Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 56: KHÔNG PHẢI ÁC MỘNG

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mồ hôi từ trên đầu gã nhỏ tong tong xuống chiếc giường inox, gương mặt rúm ró lại vì đau. Hắn ta gào thét trong sự bất lực tột cùng. Nhưng càng thét gào, cô gái mang mặt nạ da người kia lại càng vui sướиɠ. Cô ta cười gằn, giọng nói rít qua giữa hai hàm răng đang thít chặt:

-La lớn nữa lên, phòng này được cách âm tốt đến nỗi dù cho có máy bay phản lực khởi động ngay trong căn phòng này, thì cũng không thể lọt được bất cứ một tiếng động nào ra ngoài.

Dứt lời cô ta lại cắt rời thêm một ngón tay của gã Tiến, tiếng la hét của gã tràn ngập cả khăn phòng. Cô gái lắc đầu:

-Không ổn, ngươi sắp bất tỉnh vì đau, để ta giúp ngươi một chút.

Cô ta nói xong, liền lấy tay mình chạm vào bàn tay đang bị cắt rời từng ngón của hắn. Cơn đau đột nhiên tan biến, gã Tiến mồ hôi nhễ nhại, rên hừ hừ, gắn gượng một lúc rồi lên tiếng:

-Cô là ai, tại sao lại hành hạ tôi như vậy?

Cô gái cười lớn, xoa đầu hắn:

-Giỏi lắm, hỏi đúng rồi.

Bàn tay đang xoa trên đầu của gã đột nhiên kéo xuống lỗ tai , con dao trên bàn tay còn lại của cô ta vung xoẹt một cái. Lỗ tai của gã đã đứt lìa, gã Tiến nhắm nghiền mắt, nhăn nhúm mặt mày la như heo bị chọc tiết:

-Xin cô tha cho tôi, cô muốn gì tôi cũng chấp nhận, dừng tay lại đi...

Bất chợt hắn cảm thấy lỗ mũi mình bị bóp nghẹt, thoáng chốc nghe mát lạnh cả mũi. Lại một cơn đau khác kéo đến, gã hoảng hốt mở mắt ra. Cảnh tượng trước mắt làm hắn hồn phách lên trời, cô gái kia đang cầm lỗ mũi của hắn trên tay. Thấy hắn nhìn mình, cô gái liền vứt chiếc mũi xuống mặt giường inox, đoạn cúi xuống cắt nốt lỗ tai còn lại của gã. Nhưng lần này không giống các lần trước, cô ta nhẩn nha cứa từng chút một cho đến khi lỗ tai còn lại của hắn đứt rời. Gã Tiến gần như muốn ngất đi, nhưng mỗi lần gã cảm thấy mình bắt đầu không thể chịu nổi nữa, thì cơn đau lại đột nhiên biến mất, chỉ có điều chưa được bao lâu thì nó lai kéo đến dữ dội hơn. Hai hàng nước mắt của hắn chảy thành dòng trên mặt, gã ta thều thào:

-Tôi xin cô, xin hãy tha cho tôi, tôi với cô không hề quen biết, tại sao cô lại làm chuyện tàn nhẫn này với tôi ...

Cô gái lấy ngón tay búng mạnh vào trán hắn nghe bốp một tiếng rồi nhẹ nhàng cất lời:

-Gần đây ngươi đắc tội với ai nhớ không? Để ta nhắc, "thương trường là chiến trường, phải bất chấp thủ đoạn ..." - Cô ta nhại lại lời nói của hắn với Ngọc Phương lúc trước -Còn ta với ngươi thì đúng là không quen biết nhau thật, ngươi nói năng rất hợp lý.



Nói xong lại xẻo mất thêm một ngón tay khác của gã. Gã Tiến gào lên trong tuyệt vọng:

-Tôi biết lỗi rồi, tôi cũng biết cô hành hạ tôi là vì việc của cái cô gái bên công ty Phú Gia hôm trước. Tôi sẽ làm theo y như lời cô ta nói, xin cô hãy tha cho tôi...

-Ngươi cũng khá ngoan đó, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.

Gã Tiến thở phào nhẹ nhõm, cố gắng kềm chế cơn đau đáp lời:

-Vậy thì xin hãy để tôi đi, xin hãy cho tôi đến bệnh viện...

