được học, đôi chân dài duỗi thẳng rất phóng khoáng, sự hiện diện cơ hồ chiếm lĩnh toàn bộ gian phòng khách của căn nhà nông thôn nho nhỏ, tư thế lựa đậu còn rất có khí phách đại thiếu gia, cả không gian sắp không chứa nổi y nữa. Mẹ Nghiêm cũng lặng lẽ đánh giá Lăng Hà, ngắm nghía hai cái đùi y, đưa cho y khoai nướng và đặc sản bánh đậu* để ăn, cũng đã biết bé đẹp trai này ăn khỏe lắm!

Lúc Nghiêm Tiểu Đao ra ngoài sân, mẹ Nghiêm đột ngột chớp thời cơ, nhỏ giọng mập mờ hỏi, “Con à, con cũng làm chỗ đó phải không? Con làm cùng Tiểu Đao luôn hả?”

Lăng Hà rất tự nhiên gật đầu, “Vâng ạ.”

Mẹ Nghiêm nhìn y chòng chọc, truy hỏi, “Lần này con theo nó đi xa nhà sao? Có hay phải đi công tác không?”

Lăng Hà cảm giác mình nên gật đầu nhỉ? “… Vâng thưa bác.”

Mẹ Nghiêm rướn người về phía trước, ánh mắt pha trộn giữa sầu lo, bất an và bất mãn hạ xuống đôi chân tàn phế của y, dường như sực ngộ ra chuyện gì rất quan trọng. Khi đó vẻ mặt mẹ Nghiêm khổ sở lạ thường, ngập ngừng muốn nói lại thôi, khẽ bảo, “Con ngoan thế này, về sau đừng theo làm trợ lý cho nó nữa, sinh viên làm gì chẳng được? Con xinh đẹp thế này mà nhìn chân con kìa… Sau này đừng đi theo nó nữa, cố sống cố chết kiếm nhiều tiền làm gì?! Lộng lẫy xa xỉ rồi cũng chẳng được như ngày trước, cứ sống bình yên, vững vàng, không xảy ra chuyện gì mới là tốt nhất chứ con? …”

Lăng Hà hiểu ý, bình tĩnh an ủi, “Bác à, Nghiêm tổng là ông chủ tốt, thông thái hoạt bát, vừa có tài vừa trượng nghĩa, bác không cần lo cho anh ấy mà.”

Mẹ Nghiêm vẫn bối rối và bất an ra mặt, thứ bất an này cũng không phải ngẫu nhiên bộc phát, mà nỗi chán nản, mỏi mệt và bất đắc dĩ thoạt nhìn như đã tra tấn bà từ rất lâu, ngày này qua tháng nọ, cũng phải gần mười năm rồi.

Có lẽ từ cái ngày Thích Bảo Sơn về tận nhà tìm kiếm, mẹ Nghiêm đã bắt đầu lo âu, nỗi lo ngày qua ngày dần gia tăng chồng chất. Mấy năm nay loáng thoáng tai nghe mắt thấy, bà đâu có mù! Nói trắng ra, năm mươi vạn tiền mặt chẳng khác nào “bán đứt” nửa đời sau của đứa con mình cho Thích gia. Tận sâu trong lòng mẹ Nghiêm, mẹ con bà cùng lắm chỉ đổi chủ nợ, từ ông chủ mỏ than cho vay nặng lãi độc ác xấu xa chuyển sang Thích Bảo Sơn thâm sâu bí hiểm, năm mươi vạn tiền nợ rạch ròi biến thành món nợ nhân tình cả đời không đếm được mà thôi!

Chẳng mấy chốc, Nghiêm Tiểu Đao quay lại, mẹ Nghiêm lập tức im lặng, không nói thêm gì, không dám đề cập bất cứ điều gì khó nói giữa hai mẹ con trước mặt Tiểu Đao… Đứa con này suy cho cùng cũng không phải thân sinh máu mủ, dám nói sao? Có tư cách quản sao? Nói rồi cãi vã thì biết chạy đi tìm ai?

