Thẩm Phi trở lại biệt thự lúc 8 giờ rưỡi, Mạch Tuyết còn đang ở trong phòng chăm sóc Hạ Miều.
Nhìn thấy Thẩm Phi đi vào, Mạch Tuyết hơi hơi mỉm cười: "Trở về nhanh như vậy? Thật là ngoài ý muốn."
Yến hội chưa đến chín mười giờ đã kết thúc, khả năng duy nhất chính là gia hỏa này chạy trốn, chẳng qua nghĩ lại cũng đúng, đây mới là tác phong của Thẩm Phi.
Thẩm Phi nhướng mày, trên mặt phác hoạ ra một mạt ý cười: "Mạch Tuyết còn chưa đi sao, thế nào? Không phải muốn đưa quà sinh nhật cho tôi chứ ~"
"Lễ vật hôm nay cậu nhận được còn chê ít?" Mạch Tuyết bĩu môi: "Lòng tham không đủ, được rắn nuốt voi."
Thẩm Phi đánh giá khắp người Mạch Tuyết một lần, mắt hồ ly mắt có nhè nhẹ hài hước: "Thân hình của cậu không hề có bóng dáng của voi."
"Cậu!" Ánh mắt Mạch Tuyết lạnh lùng, ngay sau đó nước mắt lưng tròng bổ nhào vào trên người Hạ Miều, giống như con chó nhỏ bị ủy khuất : "Nhiêu nhi em xem hắn kìa, thật biết bắt nạt anh ......"
Nhìn con ngươi trong suốt phỏng tựa lưu li, Hạ Miều nhịn không được mà ngây người.
Thấy Hạ Miều ngây ngốc nhìn hắn, đáy mắt Mạch Tuyết hiện lên một mạt giảo hoạt, thông qua khoảng thời gian ở chung này, hắn cuối cùng cũng tìm được phương pháp khắc chế Hạ Miều, tuy rằng cách này làm mất bản tính của hắn một chút, nhưng nhìn cô như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm.
Thẩm Phi thấy vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Mạch Tuyết, thứ này quả thực học mười phần vô sỉ của hắn, thậm chí ra một chiêu thắng một chiêu!
Thẩm Phi đi qua, bá đạo lại ôn nhu hôn lên môi Hạ Miều, chậm rãi liếʍ mυ"ŧ đôi môi mềm mại, tựa như đang nhấm nháp mỹ thực gì đó, đầu lưỡi linh hoạt mở ra khớp hàm của cô, động tác mềm nhẹ, giống như sợ lực đạo quá mạnh sẽ tác động đến vết thương trên người cô.
Nụ hôn mềm nhẹ tựa như lông chim phất qua, làm trong người Hạ Miều len lỏi ra một dòng điện, thân thể mềm mại cũng run rẩy theo.
Cứ việc chỉ là như vậy, cũng làm hạ thể truyền ra đau đớn, cô không tự giác kêu rên ra tiếng, động tác Thẩm Phi cũng theo đó mà dừng lại.
Thẩm Phi nghe được tiếng Hạ Miều kêu rên, không chút do dự lui ra, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm cô : "Thế nào? Nơi nào đau?"
Nhìn thấy Thẩm Phi khẩn trương như vậy, Hạ Miều biết, chuyện lần đó để lại cho hắn bóng ma rất lớn, từ trong khoảng thời gian này hắn rất cẩn thận là có thể nhìn ra được.
Hạ Miều hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không đáng ngại."
Có lẽ là ánh mắt Mạch Tuyết ở bên cạnh quá mức u oán, vì phòng ngừa lại xảy ra chuyện, Hạ Miều duỗi tay cầm lấy tay Mạch Tuyết, tức khắc làm khuôn mặt u oán đáng thương nhộn nhạo ra nụ cười nhè nhẹ.
Hạ Miều vội vàng dời tầm mắt đi, bây giờ cũng không phải lúc để cô hoảng thần, nhìn Thẩm Phi rồi cười nói: "Hôm nay là sinh nhật anh, vốn dĩ lúc trước tính ở sinh nhật anh cho anh nếm thử tay nghề của em, nhưng bây giờ không cử động được, chỉ có thể thay đổi sách lược, trước tiên anh đem mắt nhắm lại đi. "
Con ngươi Thẩm Phi lưu chuyển ý cười, ánh mắt kia ấm áp có thể đem người hòa tan.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Phi toát ra biểu tình ôn nhu với Hạ Miều, làm trong lòng Hạ Miều không tự giác nóng lên, giống như bị ấm áp bao vây, rung động nói không nên lời.
Tim đập tựa hồ cũng nhanh hơn một chút, gương mặt không tự giác hiện lên một mạt ửng hồng, ánh mắt có chút phiêu dật thúc giục nói: "Anh nhìn em làm gì, mau nhắm mắt lại."
Nhìn thấy Hạ Miều thẹn thùng, lòng Thẩm Phi nóng nóng ấm áp, nghe lời nhắm hai mắt lại.
