Nhật Hạ ngồi xe riêng của Mặc gia về biệt thự.
Bà Hạ và ông Hạ hiếm khi cùng ở nhà.
Trên sô pha, ông Hạ đứng dậy một nửa, thân hình dừng lại.
Ông và bà Hạ liếc nhau rồi nói: “Ăn cơm trước đi.”
“……Vâng.”
Dì Triệu bảo mẫu đã làm cơm, một bàn đồ ăn, bốn người đi bàn ăn, ông Hạ đem áo khoác đưa cho Trình Kiều, xắn tay áo ngồi xuống, vừa nhấc đầu, nhìn Nhật Hạ ngồi đối diện, nói: "Mặc gia đã gọi điện đến, họ rất vừa lòng với Nhật Hạ. Nhưng bởi vì vẫn chưa thành niên nên họ muốn con chuyển đến biệt thực Mặc gia sống một thời gian để làm quen trước, được không?"
Cô gái không tiếng động rũ mắt.
Kỳ thật cô biết rõ, vấn đề này chưa từng cho phép chọn lựa “được” hay “không được”.
"Nhật Hạ, nếu có thể thì trước khi xuất phát vào trưa mai, hôm nay con thay quần áo mới dì mua cho con được không?”
“…… Con đã biết.” Nhật Hạ đứng dậy: “Con về phòng trước.”
Trên bàn cơm, Hạ Vũ Điền nghe vậy cũng không thể tin được ngẳng đầu, nhìn bà Hạ làm khẩu hình bực bội: “Mẹ……?”
Bà Hạ nghiêm khắc liếc mắt trừng cô ta.
Hạ Vũ Điền cắn chặt môi, ảo não nhìn bóng dáng của cô gái trong phòng ăn.
TruyenHDLúc bước đến chân cầu thang, Nhật Hạ cơ hồ nghe được tiếng Hạ Vũ Điền tức tối.
"Mẹ, đó là bộ váy phiên bản giới hạn của hãng XX thật sự rất khó mua được." Hạ Vũ Điền ôm cánh tay bà Hạ làm nũng: "Sao mẹ lại đưa cho cái con nhỏ mù đó, con không muốn mặc quần áo giống nó."
"Cũng chỉ là lần này thôi." Bà Hạ sờ đầu Hạ Vũ Điền, "Đừng nóng vội, hôm nay là ngày cuối cùng nó ở đây, con phải ráng nhịn, đừng để có việc ngoài ý muốn xảy ra, Mặc gia muốn người. Đưa nó đi rồi sau này con muốn gì cũng được."
"Có thể có gì ngoài ý muốn sao, nửa đời sau của nó cũng gắn liền với kẻ tàn tật kia. Người què với kẻ mù còn làm ra cái gì được chứ!"
Bà Hạ che miệng cô ta lại, mắt nhìn lên lầu, "Nhỏ giọng lại, đừng để Nhật Hạ nghe được, vạn nhất nó sống chết không muốn thì con liền gặp phiền phức."
Hạ Vũ Điền bị bà ta doạ sợ gật đầu.
Cô ta xinh đẹp như vậy, cũng không muốn phải đi bồi một kẻ điên tàn phế, thà rằng đi tìm đường chết còn hơn.
Nhật Hạ khẽ cười nhạt một tiếng.
Trái ngược với dáng vẻ ngây thơ vô hại trước đây, tiếng cười đó xen lẫn với tiếng âm nhạc ồn ào rơi vào trong tai, phá lệ mang theo mấy phần cảm xúc nặng nề chìm xuống.
Thời khắc còn chưa chín mùi, cô phải làm từ từ.
Sáng hôm sau, dì Triệu đã đưa váy lễ phục đã chuẩn bị thỏa đáng vào phòng Nhật Hạ.
Khi bà gõ cửa đi vào, cô gái đang ngồi ở mép giường, ngơ ngẩn nhìn khoảng không ngoài cửa sổ.
Bà không khỏi cảm khái, thật tiếc là bà cũng chỉ là một người làm thấp cổ bé họng, không thể giúp ích gì được cho cô chủ nhỏ này.
"Nhật Hạ, dì giúp con treo lễ phục ở đây. Con mau thay vào, Mặc tiên sinh và Mặc phu nhân đã chuẩn bị xuất phát.”
“Dạ.”
Cô gái đáp khẽ rồi đứng lên.
Dì Triệu đóng lại cửa phòng, Nhật Hạ kéo màn vào, sau đó thuần thục đi đến trước giá treo quần áo.
Đó là một bộ váy lễ phục màu trắng không tay dài đến đầu gối. Sau lưng thiết kế đai lưng màu trắng chiết eo, từ eo trở xuống được may thêm một tầng sa mỏng hình quạt.