Gần đến giờ cơm trưa, mẹ Nghiêm nói muốn đến nhà thờ dự tiệc cơm trưa cùng các anh chị em, bảo hai người cứ về thành phố.

Lăng Hà thẳng thắn đề nghị, “Bọn con đi cùng bác nhé.”

Lúc ra cửa, Lăng Hà thì thầm với Nghiêm Tiểu Đao, “Hôm nay không phải cuối tuần, ngày thường nhà thờ không tổ chức tiệc cơm trưa.”

Nghiêm Tiểu Đao sực tỉnh, “Ủa, thế hả?”

Lăng Hà khẽ đáp, “Nghiêm tổng à, mẹ anh có tâm sự, lo lắng cho anh, nên định đến nhà thờ tìm người giải tỏa.”

Nhà thờ buổi trưa ngày trong tuần khác hẳn với khung cảnh tấp nập như trẩy hội hôm qua, cuối cùng mới được khôi phục diện mạo trắng muốt, thánh thiện thiêng liêng dưới ánh mặt trời. Cứ qua một giờ, tiếng chuông trầm trầm ngân vang như thuật lại trăm năm tang tóc bể dâu.

Đội ngâm thơ nghiệp dư luyện tập xong, bước xuống đài.

Mục sư Khưu chủ trì thánh đường ân cần thăm hỏi các con chiên, thoạt nhìn nho nhã ôn tồn, nụ cười như gió xuân ấm áp lòng người.

Thực ra Lăng Hà cũng không tín, nhưng vẫn lễ phép chào mục sư Khưu. Trong lòng y hiểu rõ, một người phụ nữ xuất thân thấp kém, bị vận mệnh vùi dập như mẹ Nghiêm, hơn nửa đời người dãi nắng dầm sương, trải qua bao biến cố, nay chỉ có thể nương tựa vào đứa con nuôi và ba nấm mồ trên núi, chút hi vọng và tín ngưỡng cuối cùng trong cuộc đời, bà không ký thác vào Thượng Đế thì còn vào ai? Vào người khác sao, còn ai xứng đáng gánh vác tín ngưỡng của bà?

Thánh đường lặng thinh, quả nhiên không có tiệc trưa, nắng chiếu vào cửa sổ pha lê ngũ sắc, bích họa tuyệt đẹp trên mái vòm tỏa ánh hào quang soi rọi lòng người.

Trên bục luyện tập của đội ngâm thơ có một chiếc dương cầm, bề ngoài trông khá cũ kỹ, nhưng vẫn dùng được.

Mẹ Nghiêm cố tình khoe con trai cưng, nói, “Tiểu Lăng biết không, nó đánh đàn hay lắm!”

Nghiêm Tiểu Đao vừa nghe đã biến sắc, vội vàng đính chính, “Mẹ! Con có biết đâu mẹ…”

Mẹ Nghiêm kinh ngạc nói, “Con đàn hay lắm mà!”

Lăng Hà nhướn mày cười hỏi, “Ủa? Thật sao ạ?”

Nghiêm Tiểu Đao lúng túng, nháy mắt lia lịa, “Mẹ à, con không biết đàn mà… Con hoàn toàn không biết chơi đàn dương cầm! …”

Mẹ Nghiêm mời mục sư Khưu cùng vào phòng sám hối, để lại hai người giữa đại sảnh nhà thờ trống trải.

Phàm trong mắt một người mẹ, con mình cái gì cũng giỏi nhất, con có tài lẻ gì cũng muốn khoe khoang một chút. Đặc biệt là ở vùng nông thôn nho nhỏ này chẳng có mấy người biết nghệ thuật cổ điển phương Tây, đàn được vài khúc dương cầm đã đủ mát mặt với dân quê thôn dã rồi.

Lăng Hà hóng hớt ra mặt, ý cười thâm thúy dòm Tiểu Đao, “Đừng khiêm tốn mà, Nghiêm tổng ạ, tôi cứ tưởng anh là dạng người cẩu thả, tay chân thô kệch chỉ biết cầm đao chặt thịt đốn củi, không ngờ anh lừa tôi, thoắt cái đã lột xác thành thanh niên văn nghệ rồi.”

