Chương 60: Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng

"Em làm sao vậy??" Hắn nhấc bổng cô lên. Sao cơ thể này lại mỏng manh như vậy cơ chứ. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô mà lòng hắn đau nhói.

Vừa nãy hắn còn nằm bên cạnh cô, cô còn tươi cười dịu dàng với hắn. Thế mà đột nhiên lại trở nên như vậy.

"Bụng tôi hơi khó chịu, có lẽ là bị đau dạ dày rồi..." Cô mấp máy nói.

Hắn trau mày, sao hắn có thể quên được là cô bị đau dạ dày cấp tính cơ chứ. Khi còn ở nhạc viện, chính vì biết cô bị đau dạ dày nên hắn luôn lén để một lọ thuốc dạ dày trong tủ cá nhân của cô, nhiều năm như vậy, căn bệnh này của cô vẫn không khỏi được. Hắn lo lắng không thôi, cuống cuồng cả chân tay.

Nhìn cô mặt mày nhăn nhó chịu đựng cơn đau mà lòng hắn như đứt từng khúc ruột.

"Chịu đựng một chút, tôi đưa em đến bệnh viện!!" Hắn ôm cô trong tay, tức tốc bế đi.

Nhạc Ca đặt tay lên bụng, yếu ớt lắc đầu.

"Không cần, bệnh vặt thôi, uống vài viên thuốc là khỏi..."

Hắn không quan tâm đến lời cô nói, bệnh vặt? Bệnh vặt của cô khiến cho lòng hắn run rẩy đến mức này mà là bệnh vặt à. Cô kiên cường thì kiên cường, đến cả mấy chuyện này cũng kiên cường thì sẽ chữa được bệnh hay sao.

"Đây là bệnh vặt? Vậy như thế nào mới được coi là bệnh thật?"

"Nhưng mà tôi...."

Hắn nắm lấy tay cô, hôn lên trán cô thật nhẹ, ánh mắt ôn nhu như nước.

"Ngoan, đừng nhõng nhẽo nữa, tôi đưa em đi khám, có được không?"

Nhạc Ca không biết tại sao lúc này cơ thể lại trở nên mệt mỏi như vậy, đâu phải trước đây chưa từng bị đau dạ dày, nhưng lúc đấy cũng không đến nỗi mất hết sức như thế này chứ. Cô không có sức lực, cũng không có khả năng cự tuyệt được nữa. Chỉ có thể dựa vào lòng hắn mà khẽ gật gật đầu.

Nam Trấn Ảnh sai chú Lâm chuẩn bị xe, tự tay hắn đưa cô lên xe, suốt đường đi hắn luôn ôm cô trong lòng. Nhạc Ca có lẽ là vì mệt quá mà đã thϊếp đi từ lúc nào. Nhưng dù cho ngủ, trong vô thức cô vẫn kẽ nhíu mày. Hắn bồn chồn ôm chặt lấy cô, lâu lâu lại thúc giục tài xế chạy xe nhanh lên một chút. Tài xế bị hắn ép đến sắp mất vía nên không thể không nghe lệnh. Chiếc xe quân đội oai phong phóng thật nhanh trên quốc lộ, vượt qua hàng loạt chiếc xe con khác.

Chưa đầy ba mươi phút, chiếc xe đã có mặt trước bệnh viện. Hắn tự tay bế cô chạy vào trong. Bệnh viện rất đông, hắn không dám đặt cô xuống, cứ như vậy chạy đi tìm bác sĩ.

"Bác sĩ! Bác sĩ!!" Hắn vừa chạy tới liền gặp một bị bác sĩ lật đật xong một ca mổ đi ra.

Vị bác sĩ trông thấy khuôn mặt tái xanh của hắn, trên tay còn ôm một người phụ nữ thì khẩn trương kéo lấy tay hắn. Chỉ vào khoa phụ sản.

"Vợ đẻ hả, nhanh nhanh lên, khoa phụ sản bên đó!!!"

Có lẽ Nam Trấn Ảnh quá bấn loạn nên không nghe được vị bác sĩ đó nói gì, và vậy là hắn đưa cô vào khoa phụ sản thật. Nhìn thấy một người đàn ông mang vợ đến đẻ cấp bách như vậy, mấy vị bác sĩ y tá cũng chẳng để ý mà đặt cô lên giường kéo vào trong.