Màu sắc rất diễm lệ, cũng rất tôn da.
Nhật Hạ hít một hơi thật sâu, thay áo, đây là bộ quần áo tốt nhất họ mua cho cô từ khi được nhận nuôi.
Nhìn chính mình trong gương, đôi mắt cô gái không có tiêu cự.
Thiếu nữ trong gương thân hình hoàn hảo, váy cổ tròn lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt cỡ bằng ban tay chọc cho người ta yêu thương.
Nhật Hạ không nhịn được vuốt ve xương quai xanh.
Kiếp trước kẻ điên kia thích nhất xương quai xanh của cô, luôn hôn nơi này của cô, mỗi khi lêи đỉиɦ khoái hoạt đều sẽ ngậm không bỏ, rồi sau đó liếʍ láp khẽ cắn, phảng phất như đó là mỹ vị của thế gian.
Chỉ là khi đó trong lòng cô trừ bỏ sợ hãi vẫn là sợ hãi.
Gia đình ba người của Hạ Vũ Điền lúc này đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Không khí trầm mặc hồi lâu, Hạ Vũ Điền thiếu kiên nhẫn đứng lên: “Sao nó còn chưa xuống, lẽ nào định bỏ trốn....”
Tiếng líu lo dừng lại.
Ông Hạ chau mày nhìn con gái, thấy Hạ Vũ Điền giật mình đứng đó.
Nhìn theo tầm mắt Hạ Vũ Điền, mọi người quay đầu nhìn cầu thang thông lên lầu hai.
Thấy rõ cô gái đang đi xuống, đáy mắt mọi người xẹt qua cảm xúc kinh diễm.
Ai mà ngờ được bên dưới chiếc kính râm của người mù lại là một đôi mắt còn xinh đẹp hơn cả sao trên trời. Môi màu nhạt, mũi cao thẳng, đồng tử màu trà hơi nhếch lên tạo nên vẻ đẹp gần như diễm lệ.
Màu da lộ ra bên ngoài bộ váy, kết hợp với màu trắng giản đơn nhưng càng trở nên nổi bật, vô cùng mịn màng. Dường như chỉ cần ấn nhẹ lóng tay cũng sẽ lưu lại vệt đỏ.
Hạ Vũ Điền khó khăn phát hiện ra, khi nhìn thấy bộ dáng thật sự của cô gái trước mặt, đến cả nỗi ghen tị cũng khó sinh ra.
Từ lần đầu tiên gặp Nhật Hạ năm mười tuổi, cô chưa từng nhìn thấy cô bé nào lại xinh đẹp đến vậy.
Giống như những cánh hoa đào nở rộ vào tháng Ba, đẹp đến mức không có ngôn từ nào có thể miêu tả hết vẻ đẹp ấy.
Nhưng cô ta tự nhủ, dù sao cũng chỉ là một người mù, làm sao để người ta đem ra so sánh với một mỹ nhân chứ. Vẻ đẹp bị trói buộc, không ai thèm ngắm nhìn.
Giữa ba người, Bà Hạ phản ứng lại đầu tiên.
Bà Hạ mười phần vừa lòng nhìn cô ngoan ngoãn, "Váy này hôm qua dì mới mua, Điền Điền cũng không có đâu."
Bà ta duỗi tay kéo Nhật Han, cô làm bộ vô tình mà tránh đi, lo lắng nói: "Thật vậy, em ấy sẽ không giận chứ?"
Dĩ vãng lúc nào bà Hạ cũng mắng cô, hôm nay giả vờ tươi cười lâu như vậy mà bà ta cũng không thấy mệt.
Bà ta không ý thức được sự thay đổi của cô, trong lòng hơi không kiên nhẫn, nhưng vẫn giải thích nói: "Chị con tốt tính, sẽ không tức giận."
Hạ Vũ Điền cũng vui vẻ nói: "Sao em có thể giận được, hôm nay chị đến nhà người khác làm khách nhất định phải trang điểm mặc đẹp, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Hạ gia chúng ta."
So với đời trước cũng không khác gì.
Cũng không biết làm sao cô ta có thể đem những lời trái lương tâm như vậy nói ra được.
Hạ Vũ Điền trong mắt hiện lên ghen ghét, thúc giục nói: "Nếu không đi thì sẽ trễ đó. Em như vậy là được rồi, không cần trang điểm thêm làm gì."
Bất quá chỉ cần nghĩ Nhật Hạ sau này sẽ bị kẻ điên tra tấn, khuôn mặt xinh đẹp sau này cũng bị lãng phí, trong lòng cô ta liền mười phần vui sướиɠ.
Nghe ý tứ sặc mùi ghen tức của Hạ Vũ Điền, Nhật Hạ khẽ nhếch môi.
Mới có như vậy đã không nhịn được.