“Ài… Cậu đủ chưa!” Nghiêm Tiểu Đao biết hôm nay không chạy thoát rồi. Hắn đâu có ngốc, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, huênh hoang tự nhận mình “biết chơi đàn dương cầm” trước mặt một thiếu gia lớn lên và học tập tại các học viện quý tộc tận Âu Mĩ xa xôi? Rõ ràng là múa rìu qua mắt thợ, không sợ bẽ mặt sao?

Từ nhỏ hắn đã là đứa trẻ nghèo rách, nào có điều kiện học chơi dương cầm? Hoàn cảnh nhà hắn như thế, mua được dương cầm sao?

Chỉ là sau khi lớn lên, hàng tuần đưa mẹ đến nhà thờ cầu nguyện, hắn dành chút thời giờ học từ mục sư Khưu mà thôi. Mục sư Khưu thiện tâm nhã nhặn, tình nguyện dạy cho hắn. Nhảy vào giữa chừng, lửng lơ nửa mùa, không có kiến thức căn bản, nhạc phổ đọc cũng không hiểu, nhưng hắn rất chịu khó học hỏi. Nghiêm Tiểu Đao rất có năng khiếu với các hạng mục cần sử dụng sức lực và kỹ xảo ngón tay, trí nhớ cực tốt, nên hắn đánh đàn thuần túy dựa vào năng khiếu và trí nhớ.

Lăng Hà nhất quyết không tha, “Anh đàn một bản tôi nghe xem.”

Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày nhịn cười, “Tôi đàn không hay thật mà, người trong nghề như cậu nghe chỉ tổ cười thôi! Hừm, tôi không đàn đâu, cậu cười luôn đi cho gọn!!”

Lăng Hà cười vài tiếng cổ vũ, truy hỏi, “Anh tập bản nào thế?”

Tập bản nào? Nghiêm Tiểu Đao thật thà đáp, “Tôi chỉ biết ba bản rưỡi!”

Tay trái Nghiêm Tiểu Đao đặt trên phím đàn, tiện thể lưu loát đàn vài nhịp. Lăng Hà phát hiện Tiểu Đao không nói dóc, người này thật sự chỉ biết đàn ba bản rưỡi! Chỉ có “Gửi Elise”, “Hành khúc Radetzky” và “Carmen Overture” là trôi chảy, khó cỡ Chopin, Mozart hay Franz Liszt là hoàn toàn mù tịt. Nghiêm Tiểu Đao lại cực kỳ yêu thích và thán phục “Destiny Symphony” của thiên tài soạn nhạc Beethoven, nhưng bản này cũng rất khó đối với hắn, chỉ đàn được nửa chương trước, nửa chương sau kẹt cứng.

*Bản Destiny Symphony: Link

Nghiêm Tiểu Đao bật cười tự giễu, cảm thấy mười ngón tay vẫn không đủ dùng trên phím đàn, hắn đàn nửa chương sau loạn xị trong tiếng cười nhạo của Lăng Hà, có thể khiến Beethoven tức giận đến bật mồ sống dậy.

Vẻ như rất tự nhiên, Lăng Hà chống gậy tới, ngồi xuống cạnh Nghiêm Tiểu Đao, Nghiêm Tiểu Đao không nói một lời, lập tức nhường ghế cho y.

Cũng không cần ngôn ngữ trao đổi, Lăng Hà vươn tay phải, gõ vài nhịp “Carmen Overture” mượt mà như làn nước, liếc nhìn Tiểu Đao. Tại kho nhạc cực kỳ hạn hẹp của Nghiêm tổng, chỉ có bản này phù hợp bốn tay đàn, bèn chấp nhận vị này cùng chơi.