"Nhanh nhanh lên, đưa vào!!"

"Chuẩn bị thuốc gây tê, chuẩn bị cho trường hợp mổ đẻ!!"

"Khăn, nước sát trùng, máy siêu âm..."

"Đo điện tim, mát xa ổ bụng trước tiên!!!"

"Sản phụ đã vỡ ối chưa!!" Một bác sĩ nhìn thấy vùng bụng phẳng lì của cô mà tức tốc hỏi hắn.

Nam Trấn Ảnh ngơ người như ngốc, hắn còn đang lo lắng đến chết, vỡ ối là cái gì chứ, hắn không quan tâm.

"Anh kia, vợ anh đã vỡ ối chưa, sao bụng lại nhỏ như vậy?"

"Vỡ ối? Đau dạ dày cũng có thể vỡ ối ư??" Hắn hốt hoảng, nắm lấy hai vai của bác sĩ hết lên "Vỡ ối là cái gì? Có nguy hiểm tới tính mạng không?"

Nghe được câu nói của hắn, bỗng chốc tất cả đều đứng hình. Vị bác sĩ kia chạy lại xem xét Nhạc Ca, vùng bụng phẳng lì, cô giống như là đang ngủ, mặt mũi nhợt nhạt nhưng có thể chắc chắn là....không phải một sản phụ.

Vị bác sĩ rõ ràng đang tức giận nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh mà đi đến chỗ hắn. Tháo kính ra, chống hông.

"Cậu trai trẻ, tôi biết là cậu thương vợ, nhưng mà bệnh viện không phải công viên trò chơi..." Bác sĩ chỉ lên bảng khoa phía trên, kiên nhẫn nói. "Đây là khoa phụ sản, vợ anh bị đau dạ dày, không phải nên đến đây.....làm chồng thì cũng nên thông minh một chút đi, hấp ta hấp tấp....lỡ hết bao nhiêu việc của chúng tôi, cậu có biết là bên ngoài kia còn có rất nhiều bệnh nhân đang chờ không!!"

Khoa phụ sản? Nam Trấn Ảnh lúc này mới nhìn lên trên, hắn không phải cũng không biết khoa phụ sản là cái gì. Hoá ra hắn vì quá lo lắng mà đưa nhầm Nhạc Ca đến đây. Gương mặt Nam Trấn Ảnh có chút đen lại. Cuộc đời hắn chưa từng nhầm lẫn bất kỳ một thứ gì, vậy mà ngay lúc này....không những bị chỉ trích vì nhầm lẫn mà còn bị nói là kẻ ngốc.

Hắn không nói gì, mặt lạnh bước đến bế cô lên đi ra ngoài, mấy vị bác sĩ y tá thở dài tản ra. Người đàn ông này có chút ngốc, nhưng nhìn ánh mắt của anh ta, nhìn hành động của anh ta thì có thể xác định đây đích thị là một người đàn ông tốt. Vài nữ y tá trẻ trung không nhịn được nhìn trộm hắn thêm vài cái. Không thể phủ nhận, người đàn ông này trông rất thu hút ánh nhìn, toàn thân toả ra một loại khí khái rất khó nói bằng lời.

Nam Trấn Ảnh đưa cô ra ngoài, hắn chưa bao giờ đến bệnh viện khám, mỗi khi bị thương đều sẽ do bác sĩ riêng của Nam gia chữa trị nên hắn hoàn toàn không biết phải làm như thế nào. Rốt cuộc vẫn phải nhờ tới chú Lâm đi cùng xếp hàng lấy số.

Nhạc Ca mơ màng tỉnh dậy trong lòng hắn, rõ ràng ban nãy cô như nghe được rất nhiều tiếng tiếng ào, thế nhưng giờ khắc này lại im ắng đến lạ. Khi mở mắt ra cô đã thấy được khuôn cằm ương ngạnh của hắn. Thật đẹp.

"Tỉnh rồi?"

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

"Còn đau không?"

Cô lắc đầu."Không...."



Cơn khó chịu đã dịu đi rất nhiều, chỉ là cô có chút muốn ngủ. Cô đưa tay dụi mắt, bộ dạng như một chú mèo con. "Buồn ngủ quá...."

