Sáng sớm, Nhật Hạ cùng Mặc Hàn đến một bệnh viện tư thuộc sở hữu của Mặc gia.
Có điều khi vừa đến bệnh viện, hắn liền để Nhật Hạ ở lại phòng nghỉ, còn mình thì tự đi khám.
Trong phòng bệnh.
Cao Khương Mộc mặc áo blue trắng, nhìn Mặc Hàn, nói: “Gần đây tối đi ngủ chân rất đau đúng không?”
“Ừm.”
“Đây là dấu hiệu tốt, tuy còn cần thời gian, nhưng sẽ trở nên tốt đẹp thôi.”
Thời gian trước, chân Mặc Hàn không còn bất cứ cảm giác gì, cho nên mọi người đều cho là sau này hắn sẽ không thể đứng lên được nữa.
"Nếu như Mặc lão gia tử mà biết, nhất định sẽ rất vui mừng."
Nhà họ Mặc chỉ có Mặc Hàn là cháu đích tôn, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng cùng với tài lãnh đạo hơn người. Mặc lão gia tử rất kì vọng vào hắn, Cao Khương Mộc anh ta cũng biết.
Đáng lý chuyện vui như vậy, mà thiếu niên thoạt nhìn lại rất là rất bình tĩnh.
Đôi con người màu cà phê của Cao Khương Mộc nhìn về phía hắn: "Vài hôm trước, tôi nhận được hồ sơ điều tra có chút đặc biệt. Họ đã hack hệ thống của bệnh viện chỉ để lấy thông tin hồ sơ bệnh án của cậu. Tôi đã tra giúp cậu, chính là hai địa chỉ IP khác nhau đến từ trong thành phố N."
Nghe được tiếng động, đôi mắt đen của cô gái liền sáng lên, giống như là thấy được tia sáng duy nhất trong bóng tối.
"Mặc Hàn."
Cao Khương Mộc cũng là một người tinh mắt, nhìn ra được con gái này được đối xử không giống nhau, cho dù lờ mờ đã đoán được thân phận của cô, vẫn là không có không nhịn được muốn chào hỏi, "Vị này là..."
"Em gái anh ấy." Cô đáp mà không một phút chần chừ.
"......"
Lúc này Mặc Hàn mới khẽ nhíu mày, nhìn sang cô gái.
".....Em gái kết nghĩa." Nhận được áp lực vô hình, Nhật Hạ vội bổ sung, sau đó chìa tay sang trước, ngõ ý muốn bắt tay.
Nhưng bởi vì không thấy nên cô đã đưa tay vào cái cột đối diện thay vì người trước mặt.
"......"
Anh ta cũng phát hiện tình trạng "đặc biệt" của đối phương, bèn chủ động dịch sang một bước, sau đó mới bắt tay.
"Hân hạnh làm quen, tôi là bác sĩ điều trị của Mặc thiếu."
Cao Khương Mộc rất là lịch sự, là người có dung mạo ôn nhu hiền hòa, lại cộng thêm anh ta là bác sĩ, thoạt nhìn rất ung dung.
Hắn nhìn cô gái trước mặt này, từ khoảng cách gần trông thấy được dưới chiếc kính có vẻ là gương mặt xinh đẹp cùng ngũ quan tinh xảo, cùng với làn da trắng hồng dù không tô son điểm phấn gì.
Là loại vẻ đẹp vô hại thuần khiết quả thật là một tiểu mỹ nhân hiếm có.
Nhưng xưa nay trong mối quan hệ nam nữ Cao Khương Mộc không có tiết tháo gì, Mặc Hàn biết rất rõ điểm này của đối phương. Cảm nhận được ánh mắt Cao Khương Mộc dừng trên người cô gái đã vượt quá ba giây, tức khắc sắc mặt hắn trầm xuống.
Nhật Hạ vừa rút tay lại, liền có một bàn tay khác nắm lấy.
Nhật Hạ: "......?"
Không phải một mình Nhật Hạ mà mọi người đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy thiếu niên đang cầm tay cô gái lau lau.
Hắn không muốn kẻ nào động vào cô gái nhỏ của hắn.
Liếc mắt cũng không được.
Nắm tay lại càng không.
Cao Khương Mộc: ".........."
Quá đáng lắm luôn á!
Mù mắt cẩu độc thân tôi rồi!
Anh ta đã quen với tính cách hỉ nộ vô thường của Mặc thiếu gia này rồi, hơn nữa tính tình của chính mình lại quá tốt, nếu không cũng sẽ không thể làm bạn với hắn. Cho nên bị Mặc Hàn làm như vậy, cũng không hề tức giận, còn cười cười thầm nghĩ.
Bản năng bảo vệ "thức ăn" của kẻ điên thật đáng sợ!