*Bản Carmen Overture: Link

Nghiêm Tiểu Đao chỉ thích những khúc nhạc như vậy, rộn rã, hứng khởi, khí thế hào hùng, đàn lên vô cùng thỏa thuê sảng khoái. Hắn không thích các bản nhạc dịu dàng quá mức văn nghệ hoặc vương vấn nghẹn ngào, nghe như kẹt một hơi trong cổ họng, hắn chỉ thích khoan khoái, thẳng thắn và hùng hồn.

Hai người bốn tay lúc nhanh lúc chậm, bừng bừng phấn khởi phủ lên phím đàn, từng nốt ngân lên như gõ vào trái tim người còn lại.

Cả hai cùng chôn giấu tâm ý thật sâu, nét mặt cẩn trọng lạnh lùng, nhưng l*иg ngực đầy ắp vui tươi thích thú, đầy tới căng chặt, tận hưởng khúc nhạc của nhân sinh, khoảnh khắc này cứ diệu kỳ như thế.

Đối với Lăng Hà mà nói, chẳng qua đây chỉ là y và Nghiêm Tiểu Đao cùng bước tới những nốt hoan lạc cuối cùng trước khi chìm vào chương nhạc đen tối, đẩy “Carmen Overture” bừng bừng hứng khởi lên cao trào rồi mới dần ngừng lại, hài lòng thỏa mãn… Bởi vậy y đặc biệt để tâm ra sức, thả mình theo cảm xúc, chẳng e ngại điều gì.

Nghiêm Tiểu Đao có đôi tay rất đẹp.

Lăng Hà vốn không cần nhìn phím, ánh mắt lộ liễu đánh giá đôi tay Nghiêm Tiểu Đao. Cổ họng y khẽ run, không khỏi thầm nghĩ giá như mình được chui vào cây đàn dương cầm này, tự bản thân biến thành phím đàn cũng thấy đáng giá.

Nghiêm Tiểu Đao cũng thất thần, chẳng biết đang nghĩ gì… Đàn khúc thứ hai, hắn bắt đầu sót âm, ngón tay lơ lửng trên phím đàn. Lăng Hà nhíu mày liếc hắn, cái nhìn này khiến Nghiêm Tiểu Đao không khỏi vui vui, áy náy bật cười ra tiếng. Lăng Hà tận dụng triệt để “Nhất Dương Chỉ” vá âm cho hắn, Nghiêm Tiểu Đao cảm giác đây quả là sỉ nhục trắng trợn đối với lính mới!

Lăng Hà về sau lại một mình chơi bản “Turkish March”, thẳng thừng đè bẹp Nghiêm tổng.

Tuy nhiên độc tấu không có người hỗ trợ, Lăng Hà cần hai tay và chân phải, để chân phải đặt trên bàn đạp âm. Chân khó cử động, nên y đạp vài lần rồi không chơi nữa.

Nghiêm Tiểu Đao cũng nhận ra, chắc chắn ngài Lăng từ nhỏ đã được giáo dưỡng nghiêm khắc, lại chăm chỉ luyện tập, hẳn phải luyện hơn mười năm, chẳng biết có thi lấy bằng cấp gì không, cảm giác thi bằng gì cũng đỗ. Giả như không bị gò bó với cây đàn dương cầm cũ kỹ trong thánh đường này, Lăng Hà sẽ còn đàn hay hơn nữa. Mười ngón tay mảnh mai xinh đẹp cực kỳ linh hoạt như đang niệm chú, mượt mà tới kỳ diệu, đàn bản nhạc Mozart vừa sống động tao nhã lại vừa có hơi hưởng phương Đông, cả tiếng nhạc ngân lên cũng tràn đầy ngây thơ thuần khiết…

Hai người lén lút chơi đàn sau lưng mẹ, nửa giờ sau mẹ Nghiêm rời khỏi phòng sám hối, đôi mắt hoe đỏ, sám hối cầu nguyện khó tránh khỏi nhớ về chuyện cũ thương tâm.

Lăng Hà đưa cho mẹ Nghiêm đĩa bánh ngọt y vừa ăn, để bà ngồi nghỉ một lát, “Con có được phép vào sám hối không, thưa mục sư Khưu? Nếu ngài cho phép chút mạo muội và thành kính của con với Chúa, thì con cũng có vài lời muốn chia sẻ cùng ngài.”