Nam Trấn Ảnh vuốt ve khuôn mặt cô, cười nhẹ nói.

"Đợi khám xong đã, tôi đưa em về ngủ."

Nhạc Ca nhìn xung quanh, hoá ra đã đến bệnh viện. Hiện tại hắn đang cùng cô đợi đến lượt khám bệnh.

Nhạc Ca không biết được chuyện mà hắn đưa nhầm cô vào khoa phụ sản, lại còn bị lầm tưởng là đưa phụ nữ đi đẻ. Nếu biết được thì không biết cô sẽ có vẻ mặt như thế nào đây. Hắn chưa từng mất mặt như thế đâu.

"Trước giờ vẫn đau như vậy ư?" Đột nhiên hắn hỏi.

"Không....đã hơn một năm nay không bị đau nữa rồi...." Cô trả lời hắn.

Chứng bệnh này không tính là nguy kịch nhưng cũng không được coi là nhẹ. Thời gian sau cô đã cố điều chỉnh thói quen ăn uống, bệnh cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Chẳng hiểu sao lúc này lại tái phát.

Nam Trấn Ảnh nắm lấy tay cô.

"Sau này cần phải điều dưỡng cho tốt..."

Nhạc Ca mỉm cười gật đầu.

Người đàn ông này có lúc đáng sợ cũng thật đáng sợ, có lúc ân cần, lại giống như một bà mẹ trẻ.

Ngồi đợi một lúc, bỗng nhiên lúc này Nam Trấn Ảnh có điện thoại gọi tới. Hắn trau mày nhìn màn hình, là Triệu Triết gọi tới. Nhạc Ca biết hắn có công việc, thấy hắn lưỡng lự liền rời khỏi vai hắn, nói.

"Anh nghe điện thoại đi, biết đâu có công việc quan trọng thì sao....?"

Hắn ôm lấy cô.

"Còn có chuyện gì quan trọng hơn em à."

Nhạc Ca biết hắn trêu cô, thế nhưng trong lòng cũng không khỏi mềm mại một chút. Cô đánh vào ngực hắn, chu môi.

"Đừng đùa nữa, mau nghe điện thoại đi!"

Hắn cười trừ đứng dậy, xoa đầu cô.

"Ngoan, tôi đi nghe điện thoại một chút...."

Cô gật đầu, hắn đi ra bên ngoài nghe điện thoại.

Nhạc Ca cử động một chút cho đỡ mỏi người, bỗng chiếc áo khoác trên vai rơi cuống đất. Cô nhặt lên, đây là áo khoác quân phục của Nam Trấn Ảnh, màu xanh lạnh nhàn nhạt như mang theo một chút uy nghiêm, một chút dũng mãnh. Đương nhiên là còn thêm cả một chút mạnh mẽ. Nhạc Ca cảm thấy vinh dự biết bao, có chiếc áo quân nhân khoác trên vai mình, cảm giác thật giống như được cả thế giới bảo vệ vậy. Mùi hương trên áo chính là mùi của Nam Trấn Ảnh. Cô hít một hơi sâu, trên miệng nở ra một nụ cười nhẹ. Hoá ra mùi hương này quen thuộc đến vậy, chẳng biết vì sao, mỗi lúc cô lại lầm tưởng, đây chính là mùi hương của chính mình. Có lẽ là vì tiếp xúc với hắn quá lâu, nên mùi hương của hắn đã trở thành mùi hương của cô, hoặc cũng có thể là... Vì đã thân thuộc quá nhiều. Nên sự tồn tại của hắn, đã trở thành điều hiển nhiên đối với cô.

Nói chuyện chừng một lúc lâu hắn mới trở vào, nhưng vẫn chưa đến lượt cô khám, cô nhận ra gương mặt hắn có chút khó coi.

Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, siết chặt chiếc điện thoại trên bàn tay. Nhạc Ca lặng lẽ vuốt vài sợi tóc rơi trên mi hắn sang gọn gàng, nhẹ nhàng hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, ôm chặt cô vào lòng.

"Không sao..."

Hắn nói không sao, nhưng vẻ mặt tiều tụy như đã phản bội hắn. Nhạc Ca đau lòng ôm lại hắn, bàn tay vỗ về chiếc lưng rộng lớn.