Bây giờ hắn mới biết được, vì sao lúc mẹ Hạ nấu ăn Hạ Miều luôn đứng ở bên cạnh, hóa ra là muốn lúc ở sinh nhật hắn, tự mình làm cho hắn những món ăn ngon......
Mạch Tuyết ở bên cạnh ê ẩm chu miệng lên, bất mãn trừng mắt Hạ Miều, Hạ Miều nhìn thấy liền một trận đau đầu, đành mở miệng an ủi nói.
"Sinh nhật Mạch Tuyết còn vài tháng nữa, đến lúc đó thân thể em khỏe lên, Thẩm Phi không được ăn đồ ăn em làm, khẳng định anh có thể được ăn."
Ngụ ý chính là, Thẩm Phi cũng chưa có phúc khí, chỉ có anh có phúc khí, nhìn xem em đối với anh thật tốt.
Lúc này Mạch Tuyết mới thỏa mãn, gương mặt giống như qua cơn mưa trời lại sáng, vô cùng cao hứng đứng lên tắt đèn, đi vào phòng tắm.
Thẩm Phi cảm giác đèn bị tắt, đang muốn mở to mắt ra lại bị Hạ Miều duỗi tay che lại, bên tai truyền đến tiếng nói có chút thần bí : "Từ từ, còn chưa được đâu."
Đến khi nhìn thấy Mạch Tuyết cầm một cái bánh kem lớn đi ra ngoài, Hạ Miều mới buông tay ra, cười khẽ nói: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ ~ chúc anh sinh nhật vui vẻ~ chúc anh sinh nhật vui vẻ......"
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hát thanh thúy làm Thẩm Phi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là Mạch Tuyết đang cầm một cái bánh kem từ từ đi tới.
Trong không gian tối tăm, bánh kem có ánh nến lộng lẫy biến thành vai chính, tiếng hát của Hạ Miều bên tai tựa như ma âm mê hoặc tâm người, trái tim hắn đang bình tĩnh cũng chậm rãi nhảy lên.
Thẳng đến lúc Mạch Tuyết đi đến bên người, hắn mới lấy lại tinh thần, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú cái bánh kem với ánh nến, lúc này hắn mới phát hiện, bánh kem thế nhưng là hình dạng một con hồ ly.
Không biết có phải tâm lý hắn bị tác động hay không, hay là liên quan đến ánh nến kia, Thẩm Phi thế nhưng lại cảm thấy con hồ ly trước mắt này lộ ra lười biếng, đáng yêu mà giảo hoạt.
Trong quá trình này, Hạ Miều cũng hát xong rồi, thấy Thẩm Phi vẫn ngây người nhìn bánh kem, cô cười nói: "Thẩm Phi sinh nhật vui vẻ, đây là một chút tâm ý của em cùng Mạch Tuyết, anh mau ước nguyện đi, có ba cái nguyện vọng, hai điều đầu tiên cần phải nói ra, điều cuối cùng tự mình nghĩ là được."
Tiếng cười của Hạ Miều làm Thẩm Phi tìm về suy nghĩ, nhìn gương mặt Hạ Miều tươi cười, hắn cảm thấy trước ngực nóng rực, giống như giây tiếp theo liền sẽ nổ tung.
Cúi người, hung hăng hôn lên môi Hạ Miều, toàn bộ động tác mang theo cực nóng cùng áp lực, hắn biết động tác lớn như vậy khẳng định sẽ liên lụy đến miệng vết thương của Hạ Miều, chỉ là hắn áp chế không được, ngực tràn đầy giống như miệng núi lửa cuồn cuộn lưu động, đầy đến mức hắn muốn nổ mạnh.
Mạch Tuyết một bên nâng bánh kem đã muốn giục xuống, Mạch Tuyết hắn hạ mình nâng bánh kem cho hắn ta còn chưa tính, hắn ta lại ở bên kia ăn vụng hưởng thụ, có người như vậy sao?!
Mạch Tuyết nổi giận, hướng về phía Thẩm Phi hét lớn: "Thẩm Phi cậu muốn chết sao! Cư nhiên để tiểu gia tôi nâng bánh kem nhìn cậu ăn vụng?! Tin hay không gia đem bánh kem này ném lên trên đầu ngươi ?!"
Nghe được giọng nói Mạch Tuyết giận cực, Hạ Miều vội vàng đẩy Thẩm Phi ra, sắc mặt ửng hồng cảnh cáo nói: "Đừng nháo, mau đi ước nguyện đi."
Nàng ở bên tai Mạch Tuyết nói rất lâu hơn nữa bị hắn ăn rất nhiều đậu hủ, nên tiểu thụ ngạo kiều mới đáp ứng chúc mừng sinh nhật Thẩm Phi, nếu lúc này làm Mạch Tuyết nổi giận, hắn đem bánh kem vứt đi thì tất cả đều uổng phí rồi.
~♥~