Nghiêm Tiểu Đao kinh ngạc chớp mắt, vụ này đâu có trong kế hoạch?

Mục sư Khưu tên đầy đủ là Khưu Văn Lan, một trong những người làm công tác văn hoá hiếm hoi của thị trấn, đức cao vọng trọng, tuổi không còn trẻ nhưng khuôn mặt chưa có nếp nhăn, được tín ngưỡng bảo trì tấm lòng thiện lương độ lượng, có lẽ thật sự có thể khiến người ta bỏ qua năm tháng hao mòn. Mục sư Khưu mỉm cười gật đầu, làm tư thế mời, Lăng Hà như đã chuẩn bị từ sớm, ngoái lại nhìn Tiểu Đao, “Nghiêm tổng có vào với tôi không?”



Thánh đường không có mật thất riêng để cử hành nghi thức sám hối, chỉ là các con chiên cầu nguyện và thổ lộ cùng nhau, Nghiêm Tiểu Đao bỗng chợt nhận ra, chẳng lẽ Lăng Hà định nhân cơ hội này nói gì với hắn?

Mục sư đưa họ vào một gian phòng bình thường, đối diện với ánh mắt hiền từ và lời thăm hỏi ân cần dạo đầu của Khưu Văn Lan, Lăng Hà hết sức bình tĩnh, thẳng thắn nói, “Thưa Chúa lòng lành, thưa mục sư Khưu, sám hối không biết nên nói thế nào cho hết, chỉ là tâm hồn mang quá nhiều tội ác, khiến con mỏi mệt chỉ muốn quăng đi tất cả! Hôm nay con nói điều này cũng chỉ là dối trá biện minh, bất kể thế nào, vận mệnh sau này cũng không cách nào biến đổi.”

“Ở trước mặt Chúa, con là kẻ tội đồ bé nhỏ gớm ghiếc, hơn mười năm qua vẫn đeo ác niệm trong lòng, buồn bực ấm ức, hơn nữa còn chẳng thể bộc bạch và giải thoát, Trong lòng con cất giấu ngọn lửa rừng phẫn nộ, ham muốn hẹp hòi, dã tâm bồng bột, chỉ muốn báo thù… Ác niệm này đôi lúc khiến con vô cùng đau khổ, có khi lại khiến con muốn thử xem sao, hi vọng có thể đạt được điều mình muốn.”

Cổ họng Nghiêm Tiểu Đao khẽ giật, có lẽ là cảm ứng tâm hồn, hắn đã biết Lăng Hà muốn nói điều gì.

Mục sư Khưu có vẻ bất ngờ, nhưng vẫn dùng đôi bàn tay ấm áp rộng lượng bao phủ đôi tay Lăng Hà, “Con ạ, Chúa sẽ vui mừng vì con tình nguyện nói ra, mà ham muốn và suy nghĩ của con cũng sẽ dần phai nhạt vì con đã thổ lộ và cầu nguyện.”

“Mục sư Khưu nhầm rồi.” Lăng Hà lắc đầu cười, khoảnh khắc đó, ánh mắt y biến đổi, miệng lưỡi cay độc chẳng sợ thần phật, chẳng sợ trời, “Phẫn nộ và thù hận của con không thể giải thoát trước khi con thành công thực hiện hết tất cả suy nghĩ của mình, bởi vì không có chúng thì con chỉ còn hai bàn tay trắng! Gia đình con rơi vào thảm cảnh, cuộc đời con tan cửa nát nhà, cha con bị kẻ gian sát hại, gia thế, tài phú đều tan thành giấc mộng. Cái chết của ông mở đầu cho hơn mười năm đầu đường xó chợ, tứ cố vô thân, chui rúc trốn tránh, mà đến nay con lại không thể không ăn nhờ ở đậu, nương tựa lòng thương hại và chút bố thí ngẫu nhiên của kẻ thù, những điều tốt đẹp vốn thuộc về con đã sớm mất đi cùng quá khứ. Con muốn quên hết, nhưng nỗi đau xé tim xé phổi của nhiều năm về trước vĩnh viễn khắc ghi trong đầu con, dù con muốn tìm lại cuộc đời, thì nó cũng sẽ không bao giờ quay lại.”