"Anh có chuyện cần phải giải quyết đúng không?"

Cô biết, Nam Trấn Ảnh mỗi khi gặp chuyện khó giải quyết đều sẽ miết tay rất lâu, khi hắn đang nói chuyện điện thoại, cô ngó ra thấy hắn lặp đi lặp lại động tác này rất nhiều lần, chưa kể cô còn thấy được một một chiếc xe quân đội đi đến. Có một người đàn ông mặc quân phục bước xuống xe nói chuyện với hắn. Lúc này người đó vẫn chưa đi, còn đang đợi hắn ở bên ngoài. Cô biết là người kia đang đợi Nam Trấn Ảnh, hắn chắc chắc đang có công vụ gấp gáp.

"Tôi...." Hắn nhìn vào mắt cô, có chút bối rối.

"Nếu có việc gấp thì anh cứ đi đi, em khám xong sẽ cùng chú Lâm về nhà."

"Nhưng mà...."

"Đừng lo, em đâu phải trẻ con..."

Hắn nắm chặt tay Nhạc Ca, cô có chỗ nào trông không giống trẻ con cơ chứ. Dù cho như thế nào cũng sẽ làm hắn lo lắng không thôi. Nhỡ cô xảy ra chuyện gì thì hắn biết phải làm sao.

"Không được, tôi đưa em về trước, sau đó gọi bác sĩ đến khám.!!"

Nhạc Ca biết hắn lo cho cô, nhưng làm như vậy thì thật rắc rối, dù sao cũng đã mất công đến đây rồi.

"Không cần phải như vậy, chúng ta đợi ở đây lâu như thế, cũng sắp đến lượt rồi mà."

Hắn trau mày đắn đo. Cô liền cười thật tươi ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu.



"Khám xong rồi về, có được không??"

Cô gái nhỏ mềm mại níu lấy hắn, hắn vẫn không thay đổi ý định.

"Không được!"

Nhạc Ca nhìn gương mặt lạnh băng như một nhà triết học đang suy nghĩ về đời người và nhân loại kia thì không khỏi bật cười, có vấn đề nhỏ nhoi như thế này mà cũng làm hắn đắn đo thì thật là chẳng có lời nào để nói nữa. Cô nhướng người lên, hôn một cái thật ngọt lên môi hắn.

Khuôn miệng nhỏ nhắn lại nũng nịu.

"Đi mà, nhé!"

Nam Trấn Ảnh thất thần, hắn mất hồn ngay tức khắc, đây có phải là, lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn hay không. Hắn bấn loạn, liệu có cần phải chụp ảnh, ghi nhật ký làm minh chứng hay không. Cô đột nhiên như vậy, hắn thực có chút không ngờ. Khuôn mặt hắn chợt đỏ nựng, hơi nóng toả ra khắp người. Khi hắn hôn cô cũng đâu có cảm giác này, mà đến khi cô hôn hắn. Thì hắn lại trở nên như vậy. Đây có phải là cảm giác....xấu hổ hay không???

Chỉ vì một cái hôn, cái miệng hắn đã phản bội ý nghĩ của hắn mà buột ra.

"Được!"

"Thật sao?" Cô thích thú lại hôn thêm một cái lên má hắn.

Nhưng mà hắn nói xong thì lại có chút hối hận rồi, tại sao Nam Trấn Ảnh hắn lại có ngày trở nên ngốc nghếch như vậy cơ chứ. Tất cả chính là tại Nhạc Ca mà ra. Đối diện với cô, hắn ngay cả đứng đắn cũng không có thì nói gì đến thông minh.

"Nhưng mà..." Hắn nhìn ra bên ngoài kia, người đàn ông đó có vẻ đang vô cùng sốt sắng. Lại quay sang nhìn cô. "Khám xong thì để chú Lâm đưa em về, không cần phải đợi lấy kết quả, tôi sẽ cho người đến lấy sau!"

Cô gật gật đầu.

Hắn lại chỉnh chiếc áo trên vai cô thêm một lần, lại vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô. Ôn nhu như nước.

"Có chuyện gì thì gọi cho tôi, nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không...tôi sẽ rất lo lắng, có được không?"