Cô gái không nói không rằng, cầm bàn tay hắn lên rồi cắt sạch những ngón tay trên đó. Gã muốn gào lên như điên như dại, nhưng nỗi đau đớn quá lớn, khiến cổ họng hắn chỉ có thể phát ra những tiếng xì xì vô nghĩa. Cô gái cúi xuống , ghé sát nơi từng là lỗ tai của hắn:

-Không cần đến bệnh viện, chỉ cần ngươi giữ lời, ta sẽ nhanh chóng nối lại tất cả các bộ phận đã cắt ra cho ngươi.

Gã nhắm nghiền mắt, rêи ɾỉ:

-Xin.... Xin cô tha... Tha cho tôi, tôi sẽ ... Sẽ giữ lời....

Nói xong gã liền khóc nức nở, cô gái nghe những lời van xin chợt nổi giận:

-Sao ngươi không gào thét nữa, ta cực kỳ ghét cái chuyện cầu xin này.

Lần này cô ta cắt rời luôn cánh tay của gã rồi vứt xuống đất như vứt một bịch rác. Không chịu nổi nữa, gã Tiến ngất đi, thời gian trôi qua không biết bao lâu. Hắn tỉnh dậy, những cơn đau đã biến mất. Nhưng lưng của hắn vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh thân quen của chiếc giường bằng inox. Gã giật mình lấy hai tay sờ lỗ tai và mũi, chúng vẫn còn đó như "chưa hề có cuộc chia ly", rồi gã chợt nhận ra những ngón tay và cánh tay của mình vẫn còn y nguyên.

-"Chắc là mình say quá, nên gặp ác mộng." - Gã nghĩ vậy rồi cố gắng ngồi dậy, nhưng lạ lùng thay, mặc cho hắn cố đến mức nào cũng hoàn toàn bất lực.



Đúng lúc này hắn nghe có tiếng bước chân đến gần, gã ngóc đầu dậy một chút nhìn về hướng đó. Một cô gái với mặt nạ da người hiện lên trong tầm mắt càng lúc càng gần, khiến hắn sợ đến nỗi đái luôn trong quần.

-"Mình lại nằm mơ nữa hay sao? Hay đây là mơ trong mơ?"

Cô gái kia đứng sát bên người hắn, lấy tay chạm vào đầu gã. Hai tay của tên Tiến liền rơi vào trạng thái bất lực, rớt thẳng xuống giường nghe cái bộp. Cô ta nhẹ nhàng cất lời:

-Ta không biết ngươi nghĩ gì? Nhưng ta đoán ngươi nghĩ rằng những chuyện khi nãy là do mơ thấy ác mộng. Vậy thì ...

Nói đến đây, cô ta liền cầm tay của gã lên rồi lại xoẹt một nhát, trong nháy mắt bàn tay của gã lại nằm lủng lẳng trên tay cô gái. Gã hét một tràng vừa dài vừa lớn, cô gái nghe vậy liền cười hớn hởn:

-Đúng rồi, phải la lớn như vậy mới phải, đây không phải mơ đâu. Công nhận giọng của ngươi khi thét lên sau khi được nghỉ ngơi một ít nghe rất sướиɠ tai.

Gã Tiến đã xác định đây không phải là mơ, gã khóc lóc như cha chết mẹ chết:

-Tôi đã nói sẽ làm theo lời cô ta, xin cô tha cho tôi, tôi ... Tôi tin cô rũ lòng thương xót...

Cô gái gật đầu, cười cười đáp lời hắn:

-Ta biết rồi, nhưng có điều cô ấy cho phép ngươi ở đây chơi với ta đến hai ngày. Vả lại, ta chơi với ngươi chưa chán, khi nào chán rồi ta sẽ tha ngươi đi cũng được.

Lần này cô ta đi xuống dưới chân của gã. Hắn nghe thấy bàn chân của mình đau điếng, gã gào chưa đến năm giây đã thấy cô gái ấy cầm bàn chân của mình giơ lên trên mặt. Cô ta cười khanh khách:

-Cục cưng ở dơ quá, sau này nhớ phải rửa chân sạch sẽ rồi đi đâu thì đi nha.

Giám đốc Tiến lại ngất xỉu lần nữa.

./.
« Chương TrướcChương Tiếp »