Nghiêm Tiểu Đao nghe hết câu này, không khỏi biến sắc, lông mày đen nhánh khảm sâu trên khuôn mặt trắng bệch. Hắn muốn bịt miệng Lăng Hà, chút dịu dàng ý hợp tâm đầu vừa nãy bỗng tan thành mây khói!

Hắn rất muốn nói với Lăng Hà, nếu cậu muốn thổ lộ những điều này thì tại sao không nói với tôi? Tại sao cậu không âm thầm tâm sự với tôi? Vì cậu, tôi có thể suy xét làm bất cứ điều gì cậu muốn…

Hắn đột nhiên phát giác, mình hiểu Lăng Hà quá ít, hoặc hiểu Thích gia cũng quá ít? Có rất nhiều chuyện, dường như ngay từ đầu hắn đã bị gạt ra ngoài, luôn luôn mờ mịt, có một số việc đã hoàn toàn vượt quá khả năng tiếp nhận và kiểm soát của hắn…

Mục sư Khưu đã lý giải rất nhiều người cũng rơi vào chấn động, đôi môi mấp máy, muốn khuyên giải và an ủi Lăng Hà đã tiến vào trạng thái kích động, “Đứa trẻ đáng thương, Chúa sẽ dung thứ cho sự băn khoăn và mâu thuẫn của con. Hãy để ta thay mặt Chúa hỏi con, những uất ức của con có thể dùng phương thức khác để giải quyết hay không?”

Lăng Hà lại lắc đầu, vẫn đoan trang ngồi đó, ánh mắt dưới chân mày thấp thoáng ý cười ngạo nghễ mà cường đại, kìm nén quá lâu, y không giấu nổi sự phấn khích này, “Con sẽ giải quyết bằng cách của con, con sẽ chứng kiến những linh hồn hèn mọn ghê tởm kia, lưng đeo tội ác của đời chúng, từng bước, từng bước hướng tới diệt vong, bị trục xuất khỏi thế giới này bằng cách thảm hại nhất, xứng đáng với chúng nhất.”

“Lăng Hà!” Nghiêm Tiểu Đao kìm chế gọi một tiếng, nghe những lời này, hắn cực kỳ khó chịu, chỉ muốn lập tức đứng dậy.

Hắn hối hận vì bước vào căn phòng này, hối hận vì đưa Lăng Hà tới thánh đường Thiên Chúa giáo.

Có những lời đã nghe rồi thì không thể giả vờ chưa từng nghe, chút thân mật ngọt ngào như có như không của hai người vừa nãy, thoắt cái tan biến vào hư vô, hiện thực tàn khốc, đầm đìa máu đỏ dần được bóc trần. Chỉ mấy phút trước thôi, hai người còn sánh vai ngồi trước cây đàn, dùng những phím đàn thổ lộ tâm tình.

“Còn những ác quỷ từng gắng sức làm tổn thương con, hạ nhục, ức hϊếp con, con sẽ khiến chúng từng bước, từng bước tự chìm vào diệt vong, biến thành tro tàn trong ngọn lửa.” Lăng Hà vừa nói, vừa cố ý lơ đãng quay sang nhìn Nghiêm Tiểu Đao, đáy mắt ẩn chứa nụ cười thâm độc khiến người ta run sợ, “Nghiêm tổng, lũ ác quỷ đó đều là người anh quen biết, trên chiếu bạc, chúng tranh nhau chửi rủa, dùng bản mặt bỡn cợt đáng phỉ nhổ đấu giá tôi, giẫm đạp lên tôi, giày xéo danh dự của tôi, tôi sẽ không quên, vĩnh viễn tôi sẽ không tha thứ cho bọn chúng. Thân xác chúng cũng sẽ dần thối nát theo linh hồn chúng, không sót lại chút cặn bã tanh tưởi nào.”