Nhạc Ca bỗng chốc cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Đối với những thời khắc như thế này, cứ ngỡ là sẽ có vô vàn những lời muốn nhắn nhủ với nhau, nhưng không. Lúc này cô chẳng biết phải nói gì cả, cô chỉ có thể vô thức gật đầu, lặng lẽ tận hưởng sự thương yêu quá đỗi dịu dàng đến từ người đàn ông trước mặt.

Giây phút hắn quay lưng rời đi, cô chỉ muốn chạy lại ôm lấy hắn. Níu giữ lấy hắn, nhưng cô biết mình làm vậy hắn sẽ không thể yên tâm mà rời đi, và chính cô sẽ là người gây thêm rắc rối cho hắn. Bước chân hắn đi xa, những ngón tay nhỏ bé của cô lần theo hình bóng của hắn, lưu luyến cất giữ dáng người thân thuộc của hắn mãi mãi trong tim.

Hắn đi rồi, cô ngồi đợi khám, chú Lâm thì ngồi ở xe đợi, không đi theo cô.

Nhạc Ca thở dài, ban nãy ngủ một lúc, cơn khó chịu cũng chẳng còn nữa, đúng là kì lạ. Cô đang suy nghĩ viển vông, bỗng đã có người gọi đến tên cô. Nhạc Ca liền bước vào phòng khám.

Cô khám chừng mười lăm phút liền đi ra. Bác sĩ làm rất nhanh gọn, có lấy mẫu máu, siêu âm dạ dày, tất cả đều diễn ra chớp nhoáng. Có lẽ là do có Nam Trấn Ảnh nói một tiếng nên mới nhanh như vậy.

Trời bên ngoài hơi lạnh, cô khẽ rùng mình, khi nãy còn nắng đẹp, bây giờ trời lại âm u như thế. Thật là, khó đoán nhất chính là lòng trời.

Nhạc Ca mím môi kéo lấy áo khoác, bước đến nơi đỗ xe.

Cô vừa đi chừng vài bước, bỗng từ sau có người gọi tên cô.

"Tiểu thư Nhạc Ca!"

Cô quay đầu lại, nhíu mày nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt.

"Cô gọi tôi sao?"

Người phụ nữ cười mỉm, lịch sự cúi đầu.

"Chào tiểu thư, ngài Mastuki muốn gặp cô. Cô có thể dành chút thời gian của mình hay không?"

"Mastuki?"

Nghe đến cái tên này Nhạc Ca lại có chút bất an trong lòng. Hắn là người mà lần đầu gặp gỡ vừa cho cô cảm giác quen thuộc cũng vừa cho cô cảm giác lạ lẫm. Hắn muốn gặp riêng cô, điều này cũng thật không hợp lý. Cô và hắn không quen biết gì, đương nhiên, cũng chẳng có gì đáng để nói chuyện với nhau. Nhưng nếu hắn muốn gặp cô, có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì đơn giản.

"Hắn ta muốn gặp tôi? Tại sao?"

"Tiểu thư, tôi chỉ là người tuân theo lệnh của ngài Mastuki đến mời cô, còn tại sao ngài ấy muốn gặp cô... Chi bằng cô đến hỏi trực tiếp ngài ấy thì sẽ rõ."

Thần bí như vậy? Cô đã hứa với Nam Trấn Ảnh, có chuyện gì thì gọi cho hắn. Nhưng chuyện này, cô cũng không muốn làm cho hắn phải lo lắng. Trong lúc cô đang lưỡng lự suy nghĩ thì người phụ nữ đó đưa tay mời cô, hướng lên chiếc RBW đang mở sẵn cửa.

"Tiểu thư Nhạc Ca, ngài Mastuki đang đợi, xin mời..."

Nhạc Ca lưỡng lự, hoá ra là đã chuẩn bị sẵn sàng như thế. Nếu như cô từ chối lên xe thì sẽ được hay sao. Có chuyện gì mà khiến Mastuki phải tốn công phí sức đến vậy.

Cô nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn về chiếc xe mà chú Lâm đang đợi. Nói.

"Người nhà tôi đang đợi, tôi không có nhiều thời gian..."

Người phụ nữ cười mỉm.

"Tiểu thư Nhạc Ca yên tâm, sẽ không lâu đâu...."