Đôi mắt Lăng Hà sóng sánh hai dòng sông băng, lạnh lùng mà duyên dáng, tiếng nói du dương, răng nanh giấu kín, nhưng từng câu từng chữ đều khiến người ta không rét mà run.

“…” Nghiêm Tiểu Đao khàn khàn nói, “Lăng Hà, tôi không ngờ chuyện trên tàu lại khiến cậu tổn thương đến vậy, là tại tôi không chu đáo, tôi xin lỗi, chúng ta để lúc khác nói chuyện riêng được không?”

Lăng Hà trừng trừng nhìn hắn bằng khí thế không ai dám đối diện, khiến Nghiêm Tiểu Đao cảm giác chính hắn mới là người phải sám hối trước mục sư lúc này.

“Cha thiên thượng ấp ôm ý chí nhất đại từ bi với mỗi sinh linh trên thế gian này, hỡi đứa trẻ, Chúa sẽ tha thứ cho con… Ta thay mặt Chúa, chân thành hi vọng con được giải thoát…” Giọng mục sư Khưu khẽ run rẩy, không liếc mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao, thật sự không rõ đây chỉ là những lời xằng bậy hay chính là ân oán cá nhân của hai người trẻ tuổi. Nếu kết hợp với nỗi lo âu mẹ Nghiêm vừa kín đáo thổ lộ, thì tất cả những điều này lại càng khiến người ta thêm kinh hãi, nhưng xuất phát từ đạo đức chức nghiệp của nhân viên thần chức, mục sư Khưu không thể thể hiện ra.

Lăng Hà duyên dáng bộc bạch những lời cuối cùng, “Mục sư Khưu, ác niệm của con quá nhiều, vừa nãy mới chỉ là một góc tảng băng. Mỗi lần con nhìn lên Chúa bị đóng đinh vào cây thánh giá thay phàm nhân chúng con, con lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, con mới phải là kẻ phải bị đóng đinh lên thánh giá, trả nợ cho tội nghiệt của chính bản thân con và những linh hồn đáng ghê tởm trên thế gian, sau này, máu của con sẽ là tế phẩm thành kính nhất để dâng lên Chúa.”

“Hiện giờ mọi thứ quanh con đang rất nhiễu loạn, không thể mãn nguyện ôm lấy người con kính trọng và ngưỡng mộ vào lòng. Hòa hợp tinh thần, hấp dẫn thể xác và tâm hồn như bóng với hình, cuối cùng tất cả lại chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Con chân thành sám hối trước Chúa, hi vọng người con thật lòng kính trọng, sau khi gỡ bỏ tất cả những khúc mắc này, sẽ mở lòng tha thứ và tiếp nhận con… Amen.”

Mục sư Khưu chỉ là vật trang trí trong phòng, mỗi câu Lăng Hà nói, đều là nói với Nghiêm Tiểu Đao.



Lúc ba người rời khỏi thánh đường, Nghiêm Tiểu Đao lặng im không nói, hai tay vẫn siết chặt, chặt tới đau buốt, cả người như chìm trong sương mù.

Vài lần hắn định lặng lẽ giữ chặt cánh tay Lăng Hà từ phía sau, kéo người này lại nói chuyện, nhưng Lăng Hà luôn khéo léo tránh thoát hắn, thậm chí còn quay lại lễ phép mỉm cười vô tội với hắn. Kiểu dè dặt lễ phép này có vẻ xa cách, lạ lẫm vô cùng, khác xa mười dặm với người ngồi ghế thân thiết dịu dàng đánh đàn khi trước.

Lăng Hà vẻ mặt bình tĩnh, còn tươi cười trò chuyện với mẹ Nghiêm, tựa hồ tất cả chuyện vừa rồi trong phòng mục sư đều chưa xảy ra. Rời khỏi nhà thờ tràn ngập cảm giác thần bí trang nghiêm, một lần nữa được tắm ánh mặt trời đầu xuân giống như lập tức trở lại thế gian đầy nhân gian lửa khói, vạn vật bốn phía dần dần lột xác, hé lộ sức sống dạt dào, nhân gian chính là tươi đẹp như vậy.

Nghiêm Tiểu Đao vẫn muốn nói chuyện với Lăng Hà, thổ lộ tâm tình, nhưng chẳng biết bắt đầu thế nào. Lăng Hà đã rất tự nhiên quay trở lại trạng thái vô hại thường ngày, hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở lời. Người này chính là như vậy, hai bộ mặt, hai thể xác, đồng thời tồn tại ở hai thế giới song song, vui giận, yêu hận thất thường, vĩnh viễn chẳng ai đoán trước được.

Nghiêm Tiểu Đao đã mất hết sức phán đoán, rốt cuộc thì hắn đang nắm giữ thể xác nào của Lăng Hà?… Thực ra người này chưa bao giờ thật sự nằm trong tay hắn.

Mấy tiểu đệ đỗ xe trước cổng nhà thờ, tựa vào xe hút thuốc, rành rành bộ dạng mèo lười rảnh rỗi theo hầu lão đại.

Dương Hỉ Phong thấy Nghiêm Tiểu Đao bước ra thì tiến lên nói, “Đại ca tắt máy ạ? Điện thoại tìm anh toàn gọi sang cho em.”

Nghiêm Tiểu Đao sực nhớ, lúc vào nhà thờ hắn tắt chuông điện thoại cho phải phép, bây giờ màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.

Lương Hữu Huy nhắn: Tiểu Đao, ba tôi bảo tôi qua đó công tác một chuyến, tiện thể vui chơi với cậu mấy ngày! Bạn hiền khoản đãi tôi nhé?

Giản Minh Tước nhắn: Nghiêm tổng, lần trước xuống tàu chưa kịp chào thì ngài đã chạy? Anh em tôi vẫn nhớ thương ngài đấy, hôm nào đi đánh gôn nhé? Tôi có “gậy gôn nhập khẩu” và “bóng gôn” thượng hạng cho Nghiêm tổng mượn chơi đây!

Cha của Lương Hữu Huy có mặt trong bảng xếp hạng những người giàu nhất Yên đô của tạp chí Forbes, tên là Lương Thông. Tất nhiên, trùm sò thực sự giàu đều có bối cảnh sâu xa hiển hách phía sau, các công ty liệt kê danh sách không thể tìm ra họ. Nhưng Lương Thông được vào bảng xếp hạng chứng tỏ cũng là tai to mặt lớn người trong giới đều nghe danh.

Mà Giản Minh Tước chắc đang thiếu tiền hoặc thiếu mối làm ăn, nên bây giờ mới tích cực thắt chặt quan hệ, không rút bài poker nữa mà chuyển sang dùng đánh gôn để bố trí và phân phối tài nguyên dồi dào của mình.

Thư ký của Watanabe Yozan cũng gọi điện nhắn tin quấy rối hắn hai ngày liên tiếp: Nghiêm tổng, hợp đồng thương mại lần trước ngài hứa với sếp tôi bao giờ thực hiện được ạ? Nếu không phiền thì nhờ ngài mời chủ tịch Thích cùng tới bàn bạc nhé. Tất nhiên lời mời này không phải thư ký tự chủ trương, vừa nhìn đã biết chính là lão thất phu tham lam nọ, dù chỉ còn nửa tia hi vọng cũng không bỏ cuộc.

Cuối cùng là tin nhắn bí mật của Bào cục trưởng, chẳng đầu chẳng đuôi cụt lủn một câu: Giờ không chỉ có vấn đề nhân số, con có đoán được loại đao gì không?

Nghiêm Tiểu Đao rất muốn kéo số của Bào thanh thiên – Bào đại nhân vào blacklist, đúng là không chọc nổi thanh thiên đại lão gia mà, cứ sợ cái gì là gặp ngay cái đó.

Một đống sự việc thoạt nhìn nhỏ nhặt không đáng kể, lại hết cái này tới cái khác nối đuôi nhau cùng tìm đến